Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 629: Đến thu lưới thời điểm

Chương 629: Đã đến lúc thu lưới
Càng dùng càng thấy sợ hãi!
Thật sự cho rằng đám quan chức ở những địa phương này là thiện nam tín nữ hay sao?
Cứ nghĩ thế nào là làm thế ấy.
Sĩ tộc phương Nam chính là một tập đoàn lớn mạnh, là thế lực có thể đối kháng với cả triều đình, sao có thể tùy tiện đối phó được chứ?
Hơn nữa còn là chuyện tham nhũng nhạy cảm như vậy.
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Bọn họ hiểu rõ.
Đây là một cách kiếm tiền biến tướng của bệ hạ.
Hết cách lấy tiền của thương nhân, hắn lại để mắt tới đám quan viên này.
Chỉ có điều, Vương Luân và bọn họ lại trở thành con dao!
Đạo ý chỉ này khiến cho cục thế vốn đã hỗn loạn ở phương Nam càng thêm rối ren.
Ý chỉ đã ban xuống, ngoài việc chấp hành ra thì không còn biện pháp nào khác.
Một chiến dịch chống tham nhũng trừ gian bắt đầu.
Nhưng mới chỉ bắt đầu, rất khó để thực hiện tốt đẹp được.
Quan lại bao che cho nhau không phải là chuyện nói suông.
Hơn nữa, loại chuyện này đối với những kẻ xuất thân võ biền như Vương Luân bọn họ mà nói, vẫn là có chút khó khăn.
Không có manh mối, cũng không có tiến triển.
Nhưng người thô kệch cũng có biện pháp thô kệch, rất nhanh bọn họ liền nghĩ ra cách.
Trực tiếp bắt người, ép bọn họ nộp tiền, chỉ cần giao tiền thì thả người, không giao tiền thì định tội.
Đơn giản, thô bạo, và cực đoan.
Cách làm này cũng có chỗ tốt, hiệu quả khá rõ rệt, rất nhanh liền thu gom được không ít tiền.
Nhưng trong quá trình này lại nảy sinh mâu thuẫn rất lớn.
Quan viên địa phương cùng bọn hắn tiến hành đối kháng.
Cuộc tranh chấp giữa đôi bên khá nghiêm trọng.
Mâu thuẫn dần dần leo thang, vì chuyện này đụng chạm đến lợi ích căn bản.
Dù sao thì ai cũng không muốn giao tiền ra.
Gần như đến mức ngươi chết ta sống.
Dưới tình huống này, Vương Luân bọn họ cũng biết rõ trong lòng rằng mâu thuẫn đã nảy sinh thì khó mà hóa giải, trừ phi một bên tiêu diệt được bên còn lại.
Bọn họ cũng xuống tay tàn nhẫn.
Lợi dụng danh nghĩa chống tham nhũng, thẳng tay thanh trừng đám quan viên này!
Bởi vì bọn hắn lại phát hiện ra một con đường kiếm tiền tốt.
Đám quan viên này thật sự rất giàu có.
Có người thậm chí còn giàu hơn cả những đại thương nhân kia.
Gia sản của họ phong phú đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Vừa trả thù được chính địch, lại có thể hoàn thành việc bệ hạ giao phó, hơn nữa bản thân còn có thể trục lợi riêng.
Nói thì nói thế, nhưng thực tế làm lại rất khó khăn.
Đám quan viên này cũng không phải đám thương nhân kia, thủ đoạn trả thù của bọn họ rất nhiều.
Hơn nữa cũng không thể vơ đũa cả nắm, nếu không chính vụ địa phương sẽ hoàn toàn tê liệt.
Thật sự rất khó.
Đấu tranh ngày càng kịch liệt.
Tình hình địa phương cũng càng thêm hỗn loạn, ảnh hưởng này đã lan đến cả triều đình.
Tương tự, cũng có không ít người khuyên can.
Nhưng đám quan viên này lại không phải có mục đích đặc biệt gì.
Vết xe đổ của Thanh Lưu đảng vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Bọn họ chỉ lo lắng cho cục thế phương Nam.
Hỗn loạn gia tăng, người chịu ảnh hưởng là dân chúng bá tánh.
Không có môi trường xã hội yên ổn, thì làm sao có cuộc sống an ổn được...
Tuy nhiên cũng có chỗ tốt.
Đó chính là thường xuyên có tiền được chở về Thượng Kinh.
Thường thường lại có một hai thuyền như thế về, số lượng không cố định, từ một trăm vạn lượng đến mấy trăm vạn lượng đều có.
Cũng thật kỳ lạ.
Năm Long Cảnh, quốc khố trống rỗng.
Bây giờ vừa trải qua nội chiến, quốc khố ngược lại lại khá sung túc.
Vị bệ hạ này đúng là tay kiếm tiền cừ khôi.
Chỉ là phương thức này quá cực đoan, cách làm cực kỳ ngang ngược, ảnh hưởng quá lớn.
Khuyên can thì khuyên can, nhưng căn bản là không gặp được bệ hạ.
Khoảng cách từ lần thiết triều trước đã qua hơn hai mươi ngày, bệ hạ cho dù không vội, cũng không nên như vậy chứ.
Bọn họ không gặp được bệ hạ, người hồi đáp bọn họ chỉ có Nội Các Thủ Phụ Tiết Hoài Nhân.
"Đừng lo lắng, bệ hạ tự có suy tính."
Tiết Hoài Nhân lần nào cũng hồi đáp giống hệt như vậy.
Lời hắn nói là sự thật.
Bố cục của bệ hạ, các ngươi không thể nào đoán ra được đâu.
Mà trong lúc này, cuối cùng cũng có người phát hiện ra.
Trước đó Thiên Sách Phủ lấy cớ huấn luyện quân sự dã ngoại đã lần lượt điều quân đội đi phương Nam, đều là những đợt điều động quy mô nhỏ, ví dụ như quy mô mấy ngàn người, thậm chí là vài trăm người.
Nhưng hơn một tháng qua, bất tri bất giác đã có hơn ba vạn quân, đều đang đóng tại vùng Trấn Giang!
Mà Trấn Giang chính là cửa ngõ của sáu châu phương Nam, lại cách Giang Châu gần nhất!
Đây chính là lần đầu tiên kể từ khi Tân Triều thành lập, có quân đội tiến vào phương Nam...
Bệ hạ đây là muốn làm gì?
Rất nhiều triều thần đều cảm thấy có điều bất thường.
Hơn nữa bọn họ phát hiện, bệ hạ đã rất lâu không hề lộ diện.
Ban đầu cũng không hề để ý.
Dù sao vị bệ hạ này vốn dĩ không thường xuyên thiết triều buổi sớm.
Nhưng kết hợp với tình thế hiện tại, bọn họ liền phát hiện ra điều bất thường...
Chuyện ở phương Nam cứ mặc kệ như vậy sao?
Nhưng bọn họ lại không biết, Quan Ninh đã đến phương Nam.
Giang Châu, thành Lâm An.
Đây là đại thành bậc nhất phương Nam, cũng là thành trì giàu có nhất.
Địa vị chính trị của nó cũng rất cao, từng tồn tại như là Bồi Đô.
"Đây chính là thành Lâm An sao?"
Quan Ninh đứng ngoài thành ngẩng đầu nhìn lên ba chữ cực lớn trên cổng thành lầu, khẽ thì thầm.
"Lâm An này được mệnh danh là thành trì phồn thịnh bậc nhất, ngay cả kinh thành cũng không sánh nổi, chỉ là hiện tại xem ra, có vẻ không đúng lắm nhỉ."
Mạc Tuyên mở miệng nói: "Đây đều là bút tích của ngài, quả thực đã biến nó thành bộ dạng này."
Đúng là có chút vắng vẻ.
Bởi vì chuyện trưng thu thương thuế, đây là một đòn giáng mạnh vào hoạt động thương nghiệp, rất nhiều cửa hàng đóng cửa, thương lái đều không bày hàng, dòng người cũng rất thưa thớt...
Bây giờ nhìn nơi cổng thành này, cực kỳ quạnh quẽ.
Căn bản không còn dáng vẻ của một thành trì phồn thịnh.
"Không đúng."
Quan Ninh vừa đánh giá, vừa suy nghĩ nói: "Xem tình hình giới nghiêm ở cổng thành, chỉ cho vào không cho ra, e là có chuyện gì rồi."
Đang lúc suy nghĩ.
Thì nghe được có người bên cạnh đang bàn tán.
"Nghe nói hôm nay có Phương đại tướng quân và Tôn Tướng quân đến đây bàn bạc công chuyện, cũng không biết là thật hay giả."
"Không chỉ vậy, hình như còn có cả Châu Mục và châu thừa của Nam phương sáu châu đều đến nữa."
"Nhiều nhân vật lớn như vậy đều đến ư? Muốn làm gì vậy!"
"Liên quan đến chính lệnh gần đây của triều đình, Nam phương sáu châu quá hỗn loạn, những người này tụ tập lại một chỗ, thương nghị biện pháp giải quyết."
"Đúng là loạn thật, nhưng ngươi nói có thật không vậy?"
"Là thật đấy, chuyện lớn như vậy, làm sao giấu được?"
Không ít người dân địa phương đều bàn tán xôn xao.
Quan Ninh cũng nghe thấy rõ ràng.
Mạc Tuyên ở bên cạnh thấp giọng nói: "Người địa phương chắc là biết tình hình, lời này nghe không giống nói dối, xem ra ngài đã ép quá chặt, bọn họ lại phải liên kết lại rồi."
"Liên kết lại dễ dàng như vậy sao?"
Quan Ninh mở miệng nói: "Có rạn nứt rồi thì không dễ dàng hàn gắn, dù muốn liên kết cũng không nổi đâu. Hơn nữa, dù bọn họ có liên kết lại cũng không đáng sợ, nội bộ bọn họ đã tiêu hao nghiêm trọng, thực lực đã hao mòn hết rồi. Lại nói, quân đội đã đến Trấn Giang, còn sợ cái gì nữa?"
"Vậy chúng ta?"
Mạc Tuyên có chút lo lắng nói: "Hiện tại đang loạn, ngài ở chỗ này không quá an toàn, hay là chúng ta rút về chỗ quân đội đóng quân?"
Thân phận nay đã khác xưa.
Cải trang vi hành cũng phải có chừng mực, vẫn cần phải chú ý nhiều hơn.
"Ừm."
Quan Ninh cũng không từ chối.
Đoạn đường này đã du ngoạn không ít nơi, thư giãn cũng đã thư giãn rồi, nên làm chút chuyện chính.
Quân đội đã được tự mình lần lượt triệu tập đến đây.
Phương Nam đã đến thời điểm hỗn loạn nhất, đã đến lúc hắn phải ra mặt dẹp loạn cục diện rối rắm này rồi.
"Chúng ta đến Trấn Giang hội quân với quân đội, rồi trực tiếp công khai tuyên bố trẫm đã đến đây, xem bọn hắn có phản ứng gì, đã đến lúc thu lưới rồi!"
Quan Ninh thản nhiên nói: "Nếu như bọn hắn thức thời thì còn có thể tha cho, nếu như không thức thời, vậy thì đừng trách trẫm phải xử trí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận