Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 269

Cứ nhìn Tôn Miểu hết lần này đến lần khác, tựa như nhìn thấy hy vọng vậy, liền đi tới định mua đồ ăn, nhưng kết quả vừa thấy lệnh bài của Tôn Miểu, hy vọng trên mặt lập tức vụt tắt.
Nàng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Lão bản, cho ta một cái bánh chưng đi, có nước không? Ta muốn rót một ít.” Tôn Miểu gật đầu: “Có.” Nàng đưa bánh chưng cho người kia, đang chuẩn bị rót nước cho nàng, kết quả thấy nàng từ trong ba lô móc ra một cái ấm nước Cự Vô p·h·ách.
Màu lam chuyển hồng dần, còn có điểm nhấn riêng, nhìn qua thật sự rất đẹp mắt. Chỉ là cái kích cỡ này của nó, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của Tôn Miểu. Tôn Miểu nhìn một chút, luôn cảm thấy cái bình này to đến mức hơi lạ thường.
Hay lắm hay lắm, Tôn Miểu trước đó còn đang nghĩ vị khách này lúc vừa nhìn thấy lệnh bài bán hàng của mình, thật ra là muốn lùi bước, kết quả không lâu sau liền tỏ vẻ mặt kiên định, Tôn Miểu còn tưởng nàng đã chấp nhận giá cả, không ngờ là đang chờ mình ở chỗ này đây.
Nàng muốn hao lông cừu, muốn uống chùa nước miễn phí của mình!
Nhưng nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, Tôn Miểu sao có thể Lại Bì được chứ.
Chương 153: du lịch bụi
Tôn Miểu và người đeo ba lô này, một tay giao bánh chưng, một tay đưa ấm nước Cự Vô p·h·ách.
Nàng cầm lên tay xem xét, luôn cảm thấy cái thứ này sao có thể chứa được nhiều nước như vậy. Nhìn lại vạch chia độ trên thân bình, trên đó ghi 2200ml. Tôn Miểu thiếu chút nữa bật cười vì tức giận, một bình nước này rót đầy, chắc đủ cho cô nàng du lịch bụi này uống cả ngày.
Tôn Miểu mở vòi nước, rót khoảng ba mươi giây mới đầy bình.
Sau khi rót đầy, nàng liền trả lại cho cô nàng du lịch bụi, cô nàng vừa nói “Tạ ơn” vừa nhận lấy, tiếp đó liền như quỷ chết đói đầu thai —— uống nước trước đã, ừng ực ừng ực mấy ngụm lớn, nàng mới thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó liền cầm lấy bánh chưng, đi tới bàn ghế của Tôn Miểu ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, nàng bắt đầu chậm rãi ăn. Vừa cắn miếng bánh chưng đầu tiên, mắt nàng liền sáng lên, đôi mắt ấy như đang phát sáng. Rõ ràng, nàng đã bị bánh chưng của Tôn Miểu chinh phục, yêu thích cái bánh chưng này. Sau đó, nàng ăn càng lúc càng nhanh, khiến Tôn Miểu cũng hơi lo lắng: liệu nàng có bị nghẹn không đây?
Cũng may cô nàng ăn nhanh nhưng cũng biết uống nước, chẳng mấy chốc đã ăn xong một cái bánh chưng, còn uống thêm mấy ngụm nước.
Ăn xong, nàng cũng không vội rời đi, ngược lại còn bắt chuyện với Tôn Miểu: “Lão bản, bánh chưng này của ngươi làm thật không có mao bệnh gì, lúc đầu ta thấy giá 15 một cái còn tự hỏi sao lại đắt thế. Nhưng mà ngon thật đó, giá nó đắt không phải khuyết điểm của nó, là khuyết điểm của ta.” “Còn nữa, cảm ơn ngươi đã rót nước cho ta, ta sắp chết khát đến nơi rồi, hôm qua ngủ luôn ở nhà ga, nước trong đó đắt quá... Vật giá bên này cũng đắt thật, không hổ là nơi nổi tiếng cả nước về giá cả đắt đỏ nhất. Cảm tạ cảm tạ, thật sự đã cứu cái mạng chó này của ta.” Tôn Miểu khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi.” Nàng lải nhải một hồi lâu, rồi thở dài: “Chỉ tiếc là, bánh chưng ngon như vậy, sau này chắc ta không được ăn nữa rồi.” Giây phút này, trong đầu Tôn Miểu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, một lát sau, nàng hơi cẩn thận hỏi: “Sao thế, có phải ngươi bị bệnh gì không...” Tôn Miểu chưa kịp hỏi xong, cô nàng du lịch bụi đã vội xua tay: “Không có không có, không có bị bệnh. Nhưng ngươi nhìn bộ dạng này của ta cũng biết, ta chỉ là một kẻ du lịch nghèo. Vật giá bên này đắt như vậy, ta ở lại không được bao lâu, hai ngày nữa là phải đi rồi.” “Haiz, rời khỏi chỗ ngươi rồi, ta còn có thể đi đâu ăn bánh chưng ngon như vậy nữa chứ.” Giọng cô nàng du lịch bụi đầy tiếc nuối, cũng nhìn ra được, cô ấy là người biết hàng, biết tay nghề như của Tôn Miểu là thế gian khó tìm.
Tôn Miểu thoạt đầu hơi hoang mang, bởi vì bánh nàng làm thật sự rất ngon, mà người trước mặt cũng hoàn toàn hiểu rõ điều này. Vậy mà cô ấy lại nói lý do quan trọng là đi du lịch, nên từ bỏ việc quay lại ăn bánh chưng ngon như vậy.
Giây sau, Tôn Miểu cũng hiểu ra, món ngon của mình có lẽ là tuyệt nhất, là thứ khiến người ta ăn một lần là không thể quên. Nhưng đối với một người mà nói, điều quan trọng nhất có lẽ không phải là muốn ăn gì. Đối với cô nàng du lịch bụi trước mặt mà nói, có lẽ chính là như vậy, điều quan trọng là ngày mai muốn đi đâu, thấy cảnh sắc khó quên nào, chứ không phải ở lại nơi nào đó, ăn món ngon khó quên nào.
Vẻ ngoài của cô nàng du lịch bụi hoàn toàn khác biệt với ấn tượng cứng nhắc về nữ giới trong mắt đại chúng. Nàng để đầu húi cua, chỉ còn một lớp chân tóc đen ngắn cũn, người cũng đen nhẻm, ngay cả khuôn mặt cũng đen. Làn da của nàng trông còn thô ráp hơn cả Tôn Miểu vốn đã quen dãi dầu mưa nắng.
Nhưng bình nước của nàng lại là màu lam chuyển hồng dần trông rất đáng yêu.
Chỉ là một người như vậy đứng trước mặt mình, bất cứ ai cũng sẽ bị đôi mắt sáng lấp lánh và linh hồn tự do phóng khoáng của nàng thu hút trước tiên. Cho nên Tôn Miểu nói: “Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, chúng ta hữu duyên gặp lại.” “Lão bản, ngươi không tặng ta một cái bánh chưng sao? Bình thường người khác nghe ta nói vậy, đều sẽ không nhịn được mà cho ta chút gì đó ăn.” “Không được.” Hai nàng mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, rồi không lâu sau cả hai đều bật cười khúc khích. Cô nàng du lịch bụi đã ăn xong, lại đeo ba lô lên người, rồi vẫy tay với Tôn Miểu: “Hữu duyên gặp lại~” Một Bao Khách đen nhẻm như vậy, đi vào đại đô thị quốc tế hóa cũng không có gì lạ. Sông núi hồ nước là cảnh đẹp, nhà cao tầng cũng là cảnh đẹp, nàng có lẽ đến từ phương bắc, hiện tại đang đi về phương nam, rồi lại muốn đi về phía tây, để ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ hơn.
Có lẽ nàng vốn không có mục đích, đi đến đâu hay đến đó. Nàng không có nhiều tiền, nhưng ở độ tuổi trẻ như vậy, khoác ba lô lên là đi khắp nơi, Tôn Miểu thật sự rất khâm phục.
Lúc nãy đưa bình nước cho nàng, Tôn Miểu còn thấy vết chai dày ở hổ khẩu của nàng.
Đây là dấu vết để lại do quanh năm cầm nắm thứ gì đó, trước đây Khương Bình cũng có, nàng ấy là đầu bếp, quanh năm cầm đao, tự nhiên là có. Cô nàng du lịch bụi trước mặt cũng có, nhưng chắc chắn không phải đầu bếp, cho nên nàng khẳng định là cầm thứ khác —— ví dụ như loại vũ khí phòng thân nào đó.
Nàng là một cô nương rất lợi hại, có đảm lược, nhưng cũng không phải không hề suy tính gì, nàng cũng đã trải qua phấn đấu gian khổ, đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho những gian khổ trên đoạn đường này.
“Hệ thống, ta và nàng ấy còn có thể gặp lại không?” Tôn Miểu không hy vọng câu nói “Hữu duyên gặp lại” kia lại thành lời từ biệt thật sự, một linh hồn tỏa sáng như vậy, nàng đương nhiên hy vọng gặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận