Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 237

Ở giữa còn có một cái quầy đảo, bên trong hẳn là để đồ trang trí, có trâm cài áo, đồng hồ các loại, nhưng không có quá nhiều trang sức cá nhân, ví dụ như nhẫn, vòng tay, khuyên tai. Một người theo chủ nghĩa tối giản thực dụng, nhìn qua chiếc áo liền mũ cũng có thể đoán ra đôi chút.
Nhìn thấy phòng giữ quần áo của mình bị đánh số, Tô Thụy Hi rõ ràng là có chút ngại ngùng, nàng gọi Tôn Miểu: “Mau tới đây.”
Tôn Miểu lập tức nhanh bước đuổi theo, đi tới. Đi ngang qua phòng giữ quần áo, liền có thể nhìn thấy cửa phòng vệ sinh, lúc này cửa đang đóng, không nhìn thấy tình hình cụ thể bên trong. Đi tiếp vào bên trong nữa chính là phòng ngủ của Tô Thụy Hi. Cửa sổ lồi, bàn trang điểm, giá áo đơn giản đều lướt qua, Tôn Miểu liếc thấy chiếc giường của Tô Thụy Hi.
Ừm, rất phù hợp tiêu chuẩn của tổng giám đốc, cho dù ngủ một mình cũng là chiếc giường lớn rộng 2 mét. Bên trên đặt bộ chăn ga gối đệm bốn món ngăn nắp chỉnh tề, chỉ là chiếc gối đầu trông có vẻ là tạm thời lấy ra, vỏ gối không cùng bộ với bộ đồ giường của nàng.
Tôn Miểu có chút thất vọng nho nhỏ, lát nữa nàng sẽ đổi lại cho đồng bộ!
Đúng vậy, Tôn Miểu nàng hoàn toàn không hề khách sáo. Tô Thụy Hi đã đồng ý ngủ chung giường với nàng rồi, vậy nàng được đà lấn tới, trực tiếp vào phòng ngủ là chuyện rất bình thường đi! Chẳng lẽ đã như vậy rồi, sau này vẫn còn ngủ riêng sao?!
Tôn Miểu nghĩ rất hay, Tô Thụy Hi nhìn nàng đang quan sát giường, lại có chút không tự nhiên. Nàng ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.”
Bây giờ mới hơn chín giờ rưỡi, đối với người trẻ tuổi mà nói thì thế nào cũng không phải là thời điểm “không còn sớm”. Nhưng đối với Tôn Miểu mà nói, giờ này vừa đúng là giờ đi ngủ, ai bảo nàng là một người làm công phải dậy sớm bày hàng bán đâu.
Đành chịu thôi, quả thật là cần phải ngủ sớm.
Chỉ là nói xong câu này, cả hai người đều rất ăn ý mà quay đầu đi chỗ khác. Sau một hồi im lặng lúng túng, vẫn là Tôn Miểu ra tay trước —— đi về phía giường.
**Chương 136: Ngủ ngon thật là ngon**
Tôn Miểu mang theo khí thế “thấy chết không sờn”, đi đến trước giường, kéo chăn ra rồi nằm vào trước. Kết quả Tô Thụy Hi lập tức cứng người tại chỗ, bởi vì vị trí Tôn Miểu đang nằm chính là chỗ của mình thường hay ngủ!
Nàng trấn tĩnh trong chốc lát, mới tỏ vẻ như ‘phong khinh vân đạm’ đi sang bên kia, cũng vén chăn lên nằm xuống.
Tô Thụy Hi vẫn là đã đánh giá thấp chính mình, chăn cũng đều chuẩn bị hai cái. Nếu như bây giờ các nàng chỉ đắp chung một chăn, Tô Thụy Hi sẽ trực tiếp xấu hổ đến không nói nên lời.
Hai người họ nằm trên giường, lúc bắt đầu cả hai đều có chút cứng ngắc, ngay cả đèn cũng quên tắt. Vẫn là Tôn Miểu lên tiếng hỏi: “Ta tắt đèn nhé?”
“Được.”
Sau tiếng “cạch”, căn phòng chìm vào yên lặng hoàn toàn.
Trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, Tôn Miểu tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhất là khi người nằm bên cạnh chính là Tô Thụy Hi, Tôn Miểu khó tránh khỏi cảm thấy lòng xao động, sẽ trằn trọc không yên. Nhưng trên thực tế, sau khi căng thẳng một hồi, nàng liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mùi hương của Tô Thụy Hi quanh quẩn xung quanh nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng thả lỏng, cảm giác an toàn cũng tràn ngập trong lòng nàng, khiến nàng hoàn toàn không bận tâm quá nhiều, chỉ một lát sau, liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Cũng phải thôi, nàng đang được mùi hương của Tô Thụy Hi bao bọc mà, bởi vì nàng đang ngủ trên gối của Tô Thụy Hi, đắp chăn của Tô Thụy Hi.
Tôn Miểu ngủ thiếp đi, Tô Thụy Hi ngược lại lại không ngủ được.
Nàng vốn dĩ không phải là người dễ ngủ, đến ban đêm trong đầu sẽ có rất nhiều thứ, thường là chuyện công việc. Những thứ này luẩn quẩn trong đầu Tô Thụy Hi, khiến nàng luôn phải trằn trọc mấy lần mới ngủ được.
Tối hôm nay, Tô Thụy Hi nghĩ càng nhiều hơn, nhất là về Tôn Miểu, người đang ở ngay bên cạnh nàng, điều này sao có thể không khiến Tô Thụy Hi suy nghĩ miên man được chứ. Nàng thậm chí không nhịn được mà nghĩ: ta đi ngủ có ngáy không, có chảy nước miếng không, có nói mê không? Tư thế ngủ có đoan chính không, có làm ồn đến Tôn Miểu không?
Trước giờ nàng toàn ngủ một mình, cho nên sau khi ngủ thì rốt cuộc là tình hình gì, nàng cũng không biết.
Kết quả chẳng bao lâu sau, Tôn Miểu đã ngủ thiếp đi, điều này khiến Tô Thụy Hi càng thêm xoắn xuýt, ngay cả xoay người cũng không dám mạnh, sợ không cẩn thận sẽ đánh thức Tôn Miểu đang ngủ say.
Nàng nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận: mình ở bên này, sợ xoay người sẽ vô ý làm ồn Tôn Miểu, thì Tôn Miểu đã ngủ say rồi.
Ban đầu Tô Thụy Hi còn không chú ý, tưởng rằng Tôn Miểu cũng giống mình, trằn trọc không ngủ được; nhưng vừa xoay người, liền xuyên qua ánh trăng lọt qua khe rèm cửa sổ, thấy được ánh sáng mờ ảo, nàng nhìn thấy gương mặt nghiêng đang ngủ say của Tôn Miểu hướng về phía mình.
Mái tóc thường ngày luôn búi lên đã xõa tung, yên tĩnh rủ xuống trên khuôn mặt Tôn Miểu, đôi mắt nàng nhắm nghiền, trên môi óng ánh một tầng nước, dưới ánh trăng mờ ảo làm nổi bật lên trông đặc biệt quyến rũ.
Hơi thở của nàng đều đặn kéo dài, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ qua mũi.
Tôn Miểu nàng —— thật sự ngủ thiếp đi rồi, mà lại ngủ rất điềm tĩnh, dường như còn đang mơ thấy giấc mộng đẹp nào đó. Nàng từng thấy dáng vẻ lúc ngủ của Tôn Miểu, giống hệt như lần trước nàng vô tình ngủ quên trên ghế sô pha.
Cũng chính vì đã từng thấy, nàng mới biết Tôn Miểu không phải đang mơ màng buồn ngủ, mà là đã ngủ thật rồi.
Hỏng thật, mình còn ở bên này trằn trọc, Tôn Miểu vậy mà đã chìm vào giấc ngủ rồi. Nghĩ đến đây, Tô Thụy Hi bất giác đưa tay ra, nhưng ngón tay vươn ra rồi, vẫn không nỡ chạm lên khuôn mặt Tôn Miểu. Nàng lại thu tay về, gối lên cánh tay mình, ngắm nhìn khuôn mặt Tôn Miểu dưới ánh trăng, chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong tiếng hít thở đều đặn kéo dài của Tôn Miểu, mí mắt Tô Thụy Hi cũng dần dần trở nên nặng trĩu. Nàng lặng lẽ ngáp một cái, miệng hé mở, không thành tiếng thầm nói hai chữ —— ngủ ngon, rồi nhắm mắt lại.
Bên cạnh có tiếng hít thở của người khác, nhưng tiếng hít thở này lại giống như một bài hát ru con, nàng tưởng rằng có người bên cạnh thì mình căn bản không ngủ được, thế nhưng nàng vẫn từ từ chìm vào mộng đẹp.
Ngủ ngon, mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức của Tôn Miểu vang lên, nàng nhanh tay lẹ mắt nhấn tắt nó đi, không nhịn được ngáp một cái thật to, kết quả còn chưa kịp vươn vai, đã cảm thấy tay kia của mình bị cái gì đó đè lên. Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy một tiếng “Ưm” mang theo chút bực bội.
Tôn Miểu theo phản xạ cứng đờ người, biết đó là giọng của Tô Thụy Hi, lại cúi đầu xuống nhìn, liền thấy Tô Thụy Hi không biết từ lúc nào đã rúc vào trong lòng mình, đầu còn dụi vào ngực mình. Hai người lúc ngủ đã không tự giác mà dán sát vào nhau.
À há, các bạn nhỏ nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | mỹ thực văn hệ thống gió nghe lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận