Đế Quốc Đệ Nhất Phò Mã

Chương 455: Anh hùng kết thúc, bi tình Vũ Văn Hùng

Trong lúc nói chuyện, Lưu Ngu đã lấy ra một đạo thánh chỉ từ trong tay áo và mở ra.
Sắc mặt Trầm Hưng Vân trở nên khó coi, hắn đã có một dự cảm vô cùng mãnh liệt.
Hắn sợ rằng mình đã đoán đúng!
Không được!
Không thể để đạo thánh chỉ này được truyền đạt!
Nghĩ vậy, Trầm Hưng Vân tiến lên một bước, đang chuẩn bị mở miệng thì đã thấy hai người của Hoàng Thành Ty trừng mắt lạnh lùng.
"Còn sững sờ đó làm gì? Tiếp chỉ đi!"
"Vũ Văn Hùng tiếp chỉ."
Hắn quỳ xuống.
Trầm Hưng Vân cũng đành bất đắc dĩ quỳ xuống, đám người trong sảnh cũng làm y như vậy.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế, chiếu viết: Từ hôm nay trở đi, tước chức Đại Tướng Quân của Vũ Văn Hùng, do Tần Vương Tiêu Đằng tiếp nhận chức Đại Tướng Quân, Tề Vương Tiêu Minh, Chu Vương Tiêu Thừa làm phó tướng quân, giao cho ba người thống lĩnh quân sự chính vụ trong thời chiến. Lệnh cho Vũ Văn Hùng sau khi tiếp chỉ, trong vòng một ngày phải rời khỏi Tân La về kinh phục mệnh, không được chậm trễ..."
"Khâm tứ!"
Sững sờ!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Kể cả Vũ Văn Hùng, sắc mặt cũng ngây ra một lúc.
Không một ai ngờ rằng lại là một đạo thánh chỉ như thế này!
Tước bỏ chức Đại Tướng Quân của Vũ Văn Hùng.
Cái miệng quạ đen của ta!
Trầm Hưng Vân hận không thể tự tát vào miệng mình.
Nhưng mà cái này...
Càng kinh ngạc hơn là để Đại Hoàng tử Tiêu Đằng tiếp nhận chức Đại Tướng Quân, đồng thời còn có hai hoàng tử khác làm phó tướng.
Muốn thay đổi chiến cuộc sao?
Không có khả năng!
Với cục diện Tân La này, đừng nói ba vị hoàng tử, cho dù phái tất cả hoàng tử tới cũng không thay đổi được cục diện, ngay cả bệ hạ đích thân tới cũng vô dụng!
"Lưu công công, thánh chỉ này có phải là có chút..."
"Trầm Hưng Vân, ngươi dám nghi ngờ thánh chỉ của bệ hạ?"
Lưu Ngu liếc mắt xuống, lạnh giọng chất vấn.
"Ta không dám, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Lưu Ngu lạnh lùng nói: "Vũ Văn Hùng còn không tiếp chỉ?"
"Tiếp chỉ?"
"Tiếp cái chỉ quái quỷ gì?"
"Đơn giản là hoang đường!"
Ở trong sân có một tướng lĩnh không nhịn được, trực tiếp lên tiếng.
Các tướng lĩnh còn lại cũng lòng đầy căm phẫn!
Bọn họ cũng từng nghe qua chuyện Bình Chương Quan, bây giờ lại tái diễn!
Lâm chiến đổi tướng!
Đây chính là điều tối kỵ của nhà binh!
Thành Tân La trong ngoài đều do một tay Vũ Văn Hùng lo liệu sắp đặt, giờ lại đổi một người khác đến?
Đây là nghĩ thế nào vậy?
"Làm gì? Các ngươi muốn làm gì?"
Sắc mặt Lưu Ngu mang theo vẻ vừa kinh vừa sợ, rồi mới giận dữ quát mắng Vũ Văn Hùng.
"Ngươi muốn tạo phản sao?"
Lúc này Vũ Văn Hùng mới phản ứng lại.
"Tất cả không được động!"
Hắn quát lớn các vị tướng lĩnh, nhưng vẫn chưa đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.
"Lưu công công, có thể dàn xếp để bệ hạ thu hồi thánh chỉ được không?"
"Vũ Văn Hùng, ngươi ngốc sao? Đây là thánh chỉ của bệ hạ, lệnh cho ngươi lập tức về kinh, đây là chuyện nhà ta có thể dàn xếp sao?"
Vũ Văn Hùng quả thực có chút mơ hồ.
Hắn không thể nào ngờ được chuyện tương tự lại xảy ra trên người mình lần thứ hai!
Hắn không phải tham luyến chức Đại Tướng Quân này, hắn là không cam tâm!
Hắn đi rồi, Tân La coi như xong.
Tần Vương, Tề Vương, mấy vị hoàng tử này hắn hiểu rõ, nếu nói về âm mưu chính trị, bọn họ thuộc hạng nhất, nhưng việc này hoàn toàn khác với việc cầm quân.
Huống chi, thứ bọn họ tiếp nhận còn là một cục diện rối rắm!
"Có cách mà, nhất định có cách."
Vũ Văn Hùng lẩm bẩm.
"Ngươi có tiếp chỉ hay không?"
Lưu Ngu tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"Ngươi có thể không tiếp chỉ, nhà ta lập tức về kinh phục mệnh, sẽ bẩm báo ngươi kháng chỉ bất tuân..."
"Đừng!"
Vũ Văn Hùng mở miệng nói: "Thế này được không, Lưu công công, ngài cứ ở lại thành Tân La vài ngày, coi như là ta chưa nhận được đạo thánh chỉ này, như vậy ta vẫn có thể ở lại Tân La..."
"Mười ngày!"
"Theo ta dự đoán, không quá ba ngày đại quân của Quan Ninh sẽ tới, trì hoãn 10 ngày là có thể tiêu hao binh lực của hắn, là có thể..."
"Đủ rồi!"
"Ngươi đang nói cái gì lung tung rối loạn vậy, nhà ta nghe không hiểu những thứ này."
Vẻ mặt Lưu Ngu càng thêm không kiên nhẫn.
"Ngươi chỉ có thời hạn một ngày, lập tức về kinh phục mệnh!"
"Lưu công công, xin ngài đấy."
Vẻ mặt Vũ Văn Hùng lộ vẻ cầu khẩn.
"Ta có thể cho ngài tiền!"
Hắn vội vàng sờ soạng vào ống tay áo và trước ngực mình, nhưng không mò ra được thứ gì.
Hắn căn bản không có tiền!
Tất cả tiền của hắn đều đã phân phát cho tướng sĩ dưới trướng!
Vũ Văn Hùng vốn là Đại Tướng Quân được điều đến đây, cùng lúc thống soái Thiên Hùng Quân và Tây Bắc quân. Sở dĩ hắn nhanh chóng dựng nên uy vọng, khiến người người tâm phục khẩu phục, chính là vì hắn quan tâm lo lắng cho binh sĩ, thể nghiệm và quan sát dân tình...
"Vương Nhạc, các ngươi có tiền không?"
"Trầm Hưng Vân?"
Hắn hỏi từng người một, nhưng điều đó lại khiến những người xung quanh phải ngước mắt nhìn!
"Đại Tướng Quân!"
"Vũ Văn tướng quân!"
Hốc mắt đám người đỏ hoe, trong mắt bọn họ, Vũ Văn Hùng là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa!
Hắn xuất thân phú quý, cha hắn là Hứa Quốc công Vũ Văn Thuật.
Bây giờ, hắn lại phải quỳ xuống cầu xin một tên thái giám, còn muốn tìm tiền để hối lộ...
Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!
Hắn phải hạ mình cong lưng, chỉ vì có thể ở lại thành Tân La, chống cự địch quân!
Hắn là vì Đại Khang, vì triều đình!
"Đại Tướng Quân, tướng ở ngoài chiến trường, quân lệnh có thể không tuân theo, ngài cần gì phải như vậy?"
Mấy vị tướng lĩnh nghiến răng.
Chỉ cần bây giờ Vũ Văn Hùng ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể lập tức trói ba người này lại, thậm chí giết chết!
Phó Tổng quản Ti Lễ Giám thì thế nào? Hoàng Thành Ty thì thế nào?
"Nói bậy!"
Vũ Văn Hùng sắc mặt hơi đổi, trực tiếp quát lớn: "Người nhà Vũ Văn ta đời đời trung liệt, há có thể làm ra chuyện bất trung như vậy?"
"Đại Tướng Quân!"
Sắc mặt mấy người đỏ bừng lên, nước mắt đã lưng tròng.
Trầm Hưng Vân cũng như vậy.
Khoảng thời gian tiếp xúc này đã khiến hắn hiểu được lòng trung thành của Vũ Văn Hùng!
Hắn không cho phép bản thân có bất kỳ tì vết nào, cũng sẽ không cho người khác có cớ công kích chửi bới.
Đây là điều hắn luôn kiên trì giữ vững trong sâu thẳm nội tâm.
Nhưng điều này cũng khiến Lưu Ngu tức giận, giọng hắn lanh lảnh nói: "Các ngươi muốn tạo phản sao?"
"Vũ Văn Hùng, nhà ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có tiếp chỉ hay không?"
"Ta..."
Vũ Văn Hùng lại hỏi: "Tần Vương tiếp nhận chức Đại Tướng Quân, liệu có mang đến lương thảo quân nhu không?"
Chỉ cần có đủ lương thực, thành Tân La vẫn có thể giữ được.
"Việc này thì có liên quan gì tới ngươi? Ngươi đã không còn là Đại Tướng Quân nữa rồi."
Lưu Ngu hỏi: "Ngươi cứ quyến luyến chức vị Đại Tướng Quân như vậy, là muốn mưu đồ cái gì, phải chăng là muốn đợi phản tặc Quan Ninh kéo đến tấn công thì mở cửa thành nghênh đón hắn vào sao?"
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
"Hừ!"
Lưu Ngu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi có tâm tư gì, bệ hạ đã sớm nhìn thấu rồi. Cố thủ không tấn công, chính là ngầm giúp Quan Ninh. Trước kia nhà ta không tin, bây giờ nhà ta tin rồi."
"Ngươi..."
Vẻ mặt Vũ Văn Hùng sững sờ.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao lại triệu hắn về Thượng Kinh, hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự.
"Ta, Vũ Văn Hùng, có thể thề với trời, nếu có lòng dạ đó, sẽ bị trời đánh ngũ lôi!"
"Đủ rồi!"
Lưu Ngu mở miệng nói: "Nhiều người trong gia tộc Vũ Văn của ngươi đã trở thành tù binh của Đông Lộ quân Quan Ninh, chính vì vậy ngươi không thể tiếp tục làm tướng được nữa..."
"Ta..."
Sắc mặt Vũ Văn Hùng tràn đầy vẻ khó tin.
"Cha ta suất lĩnh người nhà Vũ Văn tử thủ chống địch hồi lâu, nhiều huynh đệ của ta đã chiến tử. Sau khi ta biết chuyện cũng chưa từng nhắc tới, là bởi vì đứng trước việc nhà và việc nước, ta lựa chọn quốc gia. Vậy mà điều đó cũng không đổi lấy được sự tín nhiệm, ngược lại còn mang danh bất trung?"
"Ha ha!"
"Ha ha!"
Vũ Văn Hùng ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Phụt!"
Ngay lập tức hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo!
Thân thể hắn vì mệt mỏi quá độ nên luôn trong trạng thái căng cứng, mọi áp lực đều không thể đè sập được hắn.
Giờ phút này, hắn lại gục ngã!
Hắn kiên trì đến cuối cùng, lại phát hiện mọi thứ thật nực cười biết bao.
Bi thương đến tâm chết lặng.
"Thần, Vũ Văn Hùng, tiếp chỉ!"
Giọng nói của hắn mang theo nỗi buồn lạnh vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận