Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 239

Người thông minh đều có suy nghĩ giống nhau: có lợi cho Tôn Miểu, làm không tốt thì thật sự có thể ăn thêm một phần thịt cua đầu sư tử nữa nha?
Chương 137: Là ta thua
Đối mặt yêu cầu của Tiền Đại Trù, Tôn Miểu lại lắc đầu: "Có ăn được hay không, phải xem chính bếp trưởng ngươi thế nào, ngày mai xin đến sớm mà mua."
Tôn Miểu nói xong, liền không để ý đến Tiền Đại Trù nữa, mà tiếp tục thu dọn xe bán đồ ăn nhỏ của mình.
Trò chơi lần này, bên thắng đã định là Tôn Miểu.
Về mặt đánh cược, Tiền Đại Trù trực tiếp bị nàng nghiền ép. Về phần bồi thường, vụ đền gấp mười kia là 54 vạn, Tô Thụy Hi tự nhiên sẽ đi đàm phán, hai đêm trước lúc ăn cơm, Tô Thụy Hi đã bảo Tôn Miểu đừng lo lắng, nàng sẽ giải quyết.
Nếu Tô Thụy Hi đã nói vậy, Tôn Miểu cũng liền gật đầu không bận tâm nữa.
Sự việc đến đây, xem như đã gần kết thúc, Tiền Đại Trù căn bản không gây nổi sóng gió gì nữa. Nhưng nhìn bộ dạng kia của hắn, hắn rất muốn chết cho minh bạch một chút.
Tôn Miểu nhìn hắn một hồi, xe bán đồ ăn cũng thu dọn xong, trước khi rời đi, nàng vẫn nói với Tiền Đại Trù một câu: "Ngươi đã sớm đánh mất bản tâm của người đầu bếp."
Thật ra bản tâm ngay từ đầu rốt cuộc là gì, Tôn Miểu cũng không quá để ý. Nàng trước khi xuyên qua từng kinh doanh điểm tâm, mở một tiệm đồ ăn sáng, bản tâm chính là vì kiếm tiền. Người như nàng, đoán chừng cũng không ít.
Nhưng kiếm tiền cũng phải có quy tắc, không thể nói là giảm giá thành tăng hiệu quả, liền trực tiếp cắt xén phần vốn, hạ xuống mức thấp nhất.
Kiếm tiền kiểu như vậy, dù sao cũng hơi cắn rứt lương tâm.
Càng không thể treo đầu dê bán thịt chó.
Mức giá hiện tại của Tôn Miểu, bán đúng là thật đắt, nhưng tài nấu nướng của nàng xứng đáng; ngược lại, cái phần giá 1888 kia, do Tiền Đại Trù tự mình làm, Tôn Miểu thật ra cảm thấy có chút vượt quá giá trị thực của nó, dù cho cộng thêm tay nghề của Tiền Đại Trù vào cũng không ổn.
Nhưng hắn mang đến rất nhiều giá trị kèm theo, vả lại xác thực có chút tài năng. Cho nên Tôn Miểu dù cảm thấy có chút đắt, nhưng với Tô Thụy Hi vẫn giữ im lặng, không nói gì cả.
Mãi cho đến khi Tô Thụy Hi nhận ra, đồ ăn giao đi rõ ràng cùng giá với đồ ăn tại chỗ của Tiền Đại Trù, nhưng hiển nhiên không phải Tiền Đại Trù làm, mà là người khác thay thế, thậm chí nguyên liệu sử dụng cũng kém hơn một chút.
Đây chính là thật sự đánh mất bản tâm, còn treo đầu dê bán thịt chó.
Bất kể bản tâm rốt cuộc là gì, Tiền Đại Trù đã sớm vứt bỏ nó rồi.
Nàng nói xong một câu, cũng mặc kệ phản ứng của Tiền Đại Trù, leo lên chiếc xe ba bánh chạy điện của mình, trực tiếp chạy đi.
Ngày thứ năm Tôn Miểu bày quầy bán thịt cua đầu sư tử, người xếp hàng đầu tiên chính là Tiền Đại Trù. Tôn Miểu có mấy phần kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp đãi vị khách nhân này. Trải qua một đêm, cả người hắn trông phờ phạc đi nhiều, dường như đêm qua thức trắng, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nhưng Tôn Miểu chỉ công bằng bình tĩnh hỏi hắn: "Một phần 588, ăn ở đây hay gói mang về?"
"Ăn ở đây." Tiền Đại Trù vẫn mang theo một chút không cam lòng, hắn có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn phân định thắng thua ngay tại miếng ăn này.
Tôn Miểu căn bản không để tâm, nàng đối đãi Tiền Đại Trù giống như đối đãi những khách nhân khác, không có gì khác biệt.
Tôn Miểu bảo Tiền Đại Trù ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, còn bưng phần ăn qua cho hắn. Bán thêm được mấy phần nữa, nàng nhìn thấy vị khách nhân đồng nghiệp đã ăn ở chỗ nàng mấy ngày trước.
"Ta cũng ăn ở đây." Nàng và Tiền Đại Trù hiển nhiên là quen biết nhau. Tôn Miểu gật đầu, đợi người ngồi xuống xong cũng bưng phần ăn lên cho nàng.
Khương Bình ngồi đối diện Tiền Đại Trù. Tiền Đại Trù hơi ngẩng đầu, hắn nhìn đĩa thịt cua đầu sư tử trước mặt, cũng không vội ăn, mà nghĩ mãi không ra: "Nàng làm nhìn qua cũng không xuất sắc hơn ta bao nhiêu? Mùi thơm nghe cũng không khác lắm, vì sao..."
Khương Bình trực tiếp đánh tan ảo tưởng của hắn: "Kém rất nhiều. Ngươi không thể vì tư tâm của mình mà ngay cả chút dễ hiểu nhất này cũng không thừa nhận. Nàng chỉ đặt nó trong một cái hộp cơm dùng một lần trông rất bình thường, còn bị di chuyển một đoạn đường, nhưng phần thịt cua đầu sư tử này lại có thể sánh ngang với ngươi về sắc hương... Không, phải nói là tốt hơn ngươi nhiều, ngươi hẳn phải biết chênh lệch giữa hai người ở đâu."
Vẻ không cam lòng trên mặt Tiền Đại Trù càng thêm rõ ràng, hắn đưa tay cầm lấy chiếc thìa, tay hắn run rẩy.
"Nếm thử xem, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nàng xác thực làm ngon hơn ngươi, cũng ngon hơn ta." Khương Bình thật ra cảm thấy tiếc cho Tiền Đại Trù, nàng là người yêu tài, biết bếp trưởng Tiền này có thiên phú. Nhưng nửa đường lại lầm đường lạc lối, làm những chuyện bất nghĩa. Nàng một mặt tiếc nuối tài năng của Tiền Đại Trù, mặt khác lại căm ghét hắn làm ra loại chuyện làm bại hoại danh tiếng ẩm thực.
Tiền Đại Trù do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nếm thử một miếng thịt cua đầu sư tử do Tôn Miểu làm.
Ngon chính là ngon, điểm này không thể lừa dối ai được. Là một đầu bếp, hắn hiểu rõ hơn ai hết chất lượng của một món ăn.
Không thể không nói, món thịt cua đầu sư tử này của Tôn Miểu, dù là đối với Khương Bình hay Tiền Đại Trù mà nói, đều là hoàn mỹ, là đẳng cấp mà cả hai bọn họ đều kém xa.
Nếu như nói chênh lệch giữa Khương Bình và hắn còn khiến hắn có tâm tư đuổi theo, thì giữa Tôn Miểu và hắn chính là một trời một vực.
Trước đó hắn còn ở trước mặt Tôn Miểu, nói năng ngông cuồng chế giễu đối phương căn bản không biết nấu ăn... Bây giờ nghĩ lại, chính mình thật giống như một tên hề.
"Ta, ta..." Sau khi ăn xong món thịt cua đầu sư tử của Tôn Miểu, Tiền Đại Trù không nói nên lời, qua nửa ngày mới lắp bắp thừa nhận: "Ta thua."
Hắn đúng là đã thua, phần thịt cua đầu sư tử này, là trình độ mà hắn có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Nhưng lời này hắn nói ra, tràn đầy vẻ không cam tâm. Chỉ cần vừa nghĩ đến mình tuổi đã ngoài năm mươi, từ nhỏ đã theo sư phụ quanh quẩn bên bếp lò, kết quả lại thua bởi một tiểu nữ sinh như thế này, Tiền Đại Trù liền cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức.
Phát tiết không được, mà nuốt cũng không trôi.
Khương Bình là một đầu bếp, đương nhiên biết tâm lý của bếp trưởng Tiền. Có điều khí lượng của nàng lớn hơn Tiền Đại Trù, nàng chỉ gật gật đầu, nói: "Ngươi thua không oan."
Khương Bình nói đến đây, mới mở phần ăn của mình ra và bắt đầu ăn.
Tôn Miểu không để ý đến bọn họ, mà bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị về nhà. Chính vào lúc này, xe của Tô Thụy Hi lái tới. Tính thời gian, hôm nay vừa đúng là thứ Bảy.
A khoát, các tiểu đồng bọn nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nhé ~ xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | mỹ thực văn hệ thống gió nghe lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận