Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 267

Bị người khác ghi vào sổ đen thật không có gì ghê gớm, nhưng tuyệt đối không thể bị cái quầy hàng nhỏ này cho vào sổ đen, nếu không thì... sau này biết đi đâu tìm đồ ăn ngon như vậy nữa?
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của đám người này, Á Bỉ Muội liền ý thức được điều gì đó, nàng vừa ăn bánh chưng, vừa thở dài.
Hi Cáp Muội phát hiện nàng có vẻ không ổn, lập tức sáp lại gần: “Sao thế, hôm nay ngươi ăn không ngon miệng à? Không muốn ăn thì đưa cho ta ăn này, ta vẫn còn bụng mà. Đáng tiếc là giới hạn mỗi người hai cái, căn bản ăn không đủ no.”
Á Bỉ Muội nghe vậy, chỉ muốn gõ vào đầu Hi Cáp Muội hai cái: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.” Nàng lúc này thật sự là tức giận mà không có chỗ trút.
Hi Cáp Muội phát hiện Á Bỉ Muội thật sự tức giận, liền trở nên rụt rè, một lát sau, vẫn không nhịn được hỏi nàng: “Ngươi làm sao thế? Sao lại tức giận rồi? Ta cũng đâu có làm chuyện gì khiến người ta ghét đâu.”
Á Bỉ Muội do dự hồi lâu, mới thở dài một hơi, nói tiếp: “Ngươi cũng đã 'dẫn sói vào nhà' rồi, ta làm sao có thể không tức giận chứ.”
Ban đầu hai nàng nói chuyện không lớn tiếng, thêm nữa người xung quanh đều đang tập trung tinh thần ăn bánh chưng, nên căn bản không chú ý hai nàng đang nói gì.
Nhưng Hi Cáp Muội đúng là đồ đầu gỗ, nàng đột nhiên la lớn: “'Dẫn sói vào nhà', ngươi nói cái gì vậy? Làm gì có sói nào?”
Ngay khoảnh khắc đó, đám bạn bè xung quanh hai nàng đều ngẩng đầu lên, nếu không phải nghe câu này, bọn hắn cũng không thể nào rời miệng khỏi cái bánh chưng trước mặt được.
Chỉ là lúc này, cái kiểu ngẩng đầu nhìn người như thế này, ngay cả Hi Cáp Muội cũng biết rốt cuộc ai là sói.
Hi Cáp Muội vào thời khắc này, hận không thể tự tát mình một cái.
Bọn hắn chính là lũ sói trong miệng Á Bỉ Muội, cái bộ dạng ngẩng đầu kia trông như một bầy sói đang xé xác con mồi của mình, đột nhiên nghe thấy có con thỏ bất ngờ xâm nhập vòng vây của chúng, liền ngẩng đầu lên với đôi mắt lóe lục quang, đúng kiểu 'ăn trong miệng còn băn khoăn trong nồi'.
Hi Cáp Muội mang đám bạn bè của mình đến ăn ở quầy hàng nhỏ của Tôn Miểu, đúng thật là 'dẫn sói vào nhà' rồi!
Trớ trêu thay, một đám sói kia còn đang cười ở bên cạnh: “Đúng vậy nha, làm gì có sói nào, đừng nói những lời đáng sợ như vậy. Chúng ta đang ở thành thị, làm gì có sói.”
Tôn Miểu nhìn hết thảy trong mắt, chỉ có thể thầm nghĩ: có lẽ kiếp trước Hi Cáp Muội đã cứu mạng Á Bỉ Muội, nếu không thì thật khó giải thích tại sao Á Bỉ Muội có thể nhẫn nhịn được đến bây giờ.
Chương 152: Ấm nước Cự Vô Phách
Một lát sau, bọn hắn đều đã ăn xong, hai người Hi Cáp Muội và Á Bỉ Muội dẫn theo đám bạn bè 'sói' của mình, sau khi chào Tôn Miểu một tiếng, liền rời đi với vẻ mặt thỏa mãn.
Còn có không ít người đã lén quét mã QR nhóm mà Tôn Miểu đưa ra, trực tiếp tham gia vào nhóm.
Sau khi bọn hắn rời đi, công nhân vệ sinh môi trường định tới quét rác. Bọn hắn ăn bánh chưng, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều lá bánh hoặc túi rác các loại, kết quả khi đến nơi, công nhân phát hiện khu vực mặt đất này sạch sẽ, ngay cả một viên gạo nếp vô tình rơi xuống đất lúc ăn bánh chưng cũng không có.
Đùa gì chứ, bọn hắn tuy ăn như hổ đói vồ mồi, nhưng từng người đều rất cẩn thận, đúng là 'trong thô có mảnh'.
Ngay cả Hi Cáp Muội, cũng nghiêm túc ăn sạch không để sót lại chút nào, tất cả đều ăn hết sạch.
Lá bánh chưng kia lại càng sạch sẽ hơn.
Tôn Miểu liếc nhìn qua, sạch đến mức thương gia vô lương tâm có thể trực tiếp mang về tái sử dụng, ngay cả rửa cũng không cần.
Cũng may Tôn Miểu là thương gia có lương tâm, nàng dự định đợi sau khi bán xong sẽ lại đến khu ngoại thành nơi nàng thuê phòng trước đó, để hái thêm ít lá trúc về.
Nàng còn xin nhờ cha mẹ của Khai Tâm giúp mình hái một ít, bởi vì nàng lo mình không kịp làm. Biết đâu nàng sẽ bán đến tận sáu giờ tối thì sao? Lúc đó trời đã tối, làm gì cũng không tiện. Nàng còn phải tự mình đi hỏi xem nhà ai có cây trúc, rồi lại tự mình đi hái lá.
Cha mẹ Khai Tâm đồng ý ngay, Tôn Miểu còn đưa một khoản tiền thù lao. Ban đầu hai người họ không định nhận, nhưng Tôn Miểu nói không phải chỉ phiền họ một ngày, mà mấy ngày tới có thể đều phải làm phiền họ. Bọn họ lúc này mới nhận lấy hồng bao, vẫn có chút bất an.
Bèn nói mấy tiếng cảm ơn với Tôn Miểu, một lát sau, còn có một tin nhắn thoại gửi tới, Tôn Miểu nhấn mở nghe thử, là giọng nói mềm mại ngọt ngào của Khai Tâm: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ nhớ tới chơi nha”.
Tôn Miểu thật lòng hy vọng tất cả trẻ con trên thế giới đều là những bé gái đáng yêu như thế này, tuyệt đối đừng có 'hùng hài tử'.
Sau khi hai người Hi Cáp Muội và Á Bỉ Muội rời đi, có một khoảng thời gian không có khách, Tôn Miểu nhìn đồng hồ, đã là 6 giờ 45 phút.
Nàng ước chừng Tô Thụy Hi lúc này chắc vẫn còn đang ngủ, nàng ấy đặt báo thức lúc bảy giờ, sau khi thức dậy còn phải trang điểm, nên bảy rưỡi mới có thể xuống lầu ăn sáng.
Lúc Tôn Miểu đang xem điện thoại di động, những công nhân vệ sinh môi trường dọn dẹp lúc nãy cũng đã làm xong việc, có thể nghỉ ngơi một lát.
Có một người đi tới, hỏi Tôn Miểu ở đây có nước không. Giờ này các cửa hàng trên phố đi bộ xung quanh vẫn chưa mở cửa, chỗ lấy nước công cộng thì phải đi một đoạn khá xa, thấy Tôn Miểu đang bày quầy bán hàng ở đây, liền đến hỏi thử xem sao.
Tôn Miểu thật ra không mang theo nước dư, nhưng nàng có hệ thống. Sau khi trao đổi xong với hệ thống, nó liền lấy ra một thùng nước lớn từ trong chiếc túi thần kỳ của mình, đặt vào vị trí trống trên xe bán hàng. Cũng may lần này Tôn Miểu bán bánh chưng, phần lớn công đoạn đã hoàn thành ở nhà, nên không gian trống trên xe bán hàng rất nhiều.
Tôn Miểu trả lời: “Có ạ, chỉ là nước đun sôi để nguội do ta tự chuẩn bị. Nào, ngài đưa bình cho ta, để ta rót cho ngài một ít.”
Cô công nhân vệ sinh môi trường vừa nói: “Cảm ơn ngươi nhé, thật sự cảm ơn ngươi, chỉ là chỗ lấy nước cách đây xa quá, nếu không ta cũng không tiện mặt dày đến hỏi xin ngươi.” một bên đưa hai tay, nâng cái bình về phía Tôn Miểu.
Lúc cô đưa bình, eo còn hơi cúi xuống, trông rất lễ phép.
“Không có gì đâu ạ.” Tôn Miểu nhìn thấy móng tay đã chuyển màu đen của cô, và đất bùn trong kẽ móng tay.
Đôi tay này không sạch sẽ, nhưng Tôn Miểu lại cảm thấy cô vô cùng sạch sẽ.
Tôn Miểu đã sống ở tầng lớp dưới đáy xã hội nhiều năm, nên đối với những người như vậy, càng có lòng đồng cảm. Bây giờ nàng còn có chút áy náy, bởi vì trước đây chưa từng có ai đến tìm mình xin nước uống, nên cũng không nghĩ đến việc cung cấp sự tiện lợi này cho người khác.
Nàng rót nước cho cô, cô lại nói lời cảm ơn rồi mới rời đi.
À há, các bạn nhỏ ơi, nếu như cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu lại địa chỉ web https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Mỹ thực văn | Hệ thống | Gió Nghe Lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận