Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 127

Việc mang đồ ăn đến cho mình như thế này cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, hơn nữa nàng đã được ăn bánh cuốn trước tất cả mọi người rồi. Chiều tối hôm qua, Tôn Miểu đã mang đến cho mình rồi.
Nàng cảm thấy cô em hip-hop nói không sai chút nào, đây đúng là món bánh cuốn ngon nhất. Bây giờ nhớ lại một chút, Tô Thụy Hi vẫn còn thấy hơi thèm.
Chỉ là đáng tiếc... hôm nay lại không được ăn.
Tô Thụy Hi vốn đang hơi vui vẻ, nhưng nghĩ đến chuyện này, tâm trạng liền không tốt lắm.
Cả buổi chiều xử lý công việc, nàng đều có chút lơ đễnh, đến nỗi Trợ Lý cũng nhìn ra được.
Người Trợ Lý này vốn hơi cứng nhắc, hơn nữa biểu hiện trước đây của Tô Thụy Hi luôn khiến nàng cảm thấy Tô Thụy Hi là người xem trọng công việc, nên nhìn bộ dạng này của nàng liền biết: Tám phần lại là khổ vì tình yêu rồi.
Từ khi Tô Tổng của chúng ta có dấu hiệu yêu đương, biểu cảm càng ngày càng dễ đoán, vui buồn giận hờn gần như hiện hết lên mặt.
Lúc ăn cơm trưa tâm trạng vẫn còn rất tốt, lúc nàng (Trợ Lý) vào dọn dẹp vẫn còn thấy Tô Tổng thoáng nét cười.
Vậy mà chưa đầy nửa giờ sau, lúc nàng vào đưa tài liệu, đã thấy sắc mặt Tô Thụy Hi không ổn rồi.
Là Trợ Lý thân cận của Tô Thụy Hi, những chuyện nàng biết không phải là ít.
Đầu tiên, chắc chắn không phải vì chuyện công việc mà tâm trạng Tô Tổng tệ đi.
Mặc dù việc hợp tác với Trương Tổng đã đổ bể, nhưng không biết sao Trương Tổng đột nhiên thay đổi thái độ, đúng là 'mua bán bất thành nhân nghĩa tại', lại còn bồi thường cho công ty các nàng một chút. Hiện tại cũng đang trao đổi với công ty khác, bàn bạc lại về việc hợp tác.
Xem ra phương diện công việc này có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Mặc dù không kiếm được nhiều như khi hợp tác với công ty Trương Tổng, nhưng trong lòng lại thoải mái.
Cho nên rất chắc chắn không phải là chuyện công việc.
Về phần chuyện gia đình... Ừm, càng không thể nào là chuyện trong nhà. So với việc Tô Tổng phải bận tâm chuyện nhà, thì phải nói là ba mẹ nàng luôn tìm cách quan tâm nàng thì đúng hơn, cho nên khả năng cao cũng không phải chuyện gia đình.
Vậy thì suy đi tính lại, hẳn là chuyện tình cảm rồi.
Kết hợp với suy đoán trước đó, Trợ Lý không khỏi nghĩ: Hơn phân nửa, đúng thật là chuyện yêu đương rồi!
Trợ Lý không nhịn được nhiều lời một chút: “Tô Tổng, sếp của tôi ơi, người đừng có trưng bộ mặt khó chịu ra như vậy nữa, buổi chiều còn phải đi bàn chuyện hợp tác đấy.”
Tô Thụy Hi ngẩn ra: “Lộ rõ vậy sao?”
“Đúng vậy, rất rõ ràng.”
Nghe Trợ Lý nói vậy, Tô Thụy Hi đưa tay véo nhẹ má mình, nàng “Ừm” một tiếng: “Ta sẽ điều chỉnh lại tâm trạng.”
Buổi chiều lúc gặp khách hàng, Tô Thụy Hi quả nhiên đã chuyển sang vẻ mặt chuyên nghiệp, bình tĩnh, tự tin, tuy nói năng vẫn thú vị nhưng không còn giữ bộ mặt căng thẳng nữa.
Trợ Lý thở phào một hơi, cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ. Đợi đối tác rời đi rồi, vừa quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Tô Thụy Hi vẫn không vui cho lắm.
Trợ Lý ngẩn cả người, lời nói chưa kịp qua suy nghĩ đã thốt ra: “Tô Tổng, người kia thật sự khiến người phải lo lắng như vậy sao?”
Nàng nằm mơ cũng không ngờ tới, sẽ có ngày Tô Thụy Hi cũng vì một người mà lộ ra vẻ mặt sốt ruột sốt gan như vậy.
Thế mà Tô Thụy Hi còn không thừa nhận, nàng hơi nhíu mày, nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả, tập trung làm việc đi.”
Buổi tối tan làm, sau khi về nhà, Tô Thụy Hi ngồi trong phòng ăn. A di đã nhận được điện thoại của nàng vào buổi chiều, nên đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho nàng.
Đối mặt với bàn thức ăn thịnh soạn, Tô Thụy Hi lại chẳng có chút ý muốn động đũa.
Hoàn cảnh này, quả thực tốt hơn nhiều so với sạp hàng nhỏ của Tôn Miểu.
Quán nhỏ kia của Tôn Miểu thì `xan phong ẩm lộ`, chẳng thể che gió che mưa. Lần trước cùng nhau ăn tối ở sân golf, nói một cách nghiêm túc thì trải nghiệm cũng không tốt lắm, gió gào thét thổi tóc tai bù xù, dù đã búi lên vẫn có vài sợi bay lất phất.
Lá cây bị gió cuốn bay tứ tung, có vài chiếc còn rơi cả vào người.
Trong hoàn cảnh như vậy, căn bản không thể nào ăn ngon được.
Mà bây giờ, nàng đang ngồi trong phòng khách do chính mình bỏ tâm sức trang hoàng, trước mặt là bữa tối tinh xảo do a di chuẩn bị.
Bốn món mặn một món canh, không phải đựng trong hộp cơm dùng một lần hay hộp giữ nhiệt chật chội, mà được bày biện đẹp đẽ, thoáng đãng trên đĩa sứ trắng.
Đĩa sứ trắng làm tôn lên vẻ ngon mắt của món ăn, lại thêm vừa mới nấu xong, trông bề ngoài quả thực tuyệt hảo.
Hương vị... cũng không thể nói là tệ, dù sao trong số bao nhiêu a di, đây là người duy nhất được Tô Thụy Hi giữ lại.
Nhưng nếu so với Tôn Miểu, thì chắc chắn kém một bậc.
Ăn thì cũng không phải là không ăn được.
Tô Thụy Hi nhìn đồ ăn trước mặt, hơi do dự, cuối cùng vẫn cầm đũa lên, gắp một ít rau xanh.
Nàng không muốn ăn, nhưng lại không thể không ăn.
Nếu không ăn cơm, bệnh đau dạ dày sẽ tái phát, đến lúc đó Tôn Miểu chắc chắn sẽ cằn nhằn mình.
Nàng không muốn bị Tôn Miểu cằn nhằn, không muốn nghe Tôn Miểu lải nhải dặn dò mình phải ăn cơm đầy đủ, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng Tôn Miểu kiểu như ‘hết cách với nàng’ rồi mang cơm đến cho nàng ăn.
Nàng cũng không hề muốn ăn đồ ăn Tôn Miểu làm, thứ sẽ khiến nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn hoàn toàn khác với ngày thường đâu...
Miếng rau đưa vào miệng, Tô Thụy Hi nhai một cách máy móc vài lần rồi nuốt xuống.
Sau khi nuốt xong, nàng lại ăn thêm mấy miếng cơm.
Tô Thụy Hi thầm nghĩ: Ngày mai, có nên đi qua đó sớm một chút không nhỉ?
Đến sạp hàng của Tôn Miểu sớm một chút, như vậy là có thể ăn được món ngon rồi.
Nhưng nàng lại không muốn để Tôn Miểu cảm thấy nàng là người đặc biệt trong lòng mình.
Chương 74: Tô Thụy Hi đến
Sáng sớm hôm sau, Tôn Miểu đẩy xe bán đồ ăn (`toa ăn`) đến dưới cột đèn đường. Hai bên trái phải vẫn là một quầy trà chanh và một quầy bánh chiên, ở giữa vẫn còn một khoảng trống.
Tôn Miểu đẩy xe vào chỗ, ông chủ quán trà chanh bên cạnh liền chào hỏi nàng.
“Tối qua ngươi không ra bán hàng à? Ta đến lúc bốn rưỡi chiều, sau đó có mấy em học sinh hỏi ta bên này có phải có người bán `bánh cuốn`, một phần cònตั้ง ba mươi lận không. Tối qua nếu ngươi ra bán, nói không chừng bán được khối đấy.”
Tôn Miểu cười cười với bà chủ quán, vừa định mở miệng nói “À tối qua tôi không đến” thì phát hiện có người đang đi tới gần. Tôn Miểu nhìn sang, liền thấy Tô Thụy Hi.
Nàng ngây cả người ra một lúc. Nàng rất ít khi gặp Tô Thụy Hi vào giờ sớm thế này, hơn nữa tối qua lại không để dành phần nào cho Tô Thụy Hi, nên vốn đã hơi chột dạ, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, suýt nữa thì không kiểm soát nổi biểu cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận