Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 130: Kẻ có tiền thế giới thật không hiểu

Chương 130: Thế giới của kẻ có tiền thật không hiểu
Giao tiền, ký tên, ngay cả bằng chứng cũng không đưa, rồi thế là xong...
Nói là sẽ giao hàng trong vòng ba ngày, nhưng cũng chỉ là lời nói suông, đến nỗi Ngọc Nhan Sương cũng chỉ là nhìn từ xa vài lần, thực tế thế nào cũng không biết.
Số tiền này tiêu ra, thế nào cũng có cảm giác như bị lừa.
Vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn có không ít người đấm ngực dậm chân tiếc nuối vì không mua được.
Những người có tiền này đều là kẻ ngu sao?
Chỉ có thể nói thế giới của kẻ có tiền thật không hiểu.
Có điều bọn họ cũng thán phục thủ đoạn của Quan Ninh, tạo cho người ta cảm giác chỉ cần động động miệng là kiếm được tiền.
Người ta đúng là phá của thật, nhưng đồng thời cũng có thể kiếm tiền a.
Bên Đông Thị có hai trăm phần mà bán nhanh như vậy, thì hai cửa hàng ở Tây Thị và một cửa hàng ở Chu Tước Nhai chỉ sợ cũng bán chạy tương tự.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã kiếm được 25.000 lạng.
Một con số mà người bình thường cả đời cũng không kiếm được, lợi nhuận mấy năm của rất nhiều cửa hàng cũng không đạt tới.
Mấu chốt là Quan Ninh chẳng nói nhiều lời, trực tiếp đóng cửa hàng rời đi. Hết sức không hợp lẽ thường.
"Thấy không, cái gì gọi là kiếm tiền?"
Giờ phút này, tại cửa hàng bên cạnh Quan Ninh, Tiền Đại Phú nói với người làm trong tiệm mình: "Đây mới thực sự là kiếm tiền."
Hai cửa hàng vốn liền kề nhau, bọn họ cũng tuyên truyền ngay từ đầu, nhưng căn bản không có ai chú ý.
Rõ ràng ở ngay trước mắt, mà cứ như không nhìn thấy vậy.
Điều này quá xoáy vào tim gan.
Tiền Đại Phú cảm thấy thất bại sâu sắc, hắn tự nhận mình có thành tựu trên con đường kinh doanh, Nguyệt Hoa Sương bán chạy chính là sách lược do một tay hắn làm ra.
Nhưng bây giờ, lại xuất hiện Quan Ninh.
Đủ loại thủ đoạn khiến hắn cũng phải không ngừng cảm thán.
"Mau ra ngoài hô hào, ra ngoài tuyên truyền đi!"
Tiền Đại Phú thúc giục.
Hắn cảm thấy Quan Ninh quá kiêu ngạo, bây giờ có nhiều người tụ tập như vậy mà lại trực tiếp rời đi, đơn giản chính là lãng phí.
Người chính là tiền a!
"Để xin lỗi về sự kiện Nguyệt Hoa Sương mấy ngày trước, tất cả hàng hóa tại cửa hàng Tiền Thị chúng ta đều giảm nửa giá!"
Tiền Đại Phú đích thân ra mặt.
"Sự kiện đó đã điều tra rõ ràng, là do chưởng quỹ Lý Mậu của cửa hàng Đông Thị một mình làm giả..."
Hắn nói một tràng.
Đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên người Lý Mậu, bản thân hắn cũng là người bị hại.
Để tỏ rõ sự áy náy, để làm lợi cho người mua.
"Đại đương gia, nếu giảm nửa giá thì rất nhiều thứ chúng ta sẽ phải lỗ vốn đó!"
Có quản sự nói bên cạnh, đây không phải nói bừa, mà đúng là như vậy.
"Lỗ vốn?"
Tiền Đại Phú nói thẳng: "Có thể lỗ vốn để lấy lại danh tiếng đã mất thì chính là kiếm lời."
Việc tạo thanh thế như vậy cũng có chút tác dụng.
Tuy có không ít người vẫn còn ghi hận, nhưng cũng có một bộ phận người đi vào hiệu buôn của Tiền Đại Phú.
Giảm nửa giá, điều này vẫn rất có sức hấp dẫn...
"Thế tử, hiệu buôn của Tiền Đại Phú khai trương rồi."
Lúc này Quan Ninh cũng nhận được bẩm báo, hắn vẫn chưa rời khỏi Đông Thị.
"Hắn đang mượn danh tiếng của chúng ta, thật là đáng ghét."
Quan Ninh khẽ quay đầu, thản nhiên nói: "Tiền Đại Phú là người thông minh, không sao cả, chúng ta cứ từ từ chơi, dù sao lần này thời gian cũng gấp gáp."
Hai cửa hàng ở sát nhau, khó tránh khỏi cạnh tranh.
Lần này thời gian quá gấp, có rất nhiều thứ không kịp chuẩn bị, nhưng hắn đã hạ quyết tâm.
Cứ cạnh tranh với Tiền Đại Phú, hắn làm cái gì thì mình bắt chước làm cái đó, cuối cùng đánh bại hắn.
Làm như vậy, không phải chủ yếu vì lập trường đối địch của hai người, mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Hắn muốn thu phục Tiền Đại Phú về dưới trướng mình.
Người này rất có tầm cỡ, đặc biệt là cực kỳ lợi hại về phương diện kinh doanh, một số tư tưởng của hắn rất gần với chính mình.
Quan Ninh không thể dồn hết tâm sức vào đây, mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn là quan trường.
Hắn muốn tranh giành quyền lực.
Nhưng tiền tài cũng không thể bỏ qua.
Mà Tiền Đại Phú chính là người thích hợp nhất.
Muốn thu phục loại người này vô cùng gian nan, nhưng có một tiền đề, đó là nhất định phải đánh bại hắn!
Ngay tại phương diện hắn giỏi nhất, như vậy mới có thời cơ...
Quan Ninh cũng không vội.
Hắn đã có một khởi đầu tốt.
Sau khi trở về, Quan Ninh lập tức phái người dựa theo danh sách đăng ký để bắt đầu sắp xếp giao hàng.
Đây không phải lời nói suông, mà thật sự là làm như vậy.
Trước đó hắn đã huấn luyện tốt người, lúc giao hàng sẽ có hướng dẫn chuyên nghiệp cách sử dụng, toàn bộ quá trình đều có dịch vụ theo dõi.
Đây cũng là vì tạo dựng quan hệ tốt.
Những người mua này không phú thì quý, sau này đều có tác dụng lớn đối với hắn.
Ngoại trừ những người đến từ hoàng cung, những nơi khác đã liên lạc xong, đều có thể đi qua.
Dưới sự sắp xếp của hắn, từng đợt giao hàng bắt đầu...
Mọi người phát hiện, trên đường đột nhiên xuất hiện thêm mấy người mặc trang phục đặc thù, thật ra cũng không quá đặc thù, chỉ là trên lưng áo có mấy chữ lớn dễ quan sát: Quan thị phái đưa.
Ai cũng biết Quan thị là do Quan Ninh lập ra, những người này chính là người của hắn.
Sau lưng bọn họ đều đeo một cái rương gỗ, cưỡi ngựa chạy nhanh, thu hút vô số ánh nhìn...
"Ta mua được rồi, các ngươi mua được chưa?"
Giờ phút này tại một hoa viên có hoàn cảnh dễ chịu, mấy nữ tử xinh đẹp đang tán gẫu, chủ đề bàn tán sôi nổi chính là Ngọc Nhan Sương.
Trong đó có một nữ tử yểu điệu phấn khích nói: "Ta còn mua được hai bình."
"Ta cũng mua được hai bình."
"Haha, ta cũng mua được."
"Ta không mua được, tên người hầu ta phái đi thật vô dụng."
Các nàng đang trò chuyện với nhau.
"Tiết Phương, ngươi có mua không?"
Có người hỏi.
Buổi tụ tập này đều là các tiểu thư thuộc những gia tộc quý tộc chính thức của Đại Khang Vương Triều.
Nơi đang ở lúc này chính là phủ đệ của Túc Quốc công phủ.
Trước đây Tiết Phương cũng quen biết mấy vị này, nhưng không thể hòa nhập, mãi đến khi nàng bắt đầu mua sắm loại trang phục kia giống các nàng, mới được chấp nhận.
"Ta sao lại mua chứ?"
Tiết Phương lạnh lùng nói: "Đời này ta không thể nào có bất kỳ liên quan gì với Quan Ninh, các ngươi có lẽ đều bị Quan Ninh lừa rồi, hắn rất gian xảo."
"Tiết Phương, ngươi có thành kiến với Quan Thế tử phải không? Chuyện của đệ đệ ngươi bọn ta đều biết, hắn quả thực..."
"Hừ, dù sao cũng không thể nào."
Miệng Tiết Phương rất cứng rắn.
Nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
"Ta sớm đã sắp xếp người mua được rồi, nhưng chuyện này không thể nói cho các ngươi biết..."
"Tiểu thư, bên ngoài có người tới, nói là đến giao Ngọc Nhan Sương."
"A? Thật sự tới sao? Mau gọi người vào."
Tạ Linh kích động đứng dậy.
Chỉ lát sau, có một người được dẫn vào, điều bất ngờ là lại là một nữ tử.
"Tạ tiểu thư, xin chào, ta là người của Quan Thị Tốc Vận, đến giao Ngọc Nhan Sương cho ngài."
"Mau lấy ra xem nào."
Mấy nữ tử đều xúm lại, tò mò vây xem.
"Đây chính là Ngọc Nhan Sương của Quan thị chúng ta."
Nữ tử giao hàng giải thích: "Chỉ cần thoa đều lớp kem bên trong lên mặt, không cần quá dày, một lớp mỏng là được, sau đó đợi khoảng hai phút đồng hồ, rồi rửa sạch là xong."
"Khoảng chừng sau khi dùng hai ba lần là có thể thấy hiệu quả."
Lời giải thích rất tỉ mỉ, rất dễ hiểu.
"Ở đây còn có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng, nếu có gì không hiểu, có thể đến cửa hàng Quan thị tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ giải đáp cho ngài."
Thái độ thành khẩn, giọng điệu cung kính, phục vụ chu đáo.
Chỉ riêng cảm giác này đã khiến người ta thấy rất tốt rồi.
"Số tiền này tiêu thật đáng giá, ta phải mau thử một lần mới được."
Tạ Linh kích động nói.
"Ta cũng phải mau trở về."
Mọi người đều nóng lòng không đợi được, rất nhanh liền giải tán.
Giờ phút này, rất nhiều người đều đang chú ý xem, liệu Ngọc Nhan Sương này có thật sự tốt như lời đồn không?
Là sẽ trực tiếp dựng được thương hiệu, hay là tự đập vỡ chiêu bài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận