Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 4: Đế Vương quyền thuật

Chương 4: Đế Vương quyền thuật
Cùng lúc này, sau khi Quan Ninh rời đi, ở một bên khác của Ngự Thư Phòng có một tên hòa thượng đi tới.
Tuổi khoảng bốn mươi, mày rậm mắt to, tay nâng phật châu, da hơi trắng, chỉ là hắn mặc áo cà sa màu đen, với lại loại khí chất kia cũng không phải của tăng nhân truyền thống, ngược lại là có nhiều chút Thế Tục Chi Khí.
"Lời vừa rồi ngươi cũng nghe được rồi nhỉ, ngươi có cái nhìn gì?"
Long Cảnh Đế thân thể chưa quay lại, bình tĩnh hỏi.
Hòa thượng này cũng không hành lễ với Long Cảnh Đế, biểu hiện như thường.
Hắn mở miệng nói: "Ngài có chú ý đến hay không, ngài không nhắc đến chuyện hắn trên đường gặp ám sát, hắn cũng tương tự không nhắc đến."
"Hắn đang chờ trẫm nói sao?"
Long Cảnh Đế trầm giọng nói: "Hắn đang thăm dò trẫm?"
"Cái này thì khó nói."
Hòa thượng tiếp tục nói: "Vi thần đề nghị, nếu đã ép, thì ép đến cùng đi, tên phế vật Thế tử này làm sao có thể chống đỡ nổi Trấn Bắc Vương Phủ, vả lại đây cũng là một cơ hội."
"Ép đến cùng đi."
Long Cảnh Đế trầm giọng nói: "Trấn Bắc Vương Phủ đời đời truyền thừa, đời đời anh tài, chỉ duy nhất lại sinh ra một tên phế vật Thế tử như thế, đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là để uy hiếp những Phiên Vương khác!"
"Trẫm đã ban Tuyên Ninh cho hắn, nói thế nào cũng là Phò Mã, có thân phận này có thể bảo vệ phú quý, cũng xem như nể tình Trấn Bắc Vương Phủ đời đời trung liệt."
"Chỉ là Vĩnh Vinh công chúa e là sẽ nhạy cảm, dù sao đã định hôn ước, lại hủy bỏ..."
"Nhạy cảm cái gì? Công chúa Hoàng thất từ khi sinh ra đã là công cụ chính trị, trước kia nàng là công cụ để liên hôn với Trấn Bắc Vương Phủ, hiện tại là công cụ chèn ép."
Long Cảnh Đế lại nói tiếp: "Con trai của Đặng Khâu trước mặt mọi người xúc phạm Quan Trọng Sơn, đáng bị trách phạt, nhưng Đặng Khâu làm việc cẩn trọng, hãy đề bạt làm Binh Bộ Tả Thị Lang đi."
Đại Khang Vương Triều, lấy bên trái làm tôn.
"Thánh thượng anh minh."
Hòa thượng lập tức mở miệng, nội tâm cảm khái, vị Đế Vương này quả là dùng Đế Vương tâm thuật đến cực hạn.
Đặng Minh Viễn mạo phạm Trấn Bắc Vương mà bị trừng phạt, là làm cho người ngoài xem, thể hiện hoàng ân cuồn cuộn, cũng là biểu thị thái độ, Trấn Bắc Vương chưa có chết!
Mà đề bạt Đặng Khâu chính là khen thưởng, là ám chỉ làm tốt lắm, cứ tiếp tục làm như vậy...
"Quan Trọng Sơn có tin tức gì chưa?"
Long Cảnh Đế lại nói tiếp: "Sống phải thấy người, chết muốn gặp thi, nếu không trẫm không yên lòng."
"Đã phái người đi rồi."
Hòa thượng lại nói tiếp: "Còn có một tin vui, phải bẩm báo ngài."
"Thiên Nhất Lâu đã bị tiêu diệt, các tâm pháp võ đạo liên quan của nó cũng đều bị mang về."
"Thiên Nhất, gọi là cùng trời hợp làm một, quả nhiên là khẩu khí thật lớn."
Long Cảnh Đế mở miệng nói: "Nghe đồn Thiên Nhất Lâu có rất nhiều bí tịch võ công, đỉnh cấp nhất là Thiên Nhất Quyết, có tìm được không?"
"Đã lấy về rồi."
Hòa thượng mở miệng nói: "Đang ở chỗ ta, đang chuẩn bị dâng lên cho bệ hạ."
Hắn vừa nói vừa sờ vào ống tay áo, lại phát hiện trống không.
"A?"
Hắn lại tiếp tục sờ tìm, nhưng căn bản không có.
"Huyền Tâm, có chuyện gì vậy?"
Long Cảnh Đế hỏi.
"Lúc ta tới đây vẫn còn mang theo trên người, giờ phút này không biết vì sao lại tìm không thấy."
Huyền Tâm hòa thượng lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ là đánh rơi? Không thể nào."
"Hửm?"
Long Cảnh Đế sắc mặt không vui, nhìn chằm chằm Huyền Tâm.
Trên cái đầu trọc của Huyền Tâm đã chảy ra mồ hôi lạnh, hắn rõ ràng là mang trên người, sao lại không tìm thấy được.
Bệ hạ thế nhưng sẽ hoài nghi hắn tự ý cất giấu.
"Ngài chờ một lát, có lẽ là ta quên mang theo."
"Mau đi."
"Vâng."
Huyền Tâm vội vàng rời đi.
Mà giờ khắc này, Quan Ninh đã về đến phủ.
Ở Kinh Thành cũng có một tòa phủ đệ, là Trấn Bắc Vương Phủ, chiếm diện tích cực lớn, xa hoa rộng rãi.
Chỉ có điều vì phải dài hạn trấn giữ phương bắc, nơi này bị bỏ trống, chỉ lưu lại ít người trông coi, vốn trọng tâm của Trấn Bắc Vương Phủ không ở đây, ngoài cái đó ra, cũng không có sản nghiệp nào khác.
Dựa theo luật lệnh Triều đình, Phiên Vương trấn giữ bên ngoài không được tùy ý vào kinh, cũng không được mua sản nghiệp, kỳ thực là ám chỉ không được phát triển thế lực, tránh cho việc ở kinh thành gây dựng thế lực riêng.
Có lẽ chính vì như vậy, lại càng khiến vị Thánh thượng kia không yên lòng...
"Thế tử đã về."
Ở cửa ra vào có một lão bộc đón.
"Ngô quản gia."
Quan Ninh nhận ra lão bộc này, tòa nhà này bình thường chính là do ông ấy trông coi.
"Trong phủ này có bao nhiêu người?"
"Không nhiều, tính cả thị nữ và hộ vệ cũng chỉ khoảng ba mươi người."
Ngô quản gia đáp lời: "Giống như Vương gia loại thực quyền Phiên Vương này vốn bị người ta đố kỵ, bình thường tòa nhà này cũng ít có người ở, nên Vương gia cũng lười lo liệu..."
"Đúng rồi, đã có không ít người tìm đến lão nô, muốn mua tòa nhà của chúng ta, lão nô không dám làm chủ."
"Tòa nhà này cũng có người dám mua sao?"
Quan Ninh nhíu mày.
Hắn biết rõ tòa nhà này chính là ngự tứ.
"Trước kia không ai dám, bây giờ có người dám."
Ngô quản gia mở miệng nói: "Thế tử à, Vương gia xảy ra chuyện, bây giờ Trấn Bắc Vương Phủ phải trông cậy vào ngài, ngươi cũng không thể lại giống như trước đây..."
Ông ấy cuối cùng vẫn không nói hết.
"Dựa vào ta sao?"
Quan Ninh lắc đầu, thôi thì cứ đi một bước xem một bước vậy.
"Sắp xếp cho ta tắm rửa trước đi, đoạn đường này thật quá mệt mỏi."
"Đã sắp xếp xong rồi, ngài có thể tắm rửa thay quần áo."
Ngô quản gia dẫn Quan Ninh đi vào.
Đối với Vương phủ này hắn vẫn có ký ức, mức độ xa hoa lộng lẫy của nó dù ở kinh thành cũng thuộc hàng nhất nhì.
Vốn dĩ hắn có thể làm một công tử con ông cháu cha hàng đầu, kết quả lại khổ sở thế này.
Quả nhiên phế vật đến đâu cũng vẫn là phế vật.
Quan Ninh lắc đầu, cũng lười đi xem xét xung quanh, thật sự là không có tâm trạng.
"Sao về nhanh thế."
Cận Nguyệt xuất hiện ở trước mặt.
Nữ bảo tiêu xinh đẹp tuyệt trần, nhìn thật đẹp mắt, tâm tình Quan Ninh trong nháy mắt tốt lên một chút.
"Vốn dĩ cũng không nói được mấy câu."
"Cụ thể đã nói những gì? Có thể nói cho ta biết một chút không?"
Cận Nguyệt thật sự lo lắng vị hoàn khố Thế tử này chọc giận Thánh thượng.
"Thật sự chẳng nói gì cả, bệ hạ chỉ nói nhanh chóng để ta cùng Tuyên Ninh công chúa thành hôn."
"Vậy ngài nói thế nào?"
"Ta không có ý kiến, bất kể là công chúa nào, đó cũng là Phò mã gia mà."
Cận Nguyệt thật sự là cạn lời.
"Đã đến lúc này rồi mà Thế tử ngài sao vẫn còn nghĩ đến chuyện cưới công chúa, thật sự cho rằng đây là chuyện tốt sao?"
Cận Nguyệt lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Vương gia sinh tử chưa rõ, Vương phủ đang bị chèn ép toàn diện, phu nhân khổ cực chống đỡ, không thể để gia tộc sa sút, bị người khác xâm chiếm, mà ngươi lại..."
"Ít nhất thì trên đường đi ngươi đã gặp mấy lần ám sát, ngươi không hề nghĩ đến việc điều tra hung thủ sao?"
Bùn nhão không dính lên tường được.
Vĩnh Vinh công chúa tuyệt sắc thì ai ai cũng biết, mà vị Thế tử này cũng tuyệt đối là một hoa hoa công tử.
Dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng cũng phải biết phân biệt thời điểm chứ.
"Điều tra hung thủ?"
Quan Ninh bình tĩnh nói: "Trên đường đến kinh thành tổng cộng gặp ba lần ám sát, lần đầu tiên là tại quán trọ chúng ta dừng chân, kẻ đó ngụy trang thành tiểu nhị, việc này đã bị ta nhìn thấu..."
"Lần thứ hai, là mấy tên cao thủ giang hồ, trong đó thậm chí có một võ nhân ngũ phẩm."
"Lần thứ ba, là một cuộc tập kích quy mô lớn, còn dùng cả nỏ quân dụng chế thức..."
Thần sắc Cận Nguyệt hơi kinh ngạc.
Thế tử vậy mà lại phân tích rõ ràng rành mạch, lại thêm vẻ mặt nghiêm túc lúc này, thật đúng là hiếm thấy.
"Đợt thứ ba, ta không biết là ai làm, nhưng hai lần trước, ta biết là ai."
"Là ai?"
"Vị nghĩa huynh tốt của ta thôi."
Quan Ninh nói, trong mắt hàn quang lóe lên rồi biến mất.
"Ngươi nói là, do Quan Tử An phái tới? Sao có thể?"
Cận Nguyệt mở miệng nói: "Quan Tử An là nghĩa huynh của ngươi, ta tuy không quen biết nhiều, nhưng hắn ở Trấn Bắc Vương Phủ thanh danh không tệ, lần này cũng là nhờ hắn ngăn cơn sóng dữ, nếu không..."
"Đó chính là chỗ cao minh của hắn."
Quan Ninh mở miệng nói: "Con người đều có hai bộ mặt, một bộ bày ra cho người khác thấy, một bộ giấu đi."
"Vậy cũng không đến nỗi..."
"Sao lại không đến nỗi?"
Quan Ninh trực tiếp ngắt lời, lạnh giọng nói: "Chỉ cần ta chết, hắn là có thể đường hoàng lấy thân phận con nuôi của Trấn Bắc Vương, tiếp quản Trấn Bắc Quân, tiếp quản tất cả thế lực..."
"Mấu chốt là, phía sau hắn có người..."
Lời nói này quá mức kinh người, khiến Cận Nguyệt nhất thời im lặng, càng kinh sợ hơn là, đây không phải là dáng vẻ của vị Thế tử mà nàng từng biết.
"Ngươi nói những điều này..."
"Nếu không sao lại nói ngươi ngực to mà không có não chứ?"
"Ngươi..."
Cận Nguyệt có chút nổi giận.
"Vậy ngươi nói Quan Tử An phía sau có ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận