Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 156

Bác tài xế vốn đang tán gẫu với Tôn Miểu rất sôi nổi, Tôn Miểu cũng là người hoạt ngôn, trong lúc này, bác tài xế đã biết Tôn Miểu là người bày quầy bán đồ ăn. Hắn còn đặc biệt vui vẻ nói: “Vậy lát nữa ta cũng ghé chỗ ngươi mua một phần ăn thử xem sao.” “Được thôi.” Kết quả đến nơi xem xét, cái Thúy Đình Nhã Uyển này...... Sao cảm giác đây không giống khu dân cư bình thường chút nào vậy? Cái cổng chính kia, hay cái cửa phụ bên cạnh, đều bề thế như vậy.
Bảo an từ bốt gác đi ra, đến bên cạnh ghế phụ, Tôn Miểu hạ cửa kính xe xuống, bảo an nhìn Tôn Miểu liền nhận ra.
Hắn mở thanh chắn barie: “Tô tiểu thư đã nói qua với ta rồi, ngài cứ trực tiếp đi vào đi.” “Tốt, cảm ơn.” Sau khi nói chuyện xong với bảo an, Tôn Miểu lại kéo cửa kính xe lên. Bác tài xế lái xe một mạch vào bên trong, nhìn thấy tất cả đều là biệt thự.
Hắn thật ra cũng có cơ hội vào khu biệt thự, trong thành phố có rất nhiều khu biệt thự. Nhưng vấn đề là, Tôn Miểu mới vừa nói với hắn cách đây không lâu: nàng là người bán hàng vỉa hè, chỉ bán mấy món ăn vặt như cơm rang trứng hay bánh cuốn.
Bác tài xế không khỏi nuốt nước miếng, do dự mãi, cuối cùng vẫn hỏi: “Cái kia, tiểu cô nương, bây giờ bán hàng vỉa hè, thật sự kiếm được nhiều tiền vậy sao?”
Chương 90: Nhà nàng phòng bếp thật to lớn a
“......” Đối mặt câu hỏi của bác tài xế, Tôn Miểu cũng rơi vào trầm mặc, việc này nàng không tiện giải thích với bác tài xế. Nàng không ngại tiết lộ, nhưng cũng không cần thiết gặp ai cũng nói: “Không sai, ta là đồng tính nữ, còn đang cặp kè với một phú bà.” Nàng chỉ có thể cười ha hả: “Không có đâu, haha.” Vừa không trả lời chuyện kiếm tiền hay không, vừa không nói làm sao mình vào ở đây được. Bác tài xế thấy Tôn Miểu không có ý định nói nhiều, nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Chờ xe lái đến biệt thự số 11, Tôn Miểu xuống xe trước, nhập mật mã mở cổng lớn hai cánh, sau đó mới nhờ bác tài xế phụ mình chuyển đồ vào.
Bác tài xế chỉ phụ trách chuyển đồ đến cửa chính, phần còn lại chỉ có thể dựa vào Tôn Miểu tự lo liệu. Lúc bác tài xế chuyển đồ vào, cũng không khỏi đánh giá một lượt, nhìn căn biệt thự to lớn này, kiểu trang hoàng này, dù sao cũng là thứ mà hắn có cố gắng cả đời cũng không mua nổi.
Bác tài xế cảm khái vài câu, xác nhận với Tôn Miểu không thiếu món đồ nào rồi nói lời tạm biệt.
Đợi người đi khuất, Tôn Miểu mới xắn tay áo lên, bắt đầu công việc. Tô Thụy Hi đã cho Tôn Miểu biết nàng ở phòng nào, còn đưa cả sơ đồ mặt bằng, phòng nằm trên lầu hai.
Tôn Miểu tự mình tìm đến, mở cửa xem thử căn phòng trước, nó quả thật rất lớn, lại còn là phòng khép kín có nhà vệ sinh riêng, tủ quần áo bên trong cũng rất rộng. Phòng ở của nàng được sắp xếp rất tốt, đám nồi niêu xoong chảo của Tôn Miểu cũng có chỗ để thoải mái.
Từ phòng bếp chính ở lầu một nhà Tô Thụy Hi đi vào trong một chút là hai phòng dành cho người giúp việc. Đúng là có hai phòng, nhưng chỉ có một dì giúp việc nên chỉ một phòng có người ở, phòng còn lại bỏ trống. Hiện tại vì nó gần bếp nên được giao cho Tôn Miểu dùng để chứa đồ dùng nấu bếp.
Nhưng Tôn Miểu vào bếp xem qua một lượt, cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải có thêm một phòng chứa đồ riêng cho nàng.
Bởi vì —— phòng bếp nhà nàng thực sự quá lớn mà.
Không chỉ rộng, thiết kế đẹp, mà còn có tới ba mặt thoáng lấy sáng. Căn bếp cực lớn ở lầu một có ba mặt đều là cửa sổ kính lớn, chỉ có mặt tường có cửa ra vào là không có cửa sổ. Với thời tiết này, chỉ cần mở hết cửa sổ ra là không khí có thể đối lưu khắp cả căn bếp.
Ước tính sơ bộ, căn bếp này còn lớn hơn cả căn phòng trọ của mình.
Giữa bếp có bàn đảo lớn, không gian xung quanh cũng rất rộng rãi. Tôn Miểu nhìn thấy mà phải cảm thán: đây quả thực là căn bếp trong mơ của ta.
Còn có một cái tủ lạnh cực lớn, Tôn Miểu mở ra xem lướt qua, rồi lại rơi vào trầm mặc: trống không.
Nhà của Tô Thụy Hi dường như luôn cho người ta cảm giác này, rộng lớn, nhưng cũng rất trống trải, đồ đạc không được lấp đầy, cảm giác còn thua cả nhà mẫu. Không ít khu dân cư khi bán nhà còn cố tình để trái cây ướp lạnh trong tủ lạnh, dùng để trang trí cho căn nhà trông ấm cúng hơn.
Tô Thụy Hi này thì hay thật, hơi người còn chẳng bằng nhà mẫu.
Sau khi Tôn Miểu xem xong các phòng, liền bắt đầu bày đồ đạc của mình vào từng chút một. Căn bếp vốn ngăn nắp như nhà mẫu giờ trông đã có phần bừa bộn hơn, trên mặt bàn bày không ít máy móc nhỏ, còn những dụng cụ nhà bếp cao cấp không rõ giá của Tô Thụy Hi thì bị xếp gọn vào một góc.
Giờ đây, thứ chiếm lĩnh căn bếp chính là nồi niêu xoong chảo của Tôn Miểu!
Tôn Miểu bày biện một hồi, đã bốn giờ chiều. Nàng ước lượng thời gian, với tình trạng tủ lạnh trống không thế này, nàng chỉ có thể ra ngoài mua ít thức ăn về.
Chiếc xe máy điện nhỏ của Tôn Miểu cũng được chở tới đây. Chỉ riêng cái xe bán hàng của nàng là hệ thống quý như vàng, sống chết không cho “công ty dọn nhà nghiệp dư” kia động vào.
Dứt khoát thu thẳng vào không gian hệ thống, đợi đến nơi rồi mới lấy ra cho nàng.
Tôn Miểu còn nghĩ đến chuyện camera giám sát, ga-ra nhà Tô Thụy Hi chắc chắn có camera, chiếc xe bán hàng này đột nhiên xuất hiện như vậy, chẳng phải là quá vô lý sao? Hệ thống bảo nàng không cần lo, nó sẽ xử lý hết, Tôn Miểu cũng chẳng buồn bận tâm.
Chỉ là khi nàng xuống ga-ra dưới lầu để dắt chiếc xe máy điện của mình ra, quả nhiên thấy chiếc xe bán hàng đang đậu ngay bên cạnh.
Ga-ra biệt thự nhà Tô Thụy Hi có ba chỗ đậu xe. Mặc dù để chia thành ba chỗ thì mỗi chỗ đều hơi nhỏ một chút, nếu đậu hai chiếc ô tô lớn thì sẽ không đậu được chiếc thứ ba, nhưng đậu một chiếc xe của Tô Thụy Hi và hai chiếc xe của nàng thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì xe của Tôn Miểu chỉ là một chiếc xe máy điện nhỏ và một chiếc xe bán hàng ba bánh chạy điện đã được cải tạo.
Thậm chí đậu thêm hai chiếc xe máy điện nhỏ nữa cũng còn dư chỗ.
Tôn Miểu tìm hiểu một chút về công tắc cửa cuốn điện, nhấn nút điều khiển chờ cửa cuốn mở lên, sau đó nàng liền dắt xe lái ra ngoài. Lúc lái xe máy điện ra đến cổng, nàng tiện thể hỏi bảo an: “Anh có biết gần đây có chợ thực phẩm nào không?” “Cái này thì ta thật không biết, dân cư ở đây đa phần đặt giao hàng tận nhà, nên chợ thực phẩm thì ta thật sự không rành lắm. Các chủ nhà nếu có hứng muốn tự đi mua đồ ăn thì cũng toàn đến siêu thị gần đây thôi.” Anh chàng bảo an nói địa chỉ siêu thị cho Tôn Miểu, Tôn Miểu cảm ơn rồi lái xe máy điện đi.
Giờ nàng lại lâm vào thế khó xử, nhất định phải tìm ra chợ thực phẩm ở đây, chẳng lẽ ngày nào cũng phải chạy xe về cái chợ cũ kia mua đồ ăn sao? Hơn nữa, còn phải tìm được một khu chợ gần đây có giá cả tương đối ổn định.
A ha, các bạn nhỏ nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | mỹ thực văn hệ thống gió nghe lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận