Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 148: Là ta cược thắng

"Đặng đại nhân đến à?"
Quan Ninh tùy ý hỏi, nhưng tay vẫn chưa ngừng, vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt bàn lộn xộn.
"Ngươi đang tìm gì?"
Đặng Khâu hỏi, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo của hắn đã nắm chặt phi tiêu, đó là Liễu Diệp Phiêu.
Đã là giờ Dần, lúc này bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có người gác ở cửa viện, khung cảnh tối đen, không ai chú ý tới hắn đến.
Hắn phải nhanh chóng giết Quan Ninh, rồi rời đi, có chút mạo hiểm, nhưng hắn chỉ có thể đánh cược.
Sẽ không ai nghi ngờ hắn, hắn xuất thân là văn thần, đây là chuyện mọi người đều biết...
Cho nên, không thể nói nhảm thừa thãi, phải quyết đoán rõ ràng.
"Còn thiếu một chứng cứ quan trọng, tìm được là có thể chứng minh hung thủ, cảm giác nó ở ngay chỗ của Vạn lang trung."
Quan Ninh nghi hoặc nói: "Nhưng tìm không thấy."
"Là một quyển sách ghi chép sao?"
Quan Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Đừng hiểu lầm, trước khi ngươi đến đây, ta đã tra qua rồi."
Đặng Khâu mở miệng nói: "Vạn Chính Nghiệp có thói quen ghi chép, người của Binh Bộ đều biết..."
"Xem ra Đặng đại nhân biết rất nhiều nhỉ."
Quan Ninh thầm cảnh giác.
Hắn cảm giác Đặng Khâu sắp động thủ, nếu không hắn đã không nói như vậy.
"Ta còn biết, ngươi không tìm thấy được đâu."
"Tại sao?"
Quan Ninh ngẩng đầu.
"Vụt!"
Ngay lúc này, Đặng Khâu giơ tay phải lên, Liễu Diệp Phiêu bắn thẳng về phía Quan Ninh.
"Bởi vì, ngươi sắp chết rồi."
Hắn thì thầm.
Hắn đứng ở cửa, còn Quan Ninh ở sau bàn, khoảng cách như vậy, hắn hoàn toàn chắc chắn, ngày đó giết Vạn Chính Nghiệp cũng là cảnh tượng tương tự.
Đồng thời hắn cố ý dừng lại một chút, đợi lúc Quan Ninh ngây người liền đột nhiên ra tay...
Cho nên, hắn ra đòn tất sát!
Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lan khắp toàn thân, Quan Ninh vô thức nghiêng đầu, chiếc Liễu Diệp Phiêu vốn nhắm vào giữa cổ họng đã sượt qua bên trái cổ hắn, mang theo cảm giác đau nhói, khiến hắn lập tức nổi da gà.
Quan Ninh thầm kêu nguy hiểm.
Từ khi tu luyện bí tịch thần bí đến nay, hấp thu oán khí của người khác để cường hóa bản thân, khí lực của hắn đã tăng trưởng, phản ứng cũng nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Thậm chí hôm đó Mạc Huyên dùng sách phi tiêu thăm dò hắn, hắn còn đỡ được, vậy mà lại suýt nữa không tránh được phi tiêu này.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa là hắn toi mạng rồi!
Đặng Khâu là cao thủ!
Hắn che giấu quá sâu.
"Ngươi..."
Đặng Khâu kinh ngạc, hắn vậy mà lại không trúng?
Dưới tình huống đó, Quan Ninh vẫn tránh được sao?
Là vận khí? Hay hắn cũng che giấu võ công?
Không kịp nghĩ nhiều, lòng Đặng Khâu chùng xuống đáy vực, Một đòn không trúng, Quan Ninh chưa chết, hắn đã bại lộ!
Nhưng hắn không hề bối rối, đã vậy thì càng muốn giết chết Quan Ninh, dạng này mới chết có ý nghĩa.
Trong tay hắn lại xuất hiện phi tiêu.
Hắn chỉ mang theo hai chiếc.
Đây là chiếc cuối cùng.
Nhưng Quan Ninh căn bản không cho hắn cơ hội, giờ đã ngồi xổm xuống, nấp sau bàn.
Đánh giá thấp thực lực của Đặng Khâu một cách nghiêm trọng, cái màn dẫn dụ này suýt nữa đã hại chết chính mình...
"Ngươi..."
"Vù, vù."
Ngay lúc này, có mấy tiếng động cực kỳ nhỏ vang lên từ phía sau, sắc mặt Đặng Khâu đại biến.
"Ngươi cố ý? Sắp xếp người mai phục?"
Giờ phút này hắn mới phản ứng kịp, thì ra Quan Ninh lấy thân mình làm mồi nhử, để hắn ám sát, dẫn hắn vào tròng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Đặng Khâu liền bật dậy, lao về phía Quan Ninh.
Hắn nhất định phải giết Quan Ninh!
Mà lúc này, Quan Ninh cũng phản ứng rất nhanh, hai tay hắn nắm lấy mép bàn, đột nhiên dùng sức, nhấc bổng cả chiếc bàn lên, vừa vặn đập trúng vào người Đặng Khâu đang lao tới.
"Rầm!"
"Ầm!"
Một loạt tiếng động hỗn loạn vang lên, Đặng Khâu bị đập trúng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong viện, sắc mặt Đặng Khâu khó coi tới cực điểm, nhưng sát ý trong mắt càng đậm!
Hắn lùi lại mấy bước, đang chuẩn bị tấn công tiếp, thì cảm thấy sau lưng có cơn nhói rất nhỏ, rất nhanh toàn thân lại không còn chút sức lực nào.
"Nhuyễn Cốt Châm!"
Hắn nhìn Quan Ninh đang ở gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Sau lần đầu tiên không thành công, hắn đã đánh mất tiên cơ...
"Sao rồi, ngươi không sao chứ?"
Mạc Huyên đã xông vào, nhìn Quan Ninh đang ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt lo lắng, bởi vì trên cổ Quan Ninh có một vệt máu.
"Ta không sao, bị phi tiêu sượt qua cổ thôi."
Quan Ninh thở phào một hơi, tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng thật sự rất nguy hiểm.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, nhấc bàn lên cản Đặng Khâu, giờ phút này chỉ sợ đã chết, hoặc tệ hơn cũng thành con tin của Đặng Khâu.
"Hắn... không sao chứ?"
Quan Ninh nhìn Đặng Khâu cách đó nửa mét, hắn không rõ tại sao lại không cử động được.
"Hắn trúng Nhuyễn Cốt Châm, tạm thời không còn uy hiếp."
"Nhuyễn Cốt Châm?"
Mạc Huyên giải thích: "Đây là một loại độc châm của Đốc Vũ Ti dùng để đối phó võ nhân, trúng Nhuyễn Cốt Châm sẽ khiến người ta tạm thời mất hết sức lực."
"Vậy còn không mau khống chế hắn lại."
Mạc Huyên thấy Quan Ninh không sao, liền đi tới tóm lấy Đặng Khâu thao tác một hồi, rất nhanh hắn đã bị trói giống như Nhạc Thành Nhân.
Lúc này, bên ngoài cũng có mấy võ nhân tiến vào.
Cục diện đã được khống chế.
Nhìn thì ngắn ngủi, nhưng thực ra vô cùng nguy hiểm.
"Có chuyện gì không?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bên ngoài vang lên nhiều tiếng hỏi han.
Quan Ninh lúc này mới đứng dậy, sờ lên cổ, thấy tay dính đầy máu.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, người ngã xuống đã là hắn.
"Dùng cái này che tạm đi."
Mạc Huyên đưa cho hắn một chiếc khăn tay thơm ngát, trên đó thêu tinh xảo hình một tòa lầu gác.
Quan Ninh một tay che cổ, đi đến trước mặt Đặng Khâu.
"Bỉ ổi!"
Đặng Khâu nhìn Quan Ninh, nghiến răng nghiến lợi.
Cả đời đi săn chim nhạn, cuối cùng bị chim nhạn mổ vào mắt.
Rõ ràng là hắn đã mắc bẫy.
"Lão tử đây mạo hiểm tính mạng mới dụ ngươi ra tay, ngươi cũng nên thỏa mãn rồi chứ."
Quan Ninh nhìn Đặng Khâu, có chút kinh ngạc nói: "Ai mà ngờ được, ngươi xuất thân văn thần, đường đường là Binh Bộ Tả Thị Lang, lại là cao thủ võ đạo, một tay Liễu Diệp Phiêu quả thực đã xuất thần nhập hóa."
"Vạn lang trung, cũng bị ngươi giết như thế này sao?"
"Ngươi rất biết chọn thời cơ, lại đột nhiên ra tay, không ai có thể ngờ tới."
Đặng Khâu không nói gì, vẫn nhìn Quan Ninh đầy căm hận, nếu ánh mắt có thể giết người, Quan Ninh không biết đã chết bao nhiêu lần rồi...
"Ngươi rất cao tay, trong quá trình ta điều tra vụ án, cứ tìm được một nhân chứng liên quan là người đó lại chết, tưởng như vụ án luôn đi vào ngõ cụt, cho đến khi Vạn lang trung bị giết, ta đã có dự cảm, vụ án này sắp có chân tướng rồi."
Quan Ninh trầm giọng nói: "Bởi vì ngươi đã hoảng sợ, nên mới trực tiếp ra tay trong Vũ Khố Ti, làm như vậy chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn, nhưng ngươi không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục làm tới."
"Để che đậy, ngươi lại giết thêm một người nữa, nào biết làm vậy sơ hở lại càng nhiều thêm. Khi ta tuyên bố đã tra ra hung thủ và sẽ công bố vào ngày mai, ngươi liền hoảng loạn, không thể chờ đợi mà ra tay."
Quan Ninh nói: "Thực ra ta đã nắm được rất nhiều chứng cứ, con trai ngươi là Đặng Minh Chí đã bị bắt đến Vũ Khố Ti, quản sự Bạch Vĩnh ở chỗ ngươi cũng đã bị bí mật bắt giữ, đúng rồi, còn có quyển sổ ghi chép bị thiếu kia, cũng đã tìm thấy."
"Ngươi đã thành công, nhưng không ngờ, ta cũng thành công."
Quan Ninh nhìn hắn, thản nhiên nói: "Hiển nhiên là ta đã cược thắng, còn ngươi thì cược thua rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận