Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 126: Toàn thành đại bạo

Chương 126: Gây bão toàn thành
Âm thanh này vừa dứt, lập tức gây ra một trận ồn ào!
Người lính đình vệ này lại là do Vĩnh Ninh phái tới, ai cũng biết vị công chúa này đã bị từ hôn, vậy mà lại hành động mạnh tay như vậy, trực tiếp mua sắm 50 bản.
Thật khó mà tin được.
Mà hiệu quả tuyên truyền do việc này tạo ra cũng sẽ rất lớn.
Quản sự còn đang kinh ngạc nghi ngờ, người lính đình vệ này đã lấy ra một thỏi vàng đặt lên quầy hàng.
"Không cần thối lại."
Rồi hắn ôm lấy sách trực tiếp rời đi.
"Hửm?"
Tới đây có bốn lính đình vệ, có hai người rời đi, nhưng còn hai người lại không đi.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ còn muốn mua nữa?
"Chúng ta không phải cùng một nhóm."
Một người lính đình vệ khác nói thẳng: "Hai người chúng ta phụng mệnh lệnh của trưởng công chúa, cũng mua 50 bản."
"Cái gì?"
"Trưởng công chúa?"
Quản sự kinh ngạc đến ngây người.
Trưởng công chúa cũng phái người tới mua, cũng mua 50 bản!
Rất rõ ràng, đây chính là thể hiện sự ủng hộ.
Tại sao lại như vậy?
Đương nhiên là vì danh tiếng của Quan Thế tử!
Nhưng việc này thật khiến người ta bất ngờ, chưa từng nghe nói Quan Thế tử và trưởng công chúa có giao tình gì, với lại nàng cũng hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy!
Nhưng bọn họ không biết, bởi vì Quan Ninh vạch trần Nguyệt Hoa Sương, giúp trưởng công chúa kịp thời dừng tổn thất, sau khi biết việc này, liền tiện thể ủng hộ một chút...
Chỉ có thể nói Quan Thế tử mặt mũi quá lớn!
Hai vị công chúa ủng hộ, đây chính là 'chong chóng đo chiều gió', tiểu thuyết của Quan Thế tử tất nhiên sẽ càng bán chạy hơn!
Người lính đình vệ cũng tương tự để lại một thỏi vàng, ôm sách rời đi.
Lúc này không còn gì bận tâm, khung cảnh mới thật sự náo nhiệt hẳn lên.
Hai vị công chúa đều làm vậy, hẳn là có nguyên do đặc biệt.
"Cho ta hai quyển."
"Ta cũng muốn hai quyển."
"Ta muốn ba quyển!"
Mọi người tranh nhau mua, cảnh tượng khí thế ngất trời.
Có người mua được, vừa ra khỏi cửa đã lập tức lật xem, muốn biết Bạch Xà Truyện này rốt cuộc là tiểu thuyết như thế nào.
Ban đầu không ôm hy vọng gì, kết quả xem lại mê mẩn.
Yêu xà ngàn năm hóa thành mỹ nữ vào trần thế báo ân, đối tượng lại chỉ là một tên học việc ở hiệu thuốc, điều này trực tiếp gây được sự đồng cảm của những người bình thường.
Cảm giác nhập tâm cực kỳ mạnh mẽ!
Dù sao trong lòng ai lại không có loại ảo tưởng tốt đẹp này?
Đặc sắc, mới lạ.
Hoàn toàn không giống với những truyện rẻ tiền trên thị trường.
"Hay quá đi, đọc không dừng được!"
"Đúng vậy, nếu cũng có một mỹ nữ tới tìm ta thì tốt biết mấy?"
"Các ngươi có chú ý không, tên học việc ở hiệu thuốc này tình cờ phát minh ra một loại Ngọc Nhan Sương có thể bảo dưỡng da dẻ, cũng vì thế mà được Bạch Tố Trinh yêu thích."
Có người chú ý tới quảng cáo được cài cắm trong tiểu thuyết.
Đối với nam tử đã có sức hấp dẫn lớn như vậy, mà đối với nữ tử lại càng mãnh liệt hơn.
Câu chuyện tình yêu đẹp đẽ như vậy, ai mà không ước mơ?
Đơn giản là nam nữ thông sát!
Mọi người bàn tán, cũng kéo theo việc Bạch Xà Truyện chính thức bán chạy.
Ban đầu chỉ vì tò mò, vì danh tiếng Quan Ninh, nhưng lại phát hiện truyện thật sự rất hay.
Trên kinh thành, các hiệu sách lớn đều xuất hiện cảnh mua bán tấp nập.
Đơn giản là bán như điên!
Rất nhanh quyển sách này liền xuất hiện trên bàn của những tiểu thư nhà giàu đó.
Các nàng bị sự kiên trinh không đổi trong tình yêu của Bạch Tố Trinh làm cảm động, đồng thời cũng chú ý tới Ngọc Nhan Sương!
Đúng vào lúc bị Nguyệt Hoa Sương làm hại, mặt của rất nhiều người đều xảy ra vấn đề mà không có cách nào giải quyết, thậm chí không dám ra khỏi cửa.
Nếu như trong hiện thực cũng có thứ này thì tốt biết bao?
Các nàng đều thở dài, cũng càng thêm yêu thích Bạch Xà Truyện không nỡ rời tay.
"Quan Thế tử quá tài hoa, vậy mà có thể viết ra tiểu thuyết hay như vậy, mấy bài thơ từ mấy ngày trước cũng rất hay."
"Quan Thế tử là người có đại tài, nghe nói còn rất anh tuấn nữa, chúng ta đều hiểu lầm hắn rồi."
Mấy tiểu thư nhà giàu tụ tập một chỗ, bàn luận về Bạch Xà Truyện.
"Các ngươi đã xem nội dung phía sau chưa?"
"Chưa, ta còn chưa muốn xem, đừng kể trước cho ta nha."
"Các ngươi mau xem đi, phía sau có một tên hòa thượng bắt yêu, còn xúi giục Hứa Tiên mưu hại Bạch Tố Trinh, thật quá đáng ghét."
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?"
"Đúng vậy, chỉ là... chỉ là pháp danh của hòa thượng kia là Pháp Hải, tên tục gọi là Đặng Khâu."
"Đặng Khâu? Đây không phải là Binh Bộ Tả Thị Lang sao?"
"Haha, Quan Thế tử xấu bụng quá."
Cảnh tượng tương tự diễn ra ở khắp nơi, mọi người đọc đến đoạn sau, phát hiện tên tục của hòa thượng phản diện bên trong vậy mà lại là Đặng Khâu.
Bởi vì hòa thượng này quá đáng ghét, khiến không ít người đều chửi mắng không thôi.
Tình yêu đẹp đẽ của người ta, ngươi cứ nhất định phải phá hoại, đây không phải là tìm chửi sao?
Hiển nhiên rất nhiều người đều nhận ra sự ám chỉ này.
Quan Ninh sửa đổi Pháp Hải không phải là hòa thượng trừ yêu chính thức, mà là một Hoa Hòa Thượng, đã hoàn tục, hắn dáng người gầy gò, da đen sạm, điều này khớp với hình tượng của Đặng Khâu.
Hắn phá hoại quan hệ hai người, là bởi vì hắn cũng để ý Bạch Tố Trinh.
Sự sửa đổi này hiển nhiên càng khiến người ta ghét cay ghét đắng.
"Lão lừa trọc Đặng Khâu, thật đáng chết!"
"Ngươi không muốn sống nữa à, Đặng Khâu là tục danh của Binh Bộ Tả Thị Lang đó."
"Thiên hạ có biết bao nhiêu người tên Đặng Khâu, ta cứ mắng đấy!"
Việc này rất nhanh gây nên bàn tán.
Phủ họ Đặng, sắc mặt Đặng Minh Chí khó coi tới cực điểm, vội vàng bước đến thư phòng.
"Phụ thân, Quan Ninh kia bôi nhọ thanh danh ngài."
"Cái gì?"
"Đây là tiểu thuyết bán chạy hôm nay, do Quan Ninh viết, bên trong dùng tên của ngài."
"Ta xem."
Đặng Khâu lật xem, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, viết rất hay, khiến hắn cũng có cảm giác nhập tâm mãnh liệt.
Hắn có thể tưởng tượng, cái tên này chắc chắn bị người ta chửi mắng.
"Thằng nhóc con!"
Hắn đường đường là Binh Bộ Tả Thị Lang của triều đình, lại bị bôi nhọ như thế, làm sao có thể chịu đựng được?
"Hay là ngài sắp xếp niêm phong tiểu thuyết này?"
"Điều tra thế nào, lấy lý do gì, niêm phong không phải là tự nhận mình chột dạ sao?"
Đặng Khâu tức sắp chết!
Một quyển tiểu thuyết gây nên bàn luận sôi nổi toàn thành, các loại chủ đề không ngừng xuất hiện.
Tiết Gia, mấy tỷ muội đang tụ tập một chỗ.
"Nghe nói Quan Ninh viết một quyển tiểu thuyết, các ngươi xem chưa?" Nhị tiểu thư Tiết gia, Tiết Mai, hỏi.
"Hắn có thể viết ra cái thứ gì hay ho chứ, khẳng định là lại tiêu tiền phá của, nhất thời hứng lên thôi."
"Nghe nói cũng hay lắm, Nam Cung tiểu thư tặng ta một bản."
"Đồ hắn viết ta vĩnh viễn sẽ không thèm liếc mắt nhìn." Tiết Phương tức giận nói.
"Ừm, chúng ta cũng không xem."
Mấy người thống nhất ý kiến.
Tan họp về phòng, Tiết Phương đóng kín cửa phòng, lại kéo rèm lên, từ dưới tủ lấy ra một quyển sách nhỏ, nghiêm túc đọc.
"Hay quá, tên vô sỉ kia lại có tài hoa thế này, lão lừa trọc Đặng Khâu đáng chết thật đáng ghét."
Nàng vừa đọc vừa chửi thầm.
Bên ngoài nói một mắt cũng không thèm xem, nhưng thật ra nàng đã xem ba lần, đây là đang xem lần thứ tư...
"Lão gia, đây chính là tiểu thuyết Bạch Xà Truyện do Quan Ninh viết, nhưng bên trong có nhắc đến một thứ tên là Ngọc Nhan Sương, có thể phục hồi, bảo dưỡng da dẻ."
Thuộc hạ giải thích cho Tiền Đại Phú.
Hắn cũng nghe rất nghiêm túc, những người khác cũng đều tò mò nhìn vào.
Tiết Khánh lạnh giọng nói: "Tên này thật đúng là biết gây chuyện, Lão Tiền, chuyện lần này của ngươi cuối cùng cũng lắng xuống, Thánh thượng cũng ám chỉ có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng sau này ngươi phải chú ý, không thể để người khác nắm được thóp nữa."
"Ta hiểu rồi, Tiết đại nhân."
Tiền Đại Phú thở phào một hơi dài, dưới nỗ lực và tâm huyết của hắn, lại thêm sự tác động ngầm từ triều đình, sự kiện Nguyệt Hoa Sương cuối cùng cũng bị đè xuống.
Đương nhiên cũng tốn không ít công sức, hắn phải đến cửa nhận lỗi với những gia tộc có sức ảnh hưởng đó, tốn kém rất nhiều.
Sau đó lại tìm chưởng quỹ Đông Thị là Lý Mậu ra gánh tội thay, nói hắn tự ý bán Nguyệt Hoa Sương giả để trục lợi...
Nể tình hắn đã hiến tặng tổ trạch của Trấn Bắc Vương Phủ, Thánh thượng mới tha thứ cho hắn, đương nhiên cũng phải kín tiếng một thời gian.
"Lần này đa tạ Tiết đại nhân, nếu không phải có ngài..."
Tiền Đại Phú cảm kích từ đáy lòng.
Tiết Khánh mở miệng nói: "Ngươi có thể nghĩ cách, giống như trong tiểu thuyết này viết, cho ra một sản phẩm như Ngọc Nhan Sương, vừa có thể thuận thế đền bù, cũng có thể lấy lại thanh danh."
"Khoan... khoan đã."
"Bạch Xà Truyện này là do Quan Ninh viết phải không?"
"Đúng vậy!"
Sắc mặt Tiền Đại Phú trong nháy mắt trở nên khó coi, hắn nghĩ tới một khả năng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận