Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 61

Trong chớp nhoáng này, Phú Nhị Đại nam cũng yên tĩnh trở lại. Hắn trừng lớn hai mắt, dường như không thể tin nổi bánh thịt trâu trong miệng lại có thể ngon đến thế. Còn nghi ngờ cắn thêm mấy miếng, rồi sau đó một cách thuần thục, liền ăn sạch cái bánh.
Hắn là người ăn sau cùng, nhưng lại ăn nhanh nhất. Ăn xong rồi còn hỏi Hi Cáp Muội xin thêm một cái nữa, rồi lại nhanh chóng ăn hết.
Hai cái bánh đã vào bụng, hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại muốn hỏi Hi Cáp Muội xin cái thứ ba.
“Lăn.” Đáp lại Phú Nhị Đại nam, chính là một chữ này.
“Ngươi không phải bún thập cẩm cay trung thực giáo đồ sao? Sao bây giờ lại phản bội chạy sang phe bánh thịt trâu?” Hi Cáp Muội dùng chính lời hắn vừa nói để đáp trả, Phú Nhị Đại nam mặt dày cười hì hì: “Ta là lão bản trung thực giáo đồ, không ngờ nha, bánh thịt trâu này cũng ngon đến thế, còn không? Cho ta thêm một cái nữa đi.”
“Lăn.” Hi Cáp Muội lại mắng một lần, Phú Nhị Đại nam chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tôn Miểu: “Lão bản, cho ta một nồi.”
“Cái đó phải chờ một lát, bây giờ hai nồi này đều là của các nàng ấy đặt rồi, làm xong mới tới lượt ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người trên xe cũng bước xuống, vừa mở miệng liền nói: “Lão bản, cho một nồi.”
Hi Cáp Muội trợn to mắt: “Sao lại thế này, cả ngươi nữa!”
Hi Cáp Muội túm lấy Á Bỉ Muội: “Nói ngươi đó, vừa rồi không phải ngươi còn đang thúc ta nhanh lên sao? Giờ thì ngươi không sợ kẹt xe nữa à?!”
Á Bỉ Muội hoàn toàn không để lời của Hi Cáp Muội trong lòng: “Ta còn chưa nói ngươi đó, giấu đồ ăn ngon như vậy mà không bảo cho bọn ta biết, chỉ biết ăn một mình. Nếu không phải hôm nay đi chơi, ngươi cũng đã chẳng dẫn bọn ta tới đây.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dưới sự vây công của mọi người, chính Hi Cáp Muội cũng có chút chột dạ.
Các nàng bốn người liền đứng trước sạp hàng, vừa nói chuyện vừa đợi Tôn Miểu làm bánh.
Lúc trước bán đi tám cái, lúc này lại đặt năm nồi, buổi sáng này Tôn Miểu cũng bán được không ít.
Từ hơn mười giờ rưỡi cho đến 11:30, năm nồi bánh này mới làm xong toàn bộ.
Tôn Miểu gói ghém cẩn thận cho các nàng, sau đó Phú Nhị Đại nam phải chạy tới chạy lui mấy lượt mới xách hết lên xe.
Giờ khắc này, Tôn Miểu mới biết tại sao ba nữ sinh đi chơi còn muốn dẫn theo một người nam —— chuyên dùng để xách đồ.
Năm nồi làm xong toàn bộ, Hi Cáp Muội quét mã, trực tiếp thanh toán 600 đồng: “Đi, chờ ta về ta lại đến mua.”
Hi Cáp Muội nói xong, ba người bạn của nàng cũng lần lượt nói theo: “Còn có ta, còn có ta, đến lúc đó ta cũng muốn đến mua!”
Tôn Miểu vẫy tay tạm biệt các nàng, rồi nhìn bọn họ nhanh như chớp lái xe đi mất.
Các nàng ăn bánh thịt trâu này, còn phải trả thêm một cái giá khác —— phí đỗ xe ven đường.
Cảnh sát giao thông ngay trước mặt các nàng, đầu tiên là dán phiếu cảnh cáo, nhưng mấy vị Phú Nhị Đại này đều lười biếng không thèm dời xe, cứ thế đứng ì ra.
Mười phút sau cảnh sát giao thông lại đến, trực tiếp dán phiếu phạt.
Năm mươi đồng cứ như vậy mất toi, đổi lại là Tôn Miểu khẳng định sẽ không vui.
Cũng chính là mấy người bọn họ, người ngốc nhiều tiền.
Đáng đời, nên phạt các nàng, phạt nặng vào.
Sau khi bốn người này đi, Tôn Miểu lại ngồi xuống ghế. Buổi sáng bận rộn một hồi, tổng cộng có 700 đồng doanh thu, Tôn Miểu cảm thấy cũng đủ rồi.
Ít nhất chi phí hôm nay đã kiếm lại được rồi.
Buổi chiều bán thêm được chút nào, vậy chính là lãi ròng.
Đến mười hai giờ, Tôn Miểu nhìn thấy Tô Thụy Hi đi xuống.
Tôn Miểu tưởng là nàng có chuyện gì, nhưng thoáng nhìn đã thấy Tô Thụy Hi đi thẳng về phía mình, Tôn Miểu có chút kinh ngạc, vẫn đứng dậy khỏi ghế.
Tô Thụy Hi đi đến trước mặt, vẫn như cũ: “Hai cái bánh thịt trâu.”
Tôn Miểu có chút kỳ quái: “Tô Tả, sáng nay không phải có cơm hộp sao... Ngươi còn mua bánh thịt trâu, ăn nổi không?”
Nói đến đây, Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi sững người một lúc, rồi một vầng hồng hiện lên trên má, rõ ràng là: nàng đã quên mất việc này, cứ theo thói quen đi xuống mua bánh thịt trâu.
Sau khi bị vạch trần, Tô Thụy Hi nhanh chóng tìm cớ: “Không phải mua cho ta, là mua dùm người khác.”
Tôn Miểu “À” một tiếng, sau đó nói với Tô Thụy Hi: “Tô Tả, bây giờ không có bánh thịt trâu làm sẵn, phải làm ngay bây giờ, ngươi có thể đợi một chút không?”
“Được.” Tô Thụy Hi thấy Tôn Miểu chỉ định làm hai cái, nghĩ nghĩ, dứt khoát bảo nàng làm một nồi, mình mang đi luôn.
Đã giả bộ mua dùm người khác thì phải giả bộ cho trót, nếu không chỉ mua hai cái, rất giống là chính mình muốn ăn.
Tôn Miểu đương nhiên không có ý kiến, khách hàng mua nhiều, đối với nàng mà nói là chuyện tốt bằng trời.
Tôn Miểu đang làm bánh, nhân lúc rảnh tay một chút, liền lấy hộp canh còn lại trong tủ kính ra: “Tô Tả, canh này ngươi cũng mang đi đi, ta cũng hơi quên mất là ngươi có thể lấy đi cùng luôn, tối về hâm lại bánh thịt trâu, là có thể ăn trực tiếp, cũng tiết kiệm buổi tối phải đi thêm một chuyến nữa.”
Tô Thụy Hi cảm thấy cũng rất có lý, như vậy nàng ăn cơm trưa xong là có thể về nhà thẳng.
Thế là nàng gật gật đầu, nhận lấy hộp canh, đợi một lát, một nồi bánh thịt trâu ra lò, Tô Thụy Hi cầm tất cả cùng một lúc.
Sau khi cầm xong, Tôn Miểu hỏi một câu: “Tô Tả, ngày mai ngươi lại đến chứ?”
Tô Thụy Hi cũng không đoán được mình có đến hay không, nàng muốn đến ăn bánh thịt trâu, nhưng bây giờ lại không nhất thiết phải tự mình đi ra ngoài, tìm chân chạy cũng được... Mặc dù trước đó từng nghi ngờ chân chạy có thể sẽ ăn hết bánh thịt trâu của mình không, nhưng người ta làm nghề chân chạy đều có đạo đức nghề nghiệp, sao lại làm chuyện như vậy chứ!
Bây giờ có chân chạy, mua gì cũng rất tiện lợi, thật sự không cần thiết tự mình đi một chuyến.
Thế nhưng Tô Thụy Hi vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt của Tôn Miểu. Ánh mắt nàng long lanh sáng ngời, ươn ướt, mang theo chút chờ đợi, vào khoảnh khắc này, Tô Thụy Hi không thể nói ra những lời như “Không đến”, “Không chắc”, “Ta cũng không biết”.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng Tô Thụy Hi nửa ngày, cuối cùng thốt ra lại là: “Chắc là sẽ đến đi.”
Nói xong, Tô Thụy Hi lại một lần nữa nhanh chóng rời đi, bóng lưng kia có chút giống tối hôm qua, trông có vẻ hơi chật vật khó hiểu.
Tô Thụy Hi về lại trên lầu, đặt bánh thịt trâu sang một bên, liền chuẩn bị đi hâm cơm.
Kết quả lúc này, nhận được điện thoại của mẫu thân mình: “Hi Hi à, ngươi hôm nay tại sao không về nhà a?”
Ồ, các bạn nhỏ nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | truyện ẩm thực hệ thống - Gió Nghe Lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận