Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 125

【 Thật sự ngon như vậy sao? Ngươi đừng lừa ta, lừa ta ta treo Tam Môn! 】 【 Là quán nào vậy? Bánh cuốn gần trường học ta đều thử hết rồi, có khoa trương như vậy không chứ. 】 【 Hình này là photoshop phải không? Cái bánh cuốn này nhìn ngon mắt quá đi, thịt vụn màu hồng phấn với trứng gà vàng óng kia sắp lộ cả ra ngoài vỏ bánh rồi. 】
Nữ sinh tự tin cam đoan: 【 Không có photoshop đâu, ảnh gốc đăng thẳng đó, là thật sự rất ngon! Trước đây ta cũng chưa từng thấy quán này, chắc là mới mở gần đây thôi, tên là “Miểu Miểu di động bữa ăn đi”, tuy hơi đắt một chút nhưng rất đáng tiền! 】
Vừa nghe đến cái tên Miểu Miểu di động bữa ăn đi, trong nhóm như có sấm nổ:
【 Còn nói ngươi không phải đến đăng quảng cáo à? Quán đó ta hỏi rồi, một phần tận ba mươi tệ lận! 】 【 Xe bán đồ ăn dễ thương như vậy, mà giá cả lại cắt cổ thế! 】 【 Ta thật sự phục, rốt cuộc ai lại thấy bánh cuốn đắt như vậy mà ngon chứ? Tiền sinh hoạt của các ngươi đều nhiều thế sao? 】
Lần này, nữ sinh không vui, thậm chí còn kéo cả đám bạn cùng ký túc xá vào, bắt đầu tranh cãi tay đôi với những người trong nhóm.
Cảnh tượng như vậy cũng đang diễn ra trong các nhóm chat của mấy trường học xung quanh.
Tuyệt đại đa số mọi người dù thấy cũng chỉ lờ đi mà lặn mất tăm, nhưng vì có người tranh cãi và người thật lòng Amway (giới thiệu nhiệt tình), ngọn lửa tranh luận này càng cháy càng lớn.
Nhưng người thích tranh cãi chung quy cũng là số ít, bánh cuốn của Tôn Miểu quá ngon nên chỉ vài phút đã thu hút được một lượng fan tử trung (fan trung thành).
Còn có bạn bè mà họ quen biết cũng đứng ra nói rằng cô ấy không phải người đi quảng cáo, mà là thật tâm thấy ngon nên mới đứng ra chia sẻ cho mọi người.
Không ít người bị thuyết phục, chuẩn bị đợi tan học sẽ đi thử xem sao.
Ba mươi tệ một phần có lẽ rất đắt, nhưng phần lớn học sinh vẫn mang tâm lý "Ta ngược lại muốn xem bánh cuốn ba mươi đồng thì ngon đến mức nào", chuẩn bị đến xem thử.
Học sinh tan học có giờ sớm giờ muộn, Tôn Miểu vừa mới nghỉ được một hơi, cảm giác chưa đầy một tiếng đồng hồ, lại có khách tới.
Lúc này các học sinh đều rất chủ động, dường như đã biết trước Tôn Miểu bán giá ba mươi đồng, từng người đi lên liền nói thẳng: "Có phải bán bánh cuốn ba mươi đồng không? Cho ta một phần, để ta nếm thử xem."
Không một ai có thể mạnh miệng trước món bánh cuốn của Tôn Miểu, kết quả cuối cùng là...... bọn họ đều bị chinh phục, đồng thời nhanh chóng quay lại nhóm chat, chia sẻ với mọi người:
【 Đã kiểm chứng, đây đúng là bánh cuốn đáng giá 30 tệ! 】 【 Ngon thật sự, ta chưa bao giờ ăn bánh cuốn nào ngon như vậy, ta không biết diễn tả thế nào nữa... Vỏ bánh của nó óng ánh trong suốt lại còn thơm nức mùi gạo, nhân thịt băm thì rất mềm mại, còn nước chấm thì khỏi phải nói, quá ngon! 】 【 Mấy người lúc trước nói không đáng 30 tệ đâu ra đây cho ta, thầy cô không dạy các ngươi 'không có điều tra thì không có quyền lên tiếng' sao? Chuyện gì cũng phải tự mình thử qua mới được bình luận chứ! 】 【 Hu hu hu, xin lỗi, ta không nên nói không đáng 30 tệ, đừng nói 30, 300 cũng đáng! 】 【 Cấm thổi giá! 】
Vì loạt bình luận này của học sinh, càng nhiều người tò mò rốt cuộc nó ngon đến mức nào mà có thể khiến nhiều người tâm phục khẩu phục như vậy, còn nói dù 300 tệ cũng đáng.
Đến khi bốn tiết học buổi sáng kết thúc, càng nhiều người tràn ra đường, xếp thành hàng dài trước sạp hàng nhỏ của Tôn Miểu.
Những người nhận được bánh cuốn, có người không kịp chờ đợi mà nếm thử ngay tại chỗ, sau đó lập tức cảm thán: "Ngon quá!"
Trời còn chưa vào hè, mà đám học sinh họ đã như bầy ếch kêu, liên tiếp hô lên hai chữ "Ngon quá".
Tôn Miểu cũng ngơ ngác, không phải chứ, không cần thiết, thật sự không cần thiết mà, về ký túc xá ăn ngon hơn, đâu cần đứng bên đường cầm trên tay ăn vậy đâu!
Bánh cuốn mới ra lò, còn nóng lắm!
Có một vài khách quen rảnh rỗi có tiền đến đây, nhìn thấy hàng dài dằng dặc trước quầy hàng nhỏ, đều hơi giật mình: đông người thế này sao? Bọn họ còn chen vào được không?
Nhưng vừa nghĩ đến mình đã cất công từ xa tới đây, nếu không mua được mà về thì luôn cảm thấy có chút không cam tâm.
Chỉ là học sinh thật sự quá đông, họ bao vây kín quầy hàng nhỏ của Tôn Miểu, hơn nữa họ lại cực kỳ kiên nhẫn với việc xếp hàng, quan trọng nhất là ý thức còn cao, còn biết tự giác chuyển hướng để không xếp hàng lấn ra lòng đường xe chạy, chỉ ngoan ngoãn xếp trên vỉa hè.
Hơn nữa —— không ai chen ngang.
Tất cả mọi người đều rất thành thật, hoặc là trò chuyện với bạn bè bên cạnh, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại, thấy người phía trước di chuyển lên thì mới thuận thế bước theo.
Người thật sự quá đông, nguyên liệu Tôn Miểu chuẩn bị mắt thấy sắp hết sạch.
Nàng thực ra đã chuẩn bị rất nhiều rồi, trừ lúc đầu bán cơm rang trứng, bún thập cẩm cay, khi đó nàng lo bán không được nên không chuẩn bị nhiều, cùng với sau này món bánh thịt trâu vào dịp nghỉ lễ 1 tháng 5 có giảm bớt một chút, chứ kể cả trước đó bán bún canh tiết vịt ở chỗ vắng vẻ như vậy nàng chuẩn bị đồ ăn đều là chuẩn bị đủ cả.
Dù là vậy, nàng vẫn bán hết sạch chỉ trong một buổi sáng và một buổi trưa.
Thực ra khi thấy nguyên liệu chỉ còn lại vài phần, Tôn Miểu có chút do dự.
Trong lòng nàng thoáng hiện lên bóng hình Tô Thụy Hi, đáy lòng nàng đang tự hỏi: có nên giữ lại một phần cho Tô Thụy Hi không?
Nhưng rất nhanh, nàng lại nhớ tới mình trước đó đã hạ quyết tâm đau đớn rằng không thể lại làm một kẻ hạ mình, không thể cứ mãi nhớ thương Tô Thụy Hi như vậy.
Đúng lúc khách hàng phía trước hỏi: "Lão bản tỷ tỷ, của ta xong chưa?"
"Sắp xong rồi." Tôn Miểu nhìn hàng dài trước mặt, nói một tiếng: "Chỉ còn bốn phần thôi, mọi người phía sau đừng xếp nữa."
Nghe Tôn Miểu nói vậy, những khách hàng đang xếp hàng đều đồng loạt tiếng oán than dậy đất: "Sao lại hết rồi? Bán nhanh vậy sao? Chuyện này không cần thiết phải xảy ra mà!"
Nhất là người thứ năm, gần như muốn phát điên: "Không phải chứ?! Ta xui xẻo vậy sao?! Sao lại đúng lúc đến lượt ta thì hết cơ chứ?! A a a sao lại có thể như vậy!"
Tôn Miểu cũng hết cách, chỉ đành nói: "Sáng mai bảy giờ ta sẽ quay lại, mọi người yên tâm, ta sẽ không chạy đâu, muốn ăn thì sáng mai đến là được."
Tôn Miểu đã nói vậy, mà nàng quả thực hết nguyên liệu rồi, cũng không thể biến thêm ra được, những người đang xếp hàng chỉ có thể thở dài lắc đầu rời khỏi hàng, bốn người còn lại chỉ cảm thấy mình thật may mắn.
A ha, các tiểu đồng bọn nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Văn mỹ thực hệ thống Gió Nghe Lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận