Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 48: Cảm giác thân thiết

Chương 48: Cảm giác thân thiết
Nghe được âm thanh này, Quan Ninh quay đầu lại, chỉ thấy có hai người đi tới, người nói chuyện là một nữ tử. Nàng có tướng mạo thanh thuần, da thịt trắng nõn, tuy chỉ mặc học bào phổ thông nhưng khí chất lại xuất chúng, đặc biệt còn toát ra một vẻ cổ linh tinh quái.
Chỉ là...
Quan Ninh nhìn thấy trước ngực nàng.
Thái bình.
Gần như không có.
"Ngươi xem cái gì đó??"
Lịch Thư Lan phát giác được ánh mắt của Quan Ninh, khẽ kêu lên.
"Ta chỉ rất tò mò, hai năm không gặp, sao ngươi vẫn như vậy, không có tiến triển gì hết?"
Quan Ninh biết Lịch Thư Lan, nhưng cũng không quen thuộc lắm.
Dù sao cũng đều là nhị đại, vòng tròn chỉ lớn như vậy, có điều hiện tại Quan Ninh đã là phế nhị đại.
Mà Lịch gia vẫn như cũ như mặt trời giữa trưa.
"Ngươi muốn chết à!"
Lịch Thư Lan bị nói trúng chỗ đau, tức giận không thôi.
Đây là chuyện mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Có chút oán khí.
Quan Ninh ra vẻ trầm tư, mở miệng nói: "Thật ra ngươi không nên sinh ở Lịch gia, mà nên sinh ở Hoàng gia."
"Tại sao?"
Vẻ mặt đó khiến Lịch Thư Lan bất giác hỏi.
"Như vậy liền có thể được phong làm Thái Bình công Chúa."
"Haha!"
Lô Tuấn Ngạn lập tức cười to.
"Ngươi..."
Tiêu Nhạc Dao cũng nhịn không được cười lên, nhưng vừa cười liền ngừng lại.
Nàng sợ bật cười sẽ lộ giọng thật, bây giờ đang là nữ giả nam trang mà.
"Không biết vị huynh đài này là ai?"
Quan Ninh vội vàng nói sang chuyện khác, cũng có ý tò mò.
Hắn đánh giá từ trên xuống dưới, nhất là ở trước ngực dừng lại thêm một lát.
Ánh nhìn như vậy làm Tiêu Nhạc Dao rất khó xử.
Chẳng lẽ hắn nghi ngờ rồi?
"Thật không có lễ phép, nhìn chòng chọc vào đâu thế??"
Lịch Thư Lan khinh thường Quan Ninh.
"Cơ ngực của vị huynh đài này dày thật đấy, chẳng lẽ là người của Võ Các?"
Quan Ninh tò mò hỏi.
Bởi vì rõ ràng nhìn thấy có phần nhô ra.
Nhưng cũng không giống lắm, bởi vì da dẻ mịn màng, dáng người cũng có vẻ mảnh khảnh.
Quan Ninh lẩm bẩm, lại khiến Tiêu Nhạc Dao cực kỳ khó chịu.
Trước khi nữ giả nam trang, nàng còn cố ý bó thêm mấy lớp, lẽ nào vẫn chưa đủ?
Nghe vậy.
Lịch Thư Lan càng không cam lòng.
Nàng biết rõ Tiêu Nhạc Dao vì đóng vai nam, chắc chắn đã dùng biện pháp, không ngờ như vậy mà vẫn có thể nhìn ra.
Đúng là người so với người tức chết người mà.
Quan Ninh đáng ghét, đúng là nói toàn chuyện đâu đâu.
Lúc này, nàng cảm giác được Tiêu Nhạc Dao bên cạnh khẽ chạm nàng một cái.
Nàng hiểu ra, đây là bảo nàng giới thiệu.
Lịch Thư Lan thu dọn tâm tình, mở miệng nói: "Vị này là hảo hữu của ta, tên là Dương Túc."
Đây là chuyện các nàng đã bàn bạc xong từ trước, nên rất tự nhiên.
"Với lại, hắn đúng là người của Võ Các, nhìn gầy yếu vậy thôi, nhưng thật ra cũng là võ nhân."
"Bạn tốt của ngươi?"
Lô Tuấn Ngạn nghi ngờ nhìn Lịch Thư Lan.
"Sao ngươi lại có bạn là nam giới?"
"Ngươi quản ta à?"
Lịch Thư Lan vừa nói, Lô Tuấn Ngạn liền rụt đầu lại.
"Hóa ra là Dương huynh, thất kính thất kính, không biết vì sao, ta nhìn Dương huynh luôn cảm thấy thân thiết."
Quan Ninh mở miệng nói.
Hắn thật sự có cảm giác này.
"Ta đối với Quan thế tử cũng có chút bội phục, có thể viết ra những vần thơ như vậy."
Tiêu Nhạc Dao cười nói.
Nàng nói vậy là vì câu cảm thấy thân thiết mà Quan Ninh vừa nói.
Hai người từng gặp nhau lúc nhỏ, Tiêu Nhạc Dao lớn hơn Quan Ninh vài tuổi nên còn nhớ, nhưng nàng tin rằng dù nàng có khôi phục nữ trang, Quan Ninh cũng không nhận ra nàng.
Bởi vì sau lần đó, chưa từng gặp lại.
"Cảm giác thân thiết?"
Giọng Lịch Thư Lan cố ý kéo dài ra.
Nàng biết rõ lắm chứ, thực tế thì Tiêu Nhạc Dao chính là vị hôn thê của Quan Ninh, có điều đã bị từ hôn...
"Mau qua bên kia đi, chúng ta nói chuyện sau, Thi quân và Từ quân còn đang chờ ngươi."
Tiêu Nhạc Dao sợ lộ tẩy, vội vàng nói sang chuyện khác.
"À đúng, chúng ta nói chuyện sau."
Quan Ninh tranh thủ thời gian đi qua.
"Ngươi nói lung tung gì đó?"
Tiêu Nhạc Dao trách cứ nhìn Lịch Thư Lan.
"Ta phát hiện hai người các ngươi rất hợp ý nhau."
Lịch Thư Lan mở miệng nói: "Hắn đã nói nhìn thấy ngươi có cảm giác thân thiết, với lại ngươi hình như cũng không ghét vị hoàn khố thế tử người người né tránh này."
"Hai người có phải có chuyện gì mà ta không biết không?"
"Không có."
"Vậy sao lại như vậy?"
"Ta chỉ cảm thấy hắn không dễ dàng mà thôi."
"Thật không?"
Tiêu Nhạc Dao không nói gì.
Là thật hay giả, nàng cũng không rõ.
Quan Ninh dĩ nhiên không biết những chuyện này, giờ phút này đã đến trước lầu các.
"Vậy... Muốn trở thành các sinh chính thức, cần làm thủ tục gì?"
Quan Ninh hỏi.
"Trước khi trở thành các sinh chính thức, ngươi phải đến Quốc Tử Học làm thủ tục nhập tịch trước, như vậy ngươi mới là giám sinh chính thức của Quốc Tử Giám."
Giọng Đỗ Tu Tài bình thản.
Quan Ninh phát hiện vị Thi quân này vốn ôn tồn lễ độ như vậy, rất dễ khiến người khác có hảo cảm, không giống đám người Đặng Minh Chí, Lưu Phong.
"Ta đề nghị ngươi đợi ngày mai hãy đi làm thủ tục."
Lý Dật Vân mở miệng nói: "Chờ ngươi vượt qua khảo hạch rồi hãy nói, nếu ngươi không qua được khảo hạch, sẽ bị trục xuất khỏi Quốc Tử Giám, không có thân phận giám sinh chính thức, cũng sẽ không trở thành các sinh, hiểu chưa."
"Được rồi, vậy ta bây giờ đi làm thủ tục nhập tịch."
Quan Ninh không ngờ lại phiền phức như vậy.
"Ý của ta là ngươi đợi khảo hạch kết thúc rồi hãy nói."
"Ngươi cảm thấy ta không qua được khảo hạch à?"
"Đúng."
Lý Dật Vân nói thẳng: "Các vị Bác sĩ đã dám nói như vậy, thì chắc chắn có đủ tự tin."
"Tình huống của ngươi tương đối đặc thù, nhưng cũng không phải chưa từng có. Bình thường những giám sinh phạm lỗi lớn, đối mặt với việc bị thôi học, sẽ có loại khảo hạch tương tự để cứu vãn."
Lý Dật Vân giải thích: "Quốc Tử Học đứng đầu sáu học, dạy bảo tương đối đa dạng, nhưng tổng thể lấy kinh điển Nho gia làm chủ, ví dụ như 《 Lễ Ký 》, 《 Tả Truyện 》, 《 Thi Kinh 》, 《 Chu Lễ 》, v.v..."
"Những cái này ngươi đều biết chứ?"
Hắn nhìn Quan Ninh, sợ mình nói một tràng lại thành 'đàn gảy tai trâu'.
"Biết rõ."
Những điều này đối với hắn mà nói là thuộc nằm lòng.
Kiếp trước Quan Ninh là học bá, rất hứng thú với những kinh điển Nho gia này, cho nên đã nghiên cứu rất kỹ.
Hắn nhíu mày.
"Chẳng phải có câu 'nho dĩ văn loạn pháp' sao? Vì sao sở học vẫn là kinh điển Nho gia?"
"Ngươi nhầm rồi."
Đỗ Tu Tài nhìn Dạ Hồng Vũ bên cạnh, mở miệng nói: "Để Dạ Đại Nho giải thích cho ngươi một chút."
Dạ Hồng Vũ còn chưa đi, vẫn luôn đứng nghe bên cạnh.
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi, chữ 'nho' trong 'nho dĩ văn loạn pháp' không phải chỉ Nho Gia, càng không phải nói là hủy bỏ kinh điển Nho gia."
"Có khác nhau sao?"
"Khác nhau rất lớn."
Dạ Hồng Vũ trầm giọng nói: "Thật ra cái này cũng không phải bí mật gì, với thân phận của ngươi chắc chắn có thể tiếp xúc được. Chữ 'nho' trong 'nho dĩ văn loạn pháp', chỉ Nho Giáo, chứ không phải Nho Gia."
"Cái này lại có gì khác nhau?"
Quan Ninh ngơ ngác.
"Nho Giáo không phải Nho Gia à?"
"Khác nhau rất lớn."
Đỗ Tu Tài lặp lại lời của Dạ Đại Nho.
"Nho Giáo thuộc Tam Giáo, Nho Gia thuộc Cửu Lưu, đây không phải là khác nhau sao?"
Nghe vậy, Quan Ninh càng thêm rối rắm.
"Được rồi, đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm."
Lý Dật Vân ngắt lời.
"Nói về khảo hạch, theo lệ thường các hạng mục sẽ là thiếp kinh, mặc nghĩa, kinh nghĩa, thi phú, đề thi đều lấy từ kinh điển Nho gia, đúng rồi, Luận Ngữ là chắc chắn thi."
"Những môn này đòi hỏi phải nắm vững kinh điển Nho gia. Trước đây có người tham gia khảo hạch, trước đó sẽ được xác định phạm vi, ví dụ như Tam Kinh, thi một bộ hoặc mấy bộ, nhưng ngươi thì sẽ không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận