Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 152

Trông nàng vừa sắc sảo, vừa cao sang, lại mang theo vẻ đẹp tri thức của giới cổ cồn trắng. Khí thế của Tô Thụy Hi được trung hòa đi phần nào, đặc biệt là nụ cười trên môi càng khiến phong thái của nàng trở nên nhu hòa hơn. Nếu như nói ngày thường chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay nữ tổng giám đốc khí thế hơn người, ở địa vị cao, thì hôm nay nàng lại mang đến cảm giác của một nữ nhân viên văn phòng tinh anh.
Nói tóm lại, Tôn Miểu rất yêu dáng vẻ này của nàng.
Hai người vừa gặp mặt đã không tự chủ được mà mỉm cười. Người đang yêu đương là thế đấy, dù chỉ mới đối mặt, nụ cười đã treo trên môi, còn lan cả vào đáy mắt. Hai nàng không nói câu nào, Tôn Miểu đã bắt đầu bận rộn trước.
Đang bận rộn giữa chừng, Tôn Miểu đột nhiên nhớ ra điều gì: “Giống như hôm qua nói, đúng không?” “Đúng vậy.” “Buổi trưa ngươi cũng ăn chút khác đi, buổi sáng ăn bánh cuốn là đủ rồi, nhưng buổi trưa mà chỉ ăn bánh cuốn thì có thể sẽ đói bụng đấy.” “Ừm, ta biết rồi.”
Hai nàng chỉ nói vài câu như vậy, tiếp đó Tôn Miểu lại bắt đầu bận rộn, còn Tô Thụy Hi cũng không làm phiền Tôn Miểu. Đợi nàng làm xong bánh cuốn, đóng gói cẩn thận rồi đưa cho Tô Thụy Hi, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, Tôn Miểu liền thấy mặt Tô Thụy Hi đỏ lên.
Tôn Miểu vốn không dễ đỏ mặt như vậy, nàng đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện lớn chuyện nhỏ. Có lẽ bởi vì thấy khuôn mặt Tô Thụy Hi ửng hồng, mặt Tôn Miểu cũng hơi đỏ theo. Cả hai người đều hơi cúi đầu xuống một chút.
Tô Thụy Hi nói: “Vậy ta đi làm đây.” “Được, làm việc tốt nhé.” “Ừm.”
Tô Thụy Hi vốn định đi ngay, nhưng khóe mắt lại liếc thấy bà chủ quán trà chanh bên cạnh, tính tình trẻ con (`tiểu tính tình`) của nàng lại nổi lên, dù mặt đang đỏ bừng vẫn cố nói: “Cái kia, chúng ta tối gặp nhé, ngươi đừng quên đấy.” “Sẽ không quên đâu, ngươi mau đi đi, kẻo lát nữa lại kẹt xe.” “Được.”
Lúc này Tô Thụy Hi mới chịu đi hẳn. Tôn Miểu đợi người đi xa mới thu hồi ánh mắt, kết quả vừa quay lại liền bắt gặp ánh mắt của bà chủ quán trà chanh.
Bà chủ quán trà chanh nín cười, trong lòng và ánh mắt rõ ràng đều chứa đầy ý xấu. Tôn Miểu còn chưa kịp mở miệng nói một lời nào, bà chủ quán trà chanh đã lên tiếng trước: “Ai nha, hôm qua ta nói gì ấy nhỉ, ngươi còn ở bên kia nói ——”
Nàng bắt chước giọng điệu hôm qua của Tôn Miểu, nói “‘Nhưng giữa ta và nàng ấy thật sự chỉ là bằng hữu bình thường thôi’”, sau đó “phì” một tiếng bật cười: “Ta mới không tin hai ngươi là bằng hữu bình thường đấy.” Nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu của mình, vui vẻ “Chậc chậc” hai tiếng.
“Ta biết ngay giữa hai ngươi chỉ còn thiếu một lớp giấy cửa sổ thôi mà, không ngờ lại chọc thủng nhanh như vậy. Này cô chủ nhỏ, động tác của ngươi cũng nhanh thật đấy, rốt cuộc là ai thổ lộ trước thế?”
Tôn Miểu còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, tình huống ngày hôm qua, có lẽ nên được xem là Tô Thụy Hi thổ lộ trước nhỉ?
Nhưng chuyện như vậy Tôn Miểu sẽ không nói với bà chủ quán trà chanh, chỉ mỉm cười đáp: “Không nói cho ngươi biết.” Bà chủ quán trà chanh cũng không để tâm, chỉ nói hai chữ “Chúc mừng”.
Nụ cười của bà ấy trông còn rạng rỡ hơn cả Tôn Miểu: “Hôm qua lúc nói chuyện với ta, ngươi chẳng có hứng thú gì cả, lúc nào cũng như muốn tìm cách chuồn đi ngay lập tức, mấy ngày trước trông cũng thê thảm lắm. Ta còn tưởng ngươi vốn là người như vậy đấy chứ, kết quả hôm nay vừa đến, nụ cười kia còn rực rỡ hơn cả mặt trời trên trời. Hay lắm, hóa ra là vì chuyện tình cảm rơi vào bế tắc nên mới ủ rũ như vậy.”
“Nếu ngươi ngày nào cũng cười tươi như hôm nay, chứ không phải treo nụ cười buôn bán (`buôn bán dáng tươi cười`), ta cảm thấy việc làm ăn (`sinh ý`) của ngươi còn có thể tăng gấp đôi nữa đấy.”
Tôn Miểu không hiểu: “Ngươi vui vẻ như vậy làm gì?” Bà chủ quán trà chanh tỏ ra mừng rỡ cứ như thể chính mình đang yêu đương vậy.
Bà chủ quán trà chanh xua tay: “Ngươi không hiểu đâu.” Nàng thầm tính toán trong lòng, dáng vẻ hai người vừa rồi ngượng ngùng mỉm cười trông đẹp mắt biết bao, nếu đổi thành phong cách nhị thứ nguyên thì nên dùng bố cục thế nào, ánh sáng (`quang ảnh`) ra sao, thiết lập nhân vật cụ thể lại nên như thế nào.
Nàng càng nghĩ càng nhập tâm, hoàn toàn không nhận ra rằng, trước đây nàng thực sự không vẽ thể loại bách hợp.
Nhưng vào giờ khắc này, khoảnh khắc nàng ‘ăn cp’ (`ăn lên cp`) này, nàng đã quyết định hóa thân thành ‘bách hợp chiến sĩ’ (`bách hợp chiến sĩ`), để cho đám fan hâm mộ của mình chứng kiến thế nào mới là vẻ đẹp giữa những nữ hài tử.
Chương 88: Lại là ngày cuối cùng
Tối hôm đó, Tôn Miểu mang cơm đến cho Tô Thụy Hi, nhưng là đến công ty của Tô Thụy Hi —— bởi vì nàng phải làm thêm giờ.
Hôm qua xin nghỉ phép, cộng thêm hai ngày nay tinh thần không tốt, làm việc cũng có phần tiêu cực biếng nhác, tự nhiên khiến công việc hôm nay trở nên bận rộn hơn ngày thường. Nàng vốn còn định về nhà ăn tối cùng Tôn Miểu, kết quả tình hình thực tế (`tế tình huống`) không cho phép.
Nàng thật sự muốn chuồn về không tăng ca (`vểnh lên tăng ca`), nhưng trợ lý (`trợ lý`) đã giữ nàng lại: “Tô Tổng, người bạn kia của ngài...” Trợ lý vừa mở miệng, Tô Thụy Hi liền hiểu: cô ấy đang uy hiếp (`uy hiếp`) mình!
Tô Thụy Hi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai uy hiếp như vậy, khí chất bá đạo tổng tài (`Bá Tổng khí tức`) lập tức muốn bộc phát, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm hơn nhiều. Nhưng vào giờ khắc này, nàng đã không còn có thể trấn áp (`chấn nhiếp`) được trợ lý nữa.
Muốn hỏi từ lúc nào mà uy tín của Tô Tổng ở chỗ trợ lý lại giảm đi nhiều như vậy, có lẽ phải ngược dòng thời gian về cái lần đầu tiên ăn bánh thịt bò (`bánh thịt trâu`), khi Tô Tổng giật lấy cái bánh thịt bò của cô ấy.
Đúng vậy, tại sao người ta lại phải sợ một người tranh ăn bánh thịt bò với mình chứ?
Lại thêm hàng loạt chuyện xảy ra sau đó, trợ lý cảm thấy Tô Tổng đã dễ gần hơn trước rất nhiều. Dễ gần rồi thì cũng không còn dễ sợ nàng như trước nữa. Con người Tô Tổng, kỳ thực vẫn rất tốt, làm sai việc nhiều lắm cũng chỉ mắng một trận, trừ một ít tiền thưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cắt xén tiền lương.
Hơn nữa, khi nàng mắng người cũng là căn cứ vào tình hình thực tế để nói, lời nói ra không có mấy lực công kích (`lực công kích`), càng sẽ không tùy tiện vũ nhục (`vũ nhục`) người khác. Tuyệt đối không giống như những vị cấp trên phiền phức trên mạng, vừa mở miệng đã là: “Ngươi là đầu óc heo (`đầu óc heo`) sao?! Chuyện nhỏ này cũng làm không xong?!” Nhiều nhất cũng chỉ là lạnh lùng nhìn người (`đối xử lạnh nhạt nhìn người`).
Nói tóm lại, trợ lý không sợ Tô Thụy Hi.
“Tô Tổng, ngài có trừng mắt nhìn ta thì cũng phải làm xong việc đã. Nếu không cứ kéo dài ngày này qua ngày khác (`thiên thiên kéo, hàng đêm kéo`), đến lúc đó đối tác (`phía hợp tác`) chạy hết bây giờ.”
Cuối cùng Tô Thụy Hi vẫn bị trợ lý... à không, là bị công việc thuyết phục.
Nàng chỉ đành gọi điện thoại cho Tôn Miểu, nhất thời không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể hơi do dự nói: “Cái kia... Tôn Miểu, hôm nay ngươi đừng đến Thúy Đình Nhã Uyển nhé, ta không có ở đó...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận