Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 24

Tô Thụy Hi nhất thời không có việc gì làm, liền dứt khoát nhìn Tôn Miễu làm bún thập cẩm cay.
Nàng động tác nhanh nhẹn, cầm đôi đũa thật dài nhẹ nhàng khuấy nguyên liệu đang nấu trong nồi, dường như lúc khuấy còn có thủ pháp gì đó đặc biệt. Xong rồi mới đặt đũa qua một bên.
Động tác tựa như nước chảy mây trôi, nhìn đặc biệt nhẹ nhàng.
**Chương 15: Ngươi đang ăn cái gì**
Động tác của Tôn Miễu sao có thể không như nước chảy mây trôi được, những động tác này dù nhắm mắt lại, nàng cũng đều biết nên làm thế nào. Nàng làm bún thập cẩm cay đến mức muốn nôn, là thật sự muốn nôn.
Nhưng mà vẫn rất ngon.
Tôn Miễu là người thích ăn cay, nhưng cũng chỉ có thể ăn được vị hơi cay. Nhưng dù nói thế nào, nước dùng cay thơm của nàng thật sự rất ngon, đồ ăn kèm bỏ vào lại càng có hương vị khác biệt. Những người đến chỗ nàng ăn bún thập cẩm cay, mười người thì có chín người là vì nước dùng cay thơm mà tới.
Cho nên lần nào cũng vậy, nước dùng cay thơm bán hết trước, sau đó còn thừa không ít nước dùng mang về nhà.
Sau khi về nhà, chính nàng sẽ xử lý một ít nước dùng, phần còn lại thực sự không xử lý hết thì cũng chỉ có thể đổ đi. Nàng có lẽ không biết, nếu như nàng kể chuyện này cho Tô Thụy Hi nghe, sẽ khiến Tô Thụy Hi đau lòng đến mức nào.
Lúc mới đầu, Tôn Miễu cũng không chú ý tới Tô Thụy Hi đang nhìn mình, động tác phải gọi là thoải mái vô cùng. Thế nhưng một lát sau, Tôn Miễu cũng cảm giác được ánh mắt của Tô Thụy Hi, sau đó —— thao tác của nàng liền không còn thuận lợi như vậy nữa.
Cho nên, mặc dù biết mình và Tô Thụy Hi là không thể nào, nhất là sau khi phát hiện Tô Thụy Hi ở khu dân cư này, chính là khu biệt thự Thúy Đình Nhã Uyển, nàng lại càng biết là không thể nào. Tán gẫu với bảo an tiểu ca, bảo an tiểu ca nói một căn biệt thự trong này đều hơn mấy chục triệu, sửa sang trang trí thêm một hai chục triệu nữa, nhà nào nhà nấy đều hướng tới cái "mục tiêu nhỏ" đó.
Một "mục tiêu nhỏ" đó nha, Tôn Miễu nghĩ lại xem cái sạp hàng nhỏ mỗi ngày thu vào 1000 tệ của mình, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm được 50.000 tệ. Nàng đã tính là kiếm được tương đối nhiều rồi, nhưng loại biệt thự tính bằng hàng chục triệu này, nàng thật sự không dám mơ tới.
Mặc dù bảo an tiểu ca cũng có thể là đang chém gió.
Biết là không thể nào thì không thể nào, nhưng nên rung động thì vẫn sẽ rung động thôi, nhất là lúc người mình thầm thích chăm chú nhìn mình, Tôn Miễu phải dốc hết toàn lực kiềm chế bản thân mới không phạm sai lầm.
Nàng lại nghĩ: cũng may khách hàng trong không gian ảo của hệ thống đều là người mình không quen biết, chứ nếu thả 100 Tô Thụy Hi ở đó nhìn mình chằm chằm làm đồ ăn, nàng khẳng định chịu không nổi.
Tôn Miễu nhanh nhẹn làm xong phần bún thập cẩm cay của Tô Thụy Hi, nêm nếm gia vị cẩn thận theo khẩu vị của Tô Thụy Hi, vừa đặt sang bên cạnh là Tô Thụy Hi có thể ăn ngay.
Nhìn Tô Thụy Hi bắt đầu ăn, Tôn Miễu cũng lấy một hộp cơm từ dưới quầy ra, đi tới một bên bắt đầu ăn. Hộp cơm của nàng không phải loại dùng một lần, mà là hộp cơm giữ nhiệt, bên trong đựng bữa tối của nàng.
Tôn Miễu ăn rất ngon miệng, trình độ nấu ăn của nàng hiện tại thật sự rất cao, mặc dù trình độ làm mấy món rau xào không cao bằng cơm rang trứng hay bún thập cẩm cay, nhưng nhất thông bách thông, tóm lại cũng sẽ không kém đi đâu được. Hôm nay nàng làm món thịt bò xào ớt chuông sợi, trứng tráng và rau cải thìa xào tỏi, ăn cùng với cơm do chính nàng nấu.
Chỉ có thể nói một câu: cứ ăn thử đi, đảm bảo ăn một miếng là không nói nên lời.
Nàng ăn được một lúc, lại phát hiện một chuyện: Tô Thụy Hi ban đầu ăn rất ngon lành, nhưng không biết từ lúc nào, lại bắt đầu nhìn mình chằm chằm.
Tôn Miễu cảm thấy mình hơi nuốt không trôi nữa, nàng còn cố ý hơi dịch sang bên cạnh hai bước, cũng không có chỗ ngồi, liền cứ đứng như vậy bắt đầu ăn. Mùi đồ ăn bên mình, chắc là không bay tới chỗ Tô Thụy Hi đâu nhỉ.
Nàng còn tưởng mình cảm giác sai, lại ăn thêm mấy miếng, rồi liền phát hiện: không có sai, Tô Thụy Hi đúng là đang nhìn mình.
Tôn Miễu ngẩng đầu, quay sang nhìn Tô Thụy Hi, Tô Thụy Hi lại cúi đầu xuống, tiếp tục ăn bún thập cẩm cay của mình. Tôn Miễu quay đầu lại, tiếp tục ăn, ăn chưa được mấy miếng, lại cảm giác được Tô Thụy Hi đang nhìn mình.
Nhưng hễ nàng ngẩng đầu lên, Tô Thụy Hi lại đang ăn bún thập cẩm cay. Tôn Miễu lúc này không nhịn được nữa, nàng mở miệng trước: “Cái kia...... Tô tiểu thư, ngươi có chuyện gì không?”
Bị bắt tại trận, Tô Thụy Hi vẫn giữ vẻ trấn định, trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa nào, nàng nói chuyện như đang tán gẫu, nhẹ nhàng như đang bàn luận về thời tiết: “Ngươi đang ăn cái gì?”
“Là...... bữa tối ta tự làm.”
“Món gì?”
“Đồ xào.”
Tô Thụy Hi mấp máy môi, nàng nghĩ mình đã mở lời rồi, lòng hiếu kỳ dâng lên, không biết nội dung cụ thể quả thật có chút khó chịu. Nàng dứt khoát hỏi thẳng cho rõ: “Đồ xào gì?”
Tôn Miễu lúc này mới phản ứng lại, thì ra là muốn biết cụ thể mình đang ăn gì, thế là nàng trả lời: “Là thịt bò xào ớt chuông sợi......” nàng kể tên xong ba món ăn, cũng không có ý mời Tô Thụy Hi thử vài miếng. Bởi vì Tôn Miễu cảm thấy, tự dưng mời người khác ăn bữa tối của mình rất kỳ quái.
Hơn nữa Tô Thụy Hi nhìn qua lại là kiểu người tương đối thích sạch sẽ, nàng đã ăn vài miếng rồi, lại mời Tô Thụy Hi cũng không tiện lắm.
Quả nhiên, Tô Thụy Hi cũng không nói muốn nếm thử.
Chỉ khẽ gật đầu: “Ừm, ngon không?”
“......” cái này phải trả lời thế nào đây, Tôn Miễu hơi bối rối. Chính nàng đương nhiên cho là rất ngon, tay nghề của nàng ở đó mà, không nói đến so với đại sư, nhưng mấy món xào nhà làm này vượt qua đầu bếp bình thường hẳn là không thành vấn đề chứ?
Chỉ là nếu thật sự nói ra như vậy, lại có vẻ mình rất tự luyến. Cho nên Tôn Miễu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng được, cũng bình thường thôi.”
Nói đến đây, Tô Thụy Hi cũng dẹp đi lòng hiếu kỳ của mình, tiếp tục ăn. Nhưng nhìn Tôn Miễu ở bên kia ăn như gió cuốn, nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ: Mấy món xào kia của Tôn Miễu rốt cuộc có ngon không.
Khi Tô Thụy Hi đang chậm rãi ăn bún thập cẩm cay ở bên kia, thì nghe thấy tiếng động cơ nổ vang. Âm thanh này rất phổ biến trong khu dân cư của các nàng, Tô Thụy Hi đã không còn thấy kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ ban ngày là tương đối ồn ào, đến ban đêm, đám phú nhị đại này cũng sẽ ngoan ngoãn từ từ nhấn ga tiến vào khu dân cư.
Nếu không thì với bao nhiêu người trong khu dân cư như vậy, không phải là khiến bọn họ đắc tội hết mọi người sao.
Tôn Miễu lại ngẩng đầu nhìn sang, bởi vì đám người lái siêu xe này đều là khách hàng của nàng.
Quả nhiên, một chiếc siêu xe phong cách lái tới, dừng thẳng ven đường, người phụ nữ ngồi ở ghế lái bước xuống xe, sải đôi chân dài đi tới trước xe bán đồ ăn của Tôn Miễu. Trời tháng 4, hơn 7 giờ tối trời vẫn còn lạnh, vậy mà người ta đã mặc quần short ngắn, bên trên là một chiếc áo hai dây phối cùng áo khoác kiểu hip-hop bên ngoài, một thân trang phục không biết là sợ lạnh hay sợ nóng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận