Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 34

Vào lúc này, Tô Thụy Hi thật ra rất muốn hỏi xin Tôn Miễu phương thức liên lạc, để khi nào nàng quyết định xong địa điểm thì báo cho mình biết. Nhưng Tô Thụy Hi là người quá kiêu ngạo, nàng không thể hạ mình làm vậy được, cũng không cho rằng một sạp hàng nhỏ thật sự có thể chinh phục được mình.
Đồ ăn Tôn Miễu làm cũng chỉ ngon hơn một chút, nếu thật sự so sánh với những đầu bếp lớn kia, cũng chưa chắc đã bằng.
Tô Thụy Hi có con mắt tinh tường, đã nếm qua tay nghề của không biết bao nhiêu đầu bếp lớn, Tôn Miễu quả thực có tài làm món cơm chiên trứng và bún thập cẩm cay, nhưng về khoản nấu nướng nghiêm túc, ví dụ như món rau xào hôm qua thì còn kém xa tít tắp. Nàng không biết nếm vị, nhưng sắc hương thì luôn có thể nhìn ra được đôi chút.
Món ăn của Tôn Miễu nhìn qua thì có vẻ thơm ngon, nhưng sắc hương vẫn còn kém xa những đầu bếp lớn kia.
Lại nói về món tương ớt thịt trâu này, Tô Thụy Hi thừa nhận hương vị cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ dừng ở mức không tệ lắm mà thôi.
Nàng từng theo ông ngoại đi thăm khách, nhà đó quen biết một đầu bếp lớn, loại tương dùng trong bữa cơm trưa hôm đó ngon hơn tương ớt thịt trâu này rất nhiều.
Tô Thụy Hi thầm tìm cho mình vô số lý do, đơn giản là muốn tự nhủ: không cần thiết, thật sự không cần thiết, không cần thiết vì một món cơm chiên trứng và bún thập cẩm cay mà phải chạy theo sau người ta hỏi xem tuần tới định bán hàng ở đâu.
Lại nói đến thực tế, lỡ như nơi Tôn Miễu bán hàng không hề tiện đường với mình, hơn nữa lại còn cách rất xa thì sao? Nàng không thể bỏ việc, hay bỏ thời gian nghỉ ngơi của mình, lái xe nửa tiếng, một tiếng, tính cả thời gian về phải tốn mấy tiếng đồng hồ, chỉ để ăn quà vặt ư?
Tô Thụy Hi tuyệt đối sẽ không làm chuyện không hiệu quả như vậy.
Thế là nàng chỉ có thể gật đầu, nói với Tôn Miễu: "Vậy chúng ta hữu duyên gặp lại."
Tôn Miễu ngẩn ra một lúc, nàng đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi ngày mai không tới sao?"
Đối mặt với câu hỏi này, Tô Thụy Hi cũng im lặng một chút: "Ta không có ý đó."
"Vậy ngày mai ngươi lại đến chứ?"
Tô Thụy Hi nghiến răng nghiến lợi: "Chắc là vẫn đến."
Tô Thụy Hi nói xong, liền mang theo canh của mình rời đi.
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên nàng làm là tìm thuốc dạ dày, hôm nay nàng ăn ớt, rất có thể dạ dày sẽ khó chịu. Tô Thụy Hi vì có bệnh đau bao tử, nên trong nhà luôn chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày.
Nhưng ngoài dự kiến của nàng chính là, cả đêm đó, Tô Thụy Hi đều không cảm thấy bụng khó chịu, ngược lại vì buổi tối được uống canh ngon, cả người bụng dạ đều ấm áp.
Tô Thụy Hi nhìn lọ tương ớt thịt trâu chỉ còn một ít bằng móng tay, nàng nghĩ thầm, tay nghề làm tương ớt thịt trâu của Tôn Miễu, nói không chừng thật ra cũng không tệ.
Tô Thụy Hi đi rồi, để lại Tôn Miễu một mình, nàng không nhịn được thở dài một hơi: "Hữu duyên gặp lại a."
Nàng thật ra còn cảm thấy, mình và Tô Thụy Hi rất có duyên. Lần đầu tiên bán hàng thì vừa vặn gặp nàng, lần thứ hai bán hàng lại ở ngay cửa sau khu nhà nàng ở. Điều này sao có thể không tính là có duyên được chứ?
Khó tránh khỏi, trong lòng Tôn Miễu lại nảy ra một ý nghĩ: mình và Tô Thụy Hi, có thật sự có chút khả năng nào đó không?
Đúng lúc này, cô bé nhân viên làm thêm giờ tung tăng nhảy nhót từ trong khu nhà đi ra, đến trước mặt Tôn Miễu, vẫn như mọi khi gọi một phần bún thập cẩm cay thêm tê thêm cay.
Tôn Miễu nghĩ nghĩ, nếu vừa rồi Tô Thụy Hi đã hỏi, dứt khoát bây giờ nói luôn với khách quen đi.
Nghe nói hai ngày nữa Tôn Miễu sẽ không bán hàng ở đây nữa, cô bé nhân viên làm thêm giờ tròn mắt: "A? Vậy tiểu lão bản ngươi định đi đâu bán hàng ạ?"
Đúng lúc này, cô nàng hip-hop lái xe thể thao tới, vừa dừng xe xếp sau cô bé nhân viên làm thêm giờ, nàng liền nghe được lời cô bé nói.
Cô nàng hip-hop cũng hơi tròn mắt, phản ứng đầu tiên của nàng là: "Tiểu lão bản, ngươi kiếm đủ tiền chuẩn bị về quê rồi nên không bán hàng nữa hả?"
Hai người này đã bị tay nghề của Tôn Miễu hoàn toàn chinh phục, thật ra chỉ cần nếm qua đồ Tôn Miễu làm, rất khó mà không bị chinh phục, bởi vì nó thật sự quá ngon.
Nói một câu có thể khiến Tôn Miễu không vui, trong nhóm của cô nàng hip-hop, thậm chí có người nghi ngờ Tôn Miễu cho thêm nguyên liệu đặc biệt gì đó. Bọn họ thật sự có người lén lút mang bún thập cẩm cay đến trung tâm kiểm nghiệm để kiểm tra, sợ bên trong có bỏ thứ gì như thuốc phiện.
May mà tiểu lão bản là người tốt, kết quả kiểm nghiệm cho thấy đồ ăn nàng làm không có thành phần nào vượt mức cho phép, thuốc phiện lại càng tuyệt đối không có. Cô nàng hip-hop còn chế giễu người mang đi kiểm nghiệm, người kia ngượng ngùng nói cẩn thận một chút cũng không sai.
Nhưng việc kiểm nghiệm này lại khiến nhiều người vốn e ngại ăn quán ven đường cũng yên lòng hẳn, không ngại chạy từ xa tới ăn ở sạp hàng được mọi người hết sức đề cử này.
Bởi vì báo cáo kiểm nghiệm cho thấy, bún thập cẩm cay nhà này ngay cả vi sinh vật cũng không vượt mức, thế này thì sao có thể không sạch sẽ được chứ.
Bún thập cẩm cay ngon như vậy, kiếm đủ tiền để về quê "nằm thẳng" hưởng thụ cũng không có gì lạ, nên cô nàng hip-hop mới hỏi câu đó.
Vào lúc này, cô nàng hip-hop rất sợ hãi, nàng sợ nghe được câu trả lời khẳng định từ lão bản, nói với nàng "Ai còn bán bún thập cẩm cay cho ngươi nữa chứ, ta muốn về nhà ngủ thẳng cẳng, nằm yên hưởng thụ đây, bái bai nhé!".
Thế giới này sao có thể vô tình như vậy, nàng vừa mới phát hiện một quán bún thập cẩm cay ngon như thế, kết quả lão bản lại muốn chạy trốn!
May mà sự việc không diễn biến như nàng tưởng tượng, lão bản không những không chọn chạy trốn, mà còn nói với nàng: "Không có đâu, ta không định về nhà."
Tôn Miễu lại thầm nghĩ: Ta cũng đâu có quê nhà để mà về.
Bất kể là trước hay sau khi xuyên không, nàng đều không có quê nhà.
Đến thế giới này rồi, nàng chính là cánh bèo trôi không rễ, trôi nổi khắp nơi, ngay cả việc bán hàng cũng là ngẫu nhiên mỗi tuần; trước khi xuyên không, nàng là một cô nhi, cũng không có cái gọi là quê nhà.
Luôn là như vậy, trước khi xuyên không nàng đã cố gắng lâu như vậy, chính là vì muốn cho mình một nơi chốn để sống yên ổn, một cái...... nhà của chính nàng.
Nghe Tôn Miễu nói vậy, cô nàng hip-hop tạm thời thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng nàng thoải mái hơn không ít, ngay cả giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn: "Thật không? Đổi chỗ bán hàng à? Cũng tốt, quen thêm nhiều người thôi. Bán hàng mà, quan trọng nhất là vui vẻ rồi."
Nàng hoàn toàn không để tâm chuyện Tôn Miễu đổi chỗ bán hàng, nàng là phú nhị đại, suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, có thừa thời gian chạy khắp nơi tìm Tôn Miễu mua bún thập cẩm cay ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận