Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 42

Bởi vì bánh thịt trâu căn bản là không có canh.
Trong lúc đang đợi, nàng lại đột nhiên cảm thấy phần bụng trên đau quặn lên, sắc mặt cả người thoáng chốc liền thay đổi. Loại cảm giác này nàng quá quen thuộc, cơn đau dạ dày lại tái phát rồi.
Suy nghĩ kỹ một chút, bữa sáng nàng không ăn mấy miếng, buổi trưa cũng chỉ ăn một cái bánh. Từ trưa đến bây giờ cũng qua một khoảng thời gian rồi, nàng đói đến thực sự khó chịu, cho nên dạ dày lại bắt đầu hành hạ nàng, dường như cũng có lý —— có lý cái gì chứ, dạ dày nàng đau thật sự rất đau có được không!
Tô Thụy Hi vẫn cố nhịn được, chỉ là biểu cảm trên mặt có chút không đúng lắm, còn lại không có biểu hiện gì khác, ngay cả một chút âm thanh cũng không để lọt ra ngoài.
Nếu như là người khác, Tôn Miểu hẳn là không phát hiện ra. Nhưng đối diện là crush của nàng, Tôn Miểu lúc đậy nắp nồi xong ngẫu nhiên ngẩng đầu, liền thấy bộ dạng sắc mặt trắng bệch kia của Tô Thụy Hi. Tôn Miểu gần như ngay lập tức liền hiểu ra, tám chín phần là đau dạ dày, hoặc là dì tới.
Hôm nay Tô Thụy Hi mặc quần dài màu xám nhạt, nếu như sắp tới kỳ, hẳn là sẽ không mặc quần áo màu này. Nàng nghĩ nghĩ liền hiểu ra, tám chín phần là đau dạ dày.
Tôn Miểu chần chừ một lúc, nhưng vẫn không nỡ nhìn người khác chịu khổ. Đừng nói là crush của mình, cho dù chỉ là một cô nương lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng cũng sẽ không nhịn được mà quan tâm một chút. Lần này ra bán hàng là bán bánh thịt trâu, nàng không có bày bàn cho khách dùng, nàng trực tiếp mở mặt bàn bên cạnh xe điện ra, đặt ghế ở một bên khác, nói với Tô Thụy Hi: “Tô tiểu thư, có phải ngươi không khỏe không, nếu không chê, tới ngồi một lát đi.”
Tôn Miểu vừa nói xong, Tô Thụy Hi cau mày, nhưng vẫn không từ chối Tôn Miểu, chỉ thận trọng gật gật đầu, nói một tiếng: “Vậy làm phiền rồi.” Nói xong, mới chậm rãi đi đến chiếc ghế cao bên cạnh, ngồi xuống.
Đợi người ngồi xuống xong, Tôn Miểu lại nghĩ ngợi, rồi lấy ra một cái hộp cơm giữ nhiệt từ ngăn tủ bên dưới. Nàng mở ra rồi lấy cái chén nhỏ ở trên cùng, đặt xuống phía Tô Thụy Hi.
Còn chưa tới trước mặt, Tô Thụy Hi chỉ cần ngửi mùi thôi, liền biết đó là nước dùng của món bún thập cẩm cay mà mình đã ăn rất nhiều lần vào tuần trước. Đợi Tôn Miểu đặt nó vào tầm mắt nàng, liền phát hiện quả nhiên không sai.
Chỉ là lần này nước canh, trông giống một món canh thực thụ hơn là nước dùng của bún thập cẩm cay. Trong nước dùng trắng sữa có hai khoanh ngô và một miếng sườn heo, trông óng ánh long lanh vô cùng hấp dẫn. Tôn Miểu còn nói thêm bên cạnh: “Cái này, Tô tiểu thư ngươi có muốn uống một chút không? Nếu đau dạ dày, uống chút canh ấm nóng sẽ tốt hơn.”
“Đây là ta vốn định để tối ăn, ngươi uống đi, uống chậm một chút, đợi lát nữa bánh thịt trâu ra lò, vừa vặn ăn cùng một lúc.”
Lúc này, Tô Thụy Hi cũng không nói gì về việc chê hay không chê. Nàng làm sao lại chê chứ, đây chính là nước dùng của món bún thập cẩm cay mà trước đó mình đã ăn mấy lần.
Chỉ là...... cái này hẳn là đã để một thời gian dài rồi nhỉ, Tôn Miểu bảy giờ sáng đã dọn hàng, đến lúc này cũng đã qua mấy tiếng...... Nhưng mà trước đó lúc ăn bún thập cẩm cay, nước dùng kia hẳn là cũng đã để khá lâu rồi.
“Ngươi không uống sao?” Tôn Miểu hỏi nàng.
Chương 26: Sao có thể không ăn cơm (sửa lỗi)
Tô Thụy Hi là một người rất khó chiều, còn có chút ngạo kiều, đây đều là những gì Tôn Miểu phát hiện ra trong thời gian tiếp xúc với Tô Thụy Hi. Nhưng mà việc Tô Thụy Hi khó chiều và ngạo kiều cũng không sao cả, bởi vì nàng chỉ hơi ngạo kiều chứ không phải là người vô lễ.
Sự khó chiều của nàng cũng chỉ tự làm khổ mình, chưa bao giờ làm khổ người khác.
Cho nên trong mắt Tôn Miểu, sự ngạo kiều của nàng là kiểu tốt.
Nhưng người ngạo kiều đôi lúc cũng hơi khó xử, ví dụ như hiện tại.
Tôn Miểu nhìn ra rõ ràng, Tô Thụy Hi thật sự rất muốn uống, mà lại không hề để ý chút nào, ánh mắt kia gần như dán chặt vào chén canh nàng đặt trên bàn nhỏ, nhưng vẫn đang do dự làm sao cho thật thận trọng.
Cái vẻ mặt nhỏ nhắn vừa ngạo kiều vừa rối rắm này, Tôn Miểu lại thấy rất thích. Về bản chất, người thích tính cách ngạo kiều phần lớn không phải S thì chính là M, Tôn Miểu cảm thấy mình có cả hai. Hơn nữa còn rất xấu tính thúc giục Tô Thụy Hi một chút, hỏi nàng: “Ngươi không uống sao?”
Tô Thụy Hi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Miểu, nàng vô thức mím môi dưới. Chỉ riêng cái hành động nhỏ này Tôn Miểu liền biết, nàng thật sự rất muốn uống.
S xong rồi, nên M thôi.
Tôn Miểu khuyên Tô Thụy Hi một câu: “Ta chưa động đến đâu, buổi trưa ăn là một phần khác, không phải phần còn lại từ buổi trưa. Hơn nữa mấy ngày nay ta toàn uống canh này, cảm giác uống cũng hơi ngán rồi. Tô tiểu thư nếu có thể uống hết thì cũng là giúp ta một việc đó.”
Quả nhiên, S xong rồi lại M, Tô Thụy Hi có chút dao động, lời nói ra cũng theo khuôn mẫu ngạo kiều điển hình: “Đã ngươi nói như vậy, vậy ta uống một chút vậy.”
Tôn Miểu cười, nàng “Ừ” một tiếng, tiếp tục quay lại xem bánh thịt trâu. Nàng sẽ không nhìn Tô Thụy Hi chằm chằm lúc nàng uống canh, Tôn Miểu biết, Tô Thụy Hi sẽ không được tự nhiên.
Nói cũng lạ, Tô Thụy Hi rõ ràng luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm, trông cực kỳ thanh lãnh, vậy mà Tôn Miểu lại có thể nhìn ra không ít điều từ khuôn mặt ít biểu cảm kia của nàng.
Vậy có lẽ là vì đối phương là crush của mình, cho nên mình mới đặc biệt để ý như vậy.
Tôn Miểu thầm cảm khái trong lòng: Đồng tính nữ bị gái thẳng trêu đùa đúng là đáng buồn cả đời.
Khi Tôn Miểu quay đầu đi tiếp tục làm bánh thịt trâu, Tô Thụy Hi mới đưa mắt nhìn lại chén canh trước mặt mình. Tôn Miểu là một người rất cẩn thận, nàng không chỉ đưa cho mình chén canh này, mà phía dưới còn lót một cái nắp hộp cơm dùng một lần, bên cạnh còn đặt một cái thìa dùng một lần.
Cái bát này là loại bằng inox, hộp cơm mà Tôn Miểu vừa lấy ra cũng là loại hộp cơm giữ nhiệt hình trụ tròn rất thông thường, phía trên cùng có thể úp một cái chén nhỏ bằng inox, chính là loại trước mắt nàng. Phía dưới là lớp lót trong bằng inox, có lẽ đồ ăn đều được đặt chung vào đó.
Tô Thụy Hi không thích kiểu thiết kế đó, nàng cảm thấy nó sẽ làm lẫn mùi vị.
Chính xác mà nói, nàng không thích cảm giác đồ ăn bị trộn lẫn vào nhau, nàng theo bản năng sẽ cảm thấy đồ ăn dính hết vào nhau, nhão nhoét, không thể ăn được.
Kiểu thiết kế chén canh trong hộp cơm này cũng làm nàng không thích lắm, luôn cảm thấy đáy bát inox sẽ dính vào đồ ăn bên dưới, cũng trở nên bóng nhẫy. Nhưng cái bát nhỏ Tôn Miểu đưa cho nàng lại không như vậy, xung quanh đều sạch sẽ, chỉ có trong chén đựng một bát nước dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận