Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 14

Tiểu y tá trả lời: “Đã truyền xong rồi, buổi chiều liền về. Hôm nay là ngày cuối cùng nàng truyền nước biển, mặc dù không có cách nào khỏi hẳn, nhưng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều so với trước. Nàng bị bệnh dạ dày thôi, cái này chỉ có thể từ từ dưỡng, chỉ dựa vào truyền nước biển không có tác dụng lớn gì.” Nói xong tiểu y tá khoát tay: “Ta về trước đây, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Tôn Miểu nhìn bóng lưng tiểu y tá đi xa, nhất thời có chút chưa hoàn hồn, mãi đến khi khách nhân nói: “Tiểu lão bản, một phần cơm trứng chiên, hơi cay không cần hành lá, đóng gói mang đi.”
Tôn Miểu quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, có ngay đây.”
Giờ cơm trôi qua nhanh chóng, lúc bảy giờ rưỡi cơm của nàng đã bán hết. Vẫn còn vài khách nhân phàn nàn: “Tiểu lão bản, ngày mai ngươi phải chuẩn bị thêm cơm đi, chỗ ngươi bán không đủ ăn đâu. Sức ăn của ta lớn lắm, ta mua hai phần đóng gói mà vẫn không đủ.”
“Hai phần đã 40 rồi, ngươi mua một phần rồi mua thêm món khác ăn đi.” Tôn Miểu thật lòng khuyên hắn, bởi vì cơm trứng chiên của mình bán đúng là rất đắt.
Nhưng khách nhân lại không nghe: “Ngươi đừng bận tâm, ta chỉ thích ăn của nhà ngươi thôi. Với tay nghề này của ngươi, một phần năm mươi ta cũng thấy đáng giá.”
Khách nhân xung quanh nhao nhao nói: “Ngươi đừng nói nữa, cẩn thận ngày mai tiểu lão bản tăng giá đấy!”
“Sẽ không đâu, không tăng giá, vẫn giá này thôi.” Tôn Miểu cười tạm biệt những khách nhân, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Khoảng mười phút sau, nàng mới lái chiếc xe ba bánh chạy điện của mình về nhà.
Xe ba bánh chạy điện của nàng lúc ra đường cũng sẽ bị kiểm tra, nhưng hệ thống đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, không chỉ có biển số vàng mà còn có thông tin đăng ký, ngay cả giấy phép lái xe điện cũng chuẩn bị xong cho Tôn Miểu. Cho nên dù có bị kiểm tra, xe của Tôn Miểu cũng sẽ không bị giữ.
Hai ngày trước trên đường về nhà, Tôn Miểu đều ngân nga hát, nhưng hôm nay lại không hát, hệ thống cũng cảm thấy kỳ lạ.
【 Kí chủ, ngươi tâm trạng không tốt à? 】
“Cũng không hẳn, chỉ là...” Tôn Miểu ngập ngừng, chỉ là vừa nghĩ đến sau này sẽ không gặp lại người mình thầm thích nữa, có chút hụt hẫng.
Nhưng nghĩ lại, hai người vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không gặp lại nữa cũng là chuyện bình thường.
“Haiz...” Tôn Miểu thở dài một tiếng, lại bị hệ thống ghi nhớ trong lòng.
***
**Chương 09: Ngươi đi đâu bán hàng rong vậy?**
Tôn Miểu đối với Tô Thụy Hi có sự ngưỡng mộ, có lòng cảm kích, đương nhiên còn có cả ý rung động, nếu không cũng không thể nói là vị khách quý khiến mình động lòng được.
Có điều, phần rung động này cũng chỉ đến thế là dừng. Dù sao người ta là 'trực nữ', nhìn là biết ngay, nàng không có chút khí chất đồng tính nữ nào, nếu lúc này mà tiến tới, vậy chẳng khác nào tự tìm khổ ăn.
Tôn Miểu rất rõ điểm này, nhưng nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tô Thụy Hi, đối với Tôn Miểu mà nói cũng xem như một loại an ủi: ta không ăn được, thì nhìn ngắm cũng được mà phải không?
Ngay cả chút an ủi ấy, bây giờ cũng mất rồi.
Hệ thống còn tán gẫu với Tôn Miểu: 【 Kí chủ, nếu ngươi đã rung động thì cứ theo đuổi đi, biết đâu thật sự có thể thành công thì sao. 】
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tôn Miểu lục trong túi đồ ăn vặt mà tiểu y tá tặng, lấy ra một gói kẹo, nàng mở ra rồi lấy một viên bỏ vào miệng.
Phải nói là rất ngọt, lại còn là vị dâu tây.
Nghe thấy giọng của hệ thống, Tôn Miểu lắc đầu: “Thôi thôi, không muốn đâu, ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, chuyện theo đuổi thì bỏ đi. Chưa nói người ta là 'trực nữ', nhìn qua đã biết là một phú bà rồi. Ta lấy gì nuôi người ta, bằng chiếc xe ba bánh điện của ta sao? Hơn nữa, trong đời người ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều hình mẫu lý tưởng của mình, cũng không thể gặp ai cũng theo đuổi được.”
“Với lại, mục tiêu hiện tại của ta là kiếm tiền, trước hết phải dọn ra khỏi cái phòng trọ tồi tàn kia đã rồi tính.”
Nói nhiều như vậy, nguyên nhân căn bản nhất là Tôn Miểu nghèo, lại còn 'mẫu thai solo' đến giờ, nàng căn bản chưa từng yêu đương với ai. Bảo nàng chủ động theo đuổi một 'bạch phú mỹ' ư? Làm không được, xin kiếu!
Hệ thống liền không nói gì nữa, vừa lúc đèn đỏ cũng qua, Tôn Miểu khởi động xe điện, tiếp tục đi về hướng nhà.
Về đến nhà, Tôn Miểu lại bắt đầu dọn dẹp xe ba bánh của mình, chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai.
Sáng hôm sau, cũng là ngày thứ tư bán cơm trứng chiên, lúc Tôn Miểu bày hàng, quả nhiên không đợi được Tô Thụy Hi. Nàng nghĩ, mình và Tô Thụy Hi có lẽ thật sự không gặp lại nhau được nữa rồi.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu nàng, nàng không mất nhiều thời gian để điều chỉnh, liền khôi phục thành tiểu lão bản mặt trời nhỏ lạc quan vui vẻ, gặp ai cũng cười. Mọi người thích ăn cơm trứng chiên ở chỗ nàng, dù hai mươi đồng một phần cũng cam lòng, không chỉ vì đồ ăn ngon, mà tiểu lão bản còn xinh đẹp, lại thêm nụ cười đầy nhiệt tình kia, không ai là không yêu mến.
Các y tá, bác sĩ trong bệnh viện phần lớn cũng nghe nói về quán nhỏ này, có thời gian thì tự mình đến mua, không có thời gian thì nhờ đồng nghiệp mang hộ. Khi gặp nhân viên y tế, thậm chí có vài khách nhân sẽ trực tiếp nhường chỗ, vẫy tay gọi y tá.
“Này chị y tá, chị đến chỗ tôi đi, tôi nhường chỗ cho chị, tôi xếp hàng lại.”
Phần lớn thời gian, y tá còn ngại ngùng, vội vàng xua tay: “Không sao đâu, tôi tự xếp hàng được rồi.”
“Chị mau tới đi, buổi trưa chị nghỉ được bao lâu đâu, không tranh thủ mua xong, lát nữa đến thời gian ăn cũng không có.” Người xếp hàng thực sự quá nhiệt tình, tiểu y tá không còn cách nào khác, đành phải đổi chỗ với người đó.
Tôn Miểu không tham gia vào những chuyện này, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng tươi hơn một chút.
Nhiệm vụ hệ thống giao cho nàng là bán hàng ở đây bảy ngày, bất tri bất giác đã đến ngày cuối cùng, Tôn Miểu còn có chút lưu luyến, không muốn rời đi. Nhưng hệ thống đã quy định rất rõ ràng, nhất định phải đổi địa điểm. Nếu không đổi, sẽ nhốt Tôn Miểu vào không gian hệ thống rửa bát ba ngày.
Tôn Miểu không còn cách nào khác, đành phải vào ngày thứ bảy, nói với từng vị khách quen mà mình nhớ mặt: “Hôm nay là ngày cuối cùng ta bán hàng ở đây, ngày mai ta sẽ đổi chỗ khác, mọi người đừng đến lại mất công.”
Các khách nhân đều rất lưu luyến, đến lượt tiểu y tá mà Tôn Miểu đã giúp vào ngày thứ ba, nàng còn níu lấy phiếu cơm của Tôn Miểu không buông: “Tại sao vậy? Ngươi định đi đâu? Sao ngươi có thể bỏ rơi chúng ta chứ?”
Có nàng dẫn đầu, các khách quen khác cũng nhao nhao than thở: “Đúng đó, sao ngươi có thể bỏ rơi bọn ta chứ?! Ngươi nỡ lòng sao?!”
“Cơm trứng chiên ơi là cơm chiên! Không có ngươi ta biết sống sao đây? Không được, ngươi đi đâu bán hàng? Có thể cho địa chỉ chính xác được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận