Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 41

Quả nhiên, giống như Tôn Miểu đoán, giọng Tô Thụy Hi lạnh nhạt nói một tiếng: “Không cần.”
“Đừng mà Tô Tả, ta kéo ngươi vào thôi, nếu không đến lúc đó tiểu lão bản đổi chỗ khác, ngươi muốn ăn bánh thịt trâu cũng ăn không được.”
Tô Thụy Hi đầu tiên là bày tỏ rằng mình không thích ăn bánh thịt trâu đến thế: “Bánh thịt trâu ngược lại không quan trọng, mọi thứ tùy duyên, có duyên phận khẳng định cũng có thể ăn được.”
Quan trọng nhất chính là, thật ra các loại đồ ăn Tôn Miểu bán, Tô Thụy Hi thật sự không thích ăn đến vậy.
Gặp Tô Thụy Hi nhiều lần, Tôn Miểu cũng biết, nàng không thích ăn món mặn, cũng không thích nếm đồ có vị đậm. So với mấy món như cơm trứng chiên béo ngậy, bún thập cẩm cay nghe đã thấy nặng vị, bánh thịt trâu bên trong có thịt mặn này, Tô Thụy Hi e rằng càng muốn uống một bát nước dùng.
Hi Cáp Muội cảm thấy trêu chọc Tô Thụy Hi có chút vô vị, ngược lại quay đầu sang trêu Tôn Miểu: “Tiểu lão bản, lần nào ta mua cũng mua nhiều như vậy, ngươi giảm giá cho ta chút đi. Lần sau ta lại giới thiệu bạn bè đến chỗ ngươi mua.”
Theo suy nghĩ của nàng, tiểu lão bản hoặc là sẽ chuyên tâm làm bánh thịt trâu không để ý đến nàng, hoặc là sẽ đồng ý, sau đó chính mình lại cười nói “Chỉ là nói đùa thôi, đâu cần ngươi giảm giá”. Hi Cáp Muội thế nhưng là người lái siêu xe vượt qua hai ba mươi cây số, động một tí là trực tiếp chuyển khoản 50, 100 đến ăn bún thập cẩm cay.
Chỉ là 100 đồng tiền bánh thịt trâu, nàng sẽ cần giảm giá sao?
Tô Thụy Hi xếp hàng phía sau, thật ra cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ngoài dự liệu là, Tôn Miểu phản ứng rất lớn, động tác trong tay nàng đều ngừng lại, mắt cũng từ chỗ đang chăm chú nhìn bánh thịt trâu chuyển sang chăm chú nhìn Hi Cáp Muội. Nàng nói chắc như đinh đóng cột hai chữ: “Không được.”
“...... Ta chỉ là đùa một chút thôi.”
Tôn Miểu chăm chú đánh giá Hi Cáp Muội một hồi, vẫn đặc biệt nghiêm túc nói: “Vậy cũng không được.”
Thái độ nghiêm túc này của nàng khiến Hi Cáp Muội cũng đành chịu thua, nàng chỉ có thể bĩu môi, quét cho Tôn Miểu 100 đồng: “Đồ keo kiệt nhà ngươi.”
Xếp hàng phía sau Tô Thụy Hi, lại cảm thấy Tôn Miểu lúc này cực kỳ thú vị. Nàng cũng giống Hi Cáp Muội, thật sự không ngờ Tôn Miểu lại keo kiệt như vậy. Bởi vì nàng cảm giác...... Tôn Miểu trông còn rất hào phóng, không chỉ cho chính mình ăn kẹo, mà còn thỉnh thoảng đưa cho nàng canh hay gì đó.
Một người như vậy, sao cũng không thể nói là keo kiệt được.
Thế nhưng với người như Hi Cáp Muội rõ ràng sẽ không cần giảm giá, chỉ cười đùa một chút, mà nàng lại tỏ ra một bộ dạng như rơi vào hũ nút tiền.
Sau khi nghe thấy tiếng thông báo nhận được 100 tệ, Tôn Miểu mới tiếp tục chăm chú làm bánh. Tô Thụy Hi còn nhìn một chút thủ pháp của nàng, phát hiện vỏ bánh có thể làm được như vậy quả nhiên là có nguyên do.
Tôn Miểu trên tay cầm một đôi đũa đặc biệt dài, theo lý mà nói bánh nướng, nhất là lúc bánh vừa tiếp xúc chảo dầu chưa thành hình, sẽ mềm oặt rất khó lật qua lật lại, nhưng đôi đũa được Tôn Miểu dùng đến xuất thần nhập hóa, cái bánh trong tay Tôn Miểu cũng đặc biệt ngoan ngoãn, vừa đặt lên chảo không bao lâu, đã bị dễ như trở bàn tay lật qua lật lại.
Xung quanh không phân tâm, nội tâm bình tĩnh, đôi đũa lật qua lại như bướm lượn vờn hoa. Hơn nữa toàn bộ cái chảo, ngoài một lớp dầu mỏng trên bề mặt, thì không có thêm dầu gì khác. Một lát sau , Tôn Miểu cầm lấy nắp nồi bằng gỗ lớn, đậy trực tiếp lên trên chảo.
Nàng gác đũa lên thành nồi, nhẹ nhàng gõ gõ, phảng phất ẩn chứa quy luật gì đó.
Hi Cáp Muội không nhịn được hỏi: “Tiểu lão bản, ngươi gõ gõ cái nồi như vậy là để bánh thịt trâu bên trong không dính nồi và có thể trở nên ngon hơn phải không?”
Tô Thụy Hi cũng muốn hỏi như vậy, bởi vì nàng thật sự đã nếm qua, biết cái bánh đó ngon thế nào, hành động nhỏ này của Tôn Miểu, không khéo chính là một trong những bí quyết.
Tôn Miểu nghe câu hỏi của Hi Cáp Muội, lại thấy được biểu cảm của Tô Thụy Hi, bèn trả lời: “Không phải, làm vậy để giết thời gian cho đỡ chán thôi.”
“......” Không phải chứ, hai người bọn họ không lẽ thật sự cho rằng mình có thể dùng hai chiếc đũa mà gõ được cái nồi lớn như vậy hay sao? Lực tay của nàng phải lớn cỡ nào chứ? Tôn Miểu nhìn biểu cảm hai nàng, chính mình mới là người muốn bó tay đây.
Đợi đến thời gian gần tới, Tôn Miểu mở nắp, lúc này, mùi thơm của bánh thịt trâu tỏa ra, Hi Cáp Muội bên cạnh đã chờ không kịp nữa rồi.
“Tiểu lão bản, làm xong chưa?”
Tôn Miểu không có trả lời, chỉ ngay dưới mắt nàng, tiến hành lật mặt bánh, rồi đậy nắp lại. Không cần Tôn Miểu trả lời, Hi Cáp Muội cùng Tô Thụy Hi đều biết, đây là còn chưa xong đâu.
Lại đợi một lúc lâu , mười cái bánh thịt trâu của Hi Cáp Muội mới cuối cùng ra lò, Tôn Miểu đem mười cái bánh thịt trâu tách ra xếp gọn gàng, rồi cho vào trong một cái túi, để Hi Cáp Muội mang đi. Nàng chào Tôn Miểu và Tô Thụy Hi một tiếng, liền vội vàng chạy đi.
Đến lượt Tô Thụy Hi, Tôn Miểu ngược lại cảm thấy có chút khó xử. Nàng đặc biệt nhắc nhở Tô Thụy Hi: “Đây là bánh nhân thịt trâu, ngươi nếu là chưa từng ăn thì , mua trước một cái đi, nếm thử hương vị, nếu là ăn ngon, ban đêm lại mua hai cái.”
Tô Thụy Hi lúc này cũng thấy khó xử, nàng không có cách nào nói với Tôn Miểu là mình thật ra đã nếm qua, thấy ngon nên mới đến mua. Nàng chỉ có thể cố làm ra vẻ, tỏ ra hơi bướng bỉnh: “Không sao đâu, lấy hai cái.”
Thấy Tô Thụy Hi quyết tâm đã định, cũng biết Tô Thụy Hi không phải là người dễ bị thuyết phục, Tôn Miểu chỉ đành gật đầu: “Được, chờ một lát, hai cái xong ngay thôi.”
Nàng đầu tiên là dọn dẹp qua cái chảo, rửa sạch bên trong, lau khô chảo, sau đó rửa tay rồi lau khô, mới từ tủ bát phía dưới lấy ra một cái khay inox hình chữ nhật, mở ra lấy từ bên trong hai chiếc bánh.
Bánh chưa cho vào chảo trông sền sệt còn có chút mềm dẻo (Q), lộ ra vẻ hơi đáng yêu, Tôn Miểu trước tiên đổ dầu vào chảo, đợi nhiệt độ lên rồi , mới đặt hai chiếc bánh lên chảo. Nàng nghĩ ngợi, lại lấy tay ra thêm một chiếc bánh nữa, bỏ vào cùng.
Tô Thụy Hi nhìn xem cảnh này, còn tưởng rằng Tôn Miểu định cho thêm chính mình một chiếc. Nàng thật ra ăn không hết nhiều thế, nhưng nếu Tôn Miểu có ý tốt, nàng cũng sẽ không từ chối. Dù sao buổi trưa còn giành của trợ lý một chiếc bánh thịt trâu, bây giờ dư một chiếc, trả lại cho nàng là vừa đẹp.
Lúc nãy khi Tôn Miểu làm cho Hi Cáp Muội, Tô Thụy Hi cũng có mặt ở đó, biết phải chờ bao lâu, nên nàng ngược lại không hề vội, cứ lẳng lặng chờ Tôn Miểu làm. Có điều, trong lúc Tôn Miểu làm bánh thịt trâu, không tránh khỏi sẽ nghĩ thầm: món bánh thịt trâu này xem ra không có cách nào xin Tôn Miểu thêm thứ gì kèm theo rồi, ít nhất thì, canh là không thể xin được nữa.
À này, các tiểu đồng bọn nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | mỹ thực văn hệ thống gió nghe lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận