Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 104

Tô Thụy Hi lo lắng nàng ra bán hàng lại vì Phong Đại mà gặp phiền phức, Tôn Miểu thật ra cũng lo lắng cho Tô Thụy Hi. Cái tên Trương Tổng kia xem xét cũng không phải là hạng dễ sống chung, lại còn tính tình ngoan cố, nàng đã giày vò Tô Thụy Hi hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, khẳng định sẽ còn giày vò nữa.
Bởi vì lo lắng cho Tô Thụy Hi, lúc nàng bày quầy bán hàng chiều nay đều có chút lơ đãng. Đến hơn bốn giờ chiều, Tôn Miểu vẫn không thấy Tô Thụy Hi ra, lại càng thêm lo lắng.
Cái tên Trương Tổng kia không phải là đem cơn tức nhận được ở chỗ mình đêm qua, trút thẳng lên người Tô Thụy Hi đó chứ?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Tôn Miểu lại có chút đứng ngồi không yên. Đúng lúc này, nàng lại gặp một vị khách quen. Vị khách kia mang theo một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt với những khách khác – sát khí, lao đến. Nàng còn chưa tới gần, Tôn Miểu đã nhận ra, đó là vị khách nhiều lần phát hiện mình để dành bánh thịt trâu cho Tô Thụy Hi, đồng thời nói ra “Bánh thịt trâu này là của Quang tỷ tỷ có, chúng ta đều không có sao?”.
Giờ khắc này, Tôn Miểu còn nghĩ tới hàng vịt mình giấu trong tủ lạnh, nàng nhất thời có chút chột dạ: Vị khách này, không lẽ lại bắt được mình vụng trộm để dành đồ đó chứ?
Mà nói lại, hôm nay nàng không đi làm sao? Lại chạy thẳng đến đây? Giờ này mới mấy giờ chứ?
Vị khách hùng hổ lao tới, thật sự là có rất nhiều lời muốn nói.
Đồng Vũ Vi nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình chỉ là nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, tại sao sau khi trở về lại phát hiện cái sạp bánh thịt trâu nhỏ mình yêu thích gần đây đã không còn bóng dáng. Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, tức là ngày sáu tháng năm, nàng cố ý tới sớm, chỉ sợ bánh thịt trâu bị người khác mua hết. Kết quả phát hiện khi đến nơi, người có cùng suy nghĩ với mình cũng không ít.
Khách thì tới, nhưng quầy hàng lại chẳng thấy đâu.
Những vị khách đến ăn bánh thịt trâu bàn tán xôn xao: “Sao thế nhỉ, xe bán đồ ăn di động của Miểu Miểu còn chưa tới à? Bánh thịt trâu của ta biết làm sao bây giờ?” “Bình thường nàng mấy giờ đến?” “Tôi vừa hỏi cô lao công, nói bình thường bảy giờ là đến rồi.” “Giờ đã tám giờ rồi, sao vẫn chưa thấy người đâu hết vậy.” Mọi người lại đợi một lúc lâu, giờ đi làm sắp đến, chỉ có thể lắc đầu đi tiệm khác mua bữa sáng, sau đó quay về làm việc. Chỗ làm việc của Đồng Vũ Vi gần cửa sổ, lúc đi làm nàng thỉnh thoảng lại nhìn xuống lầu, nhưng vẫn không có —— chẳng có gì cả.
Nàng thầm tự an ủi mình: có lẽ là bà chủ hôm nay muốn nghỉ ngơi, ngày mai chắc chắn sẽ ra bày quầy bán hàng.
Thế nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn không có. Vào lúc này, Đồng Vũ Vi ý thức được, bánh thịt trâu của mình, e rằng là không còn nữa rồi.
Nàng choáng váng, đồng nghiệp trong công ty cũng nhận ra nàng không ổn, có người hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng “Oa” một tiếng liền khóc òa lên: “Làm sao bây giờ?! Bánh thịt trâu không tới nữa, vậy ta ăn cái gì?! Hu hu hu, bánh thịt trâu của ta!” Đồng nghiệp lấy làm kinh hãi, còn an ủi Đồng Vũ Vi: “Chỉ là cái bánh thịt trâu thôi mà, không đến mức, không đến mức.” Đồng Vũ Vi khóc càng lớn tiếng hơn: “Ngươi không hiểu đâu, đây không phải là bánh thịt trâu bình thường, là bánh thịt trâu ngon cực kỳ cực kỳ trên đời này đó!”
Chương 61: Trong gió
Vì món bánh thịt trâu ngon nhất trên đời này, Đồng Vũ Vi đã không ngừng cố gắng, cuối cùng, vào ngày thứ tư sau khi bánh thịt trâu rời xa nàng, cũng là ngày thứ tư phát hiện bánh thịt trâu không đến bán ở dưới lầu công ty, Đồng Vũ Vi đã tìm được bài viết của Tiêu Tiêu trên Tiểu Hồng Thư.
Nàng hít sâu một hơi, lập tức nghĩ đến sạp hàng này chính là xe bán đồ ăn di động của Miểu Miểu, sáng sớm hôm nay nàng cuối cùng cũng thêm được người liên quan trong nhóm. Đối phương không thêm nàng vào nhóm, chỉ tiết lộ thông tin cho nàng, nói cho nàng biết cô chủ nhỏ của xe bán đồ ăn di động Miểu Miểu đang bày quầy bán hàng ở đâu.
Đồng Vũ Vi ngày nhớ đêm mong bánh thịt trâu, lúc này liền xin nghỉ, sau đó vào lúc 4:30 chiều trực tiếp lao tới trước mặt Tôn Miểu.
Nàng mở miệng câu đầu tiên là: “Cho ta 20 cái bánh thịt trâu.” Vì quá thương nhớ bánh thịt trâu, nên nàng căn bản không phát hiện bố cục xe ăn đã thay đổi rất nhiều, ngay cả cái nồi lớn dùng để rán bánh thịt trâu cũng không thấy bóng dáng. Cũng có khả năng đã phát hiện, chỉ là trong lòng nàng không muốn thừa nhận, tình yêu của nàng đối với bánh thịt trâu đã khiến nàng mù quáng.
Nhưng mà hy vọng của Đồng Vũ Vi cuối cùng vẫn tan vỡ......
Tôn Miểu có chút xấu hổ, nàng hiện tại có cảm giác như mình làm chuyện xấu bị bắt quả tang, hoặc là kẻ bạc tình bị người vợ [trên] Vọng Thê Thạch bắt được vậy, có chút chột dạ. Dù vậy, nàng vẫn nói ra: “Ta không bán bánh thịt trâu nữa, tuần này ở đây bán bún canh tiết vịt Kim Lăng.” Đồng Vũ Vi hỏi một câu mà nàng đã nghe rất nhiều lần: “Tại sao vậy? Ngươi làm bánh thịt trâu ngon như thế, tại sao lại muốn bán bún canh tiết vịt chứ?” Trước đó lúc đổi từ bún thập cẩm cay sang bánh thịt trâu, khách quen hình như cũng đều nói như vậy.
Chỉ là lúc đổi từ cơm chiên trứng sang bán bún thập cẩm cay thì không có câu nói này, chỉ có Tô Thụy Hi nói một câu tương tự, bởi vì khách ăn cơm chiên trứng không thông minh bằng khách ăn bún thập cẩm cay, bọn họ không có nhắc mình lập nhóm.
Đối mặt với câu hỏi của Đồng Vũ Vi, Tôn Miểu lựa chọn im lặng không nói theo kiểu rất "tra nữ". Đồng Vũ Vi người này, có chút bướng bỉnh, miệng lại độc, cho nên dù Tôn Miểu không trả lời, nàng cũng không từ bỏ, ngược lại giọng nói liền trở nên điệu đà, mang theo hương vị trà xanh mà mở miệng: “Tỷ tỷ, xem ra là ta tới không đúng lúc rồi, bánh thịt trâu của tỷ tỷ ngon như vậy, sao lại có thể đổi chứ? Tỷ tỷ, ta muốn cũng không nhiều, chỉ 20 cái bánh thịt trâu thôi mà!” “Không được.” Bà chủ Tôn lòng dạ sắt đá, gọn gàng từ chối.
“Hay là ngươi thử xem, bún canh tiết vịt Kim Lăng cũng ngon lắm. Đã đến đây rồi, cũng không thể đi tay không chứ?” Bị câu “Đã đến đây rồi” này chặn cứng, Đồng Vũ Vi hít một hơi thật sâu: không sao, hôm nay không ăn được bánh thịt trâu cũng không sao, ít nhất cũng tìm được người rồi. Nàng mím môi, mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn gọi một phần bún canh tiết vịt.
Gọi xong, nàng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đồng thời bắt đầu bất bình thay cho bánh thịt trâu: “Tỷ tỷ lòng của ngươi thật đúng là thiên vị nha, bán bún canh tiết vịt còn có cái bàn nhỏ để ngồi, bánh thịt trâu nhà chúng ta thì lại chẳng có gì cả.”
À nè, các bạn nhỏ nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Hệ thống mỹ thực văn | Gió Nghe Lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận