Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 48

Nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy không ổn lắm. Gửi tin nhắn hỏi Tô Thụy Hi có muốn tới mua bánh ăn không, làm thế cứ như là đang thúc giục nàng vậy. Nói không chừng tối nay người ta còn có tiệc tùng công việc gì đó, căn bản không có ý định ăn bánh thịt bò của nàng đâu.
Hơn nữa nàng còn nhớ rõ, Tô Thụy Hi đến cổng khu dân cư thường xuyên vào khoảng bảy giờ rưỡi, nói cách khác là tầm 6h30 đã từ công ty trở về rồi. Kết hợp với những lời nói lúc trưa, có lẽ lúc này Tô Thụy Hi đã sớm lái xe từ bãi đỗ xe dưới hầm trên đường về nhà.
Tôn Miểu gãi đầu một cái, đợi thêm một lát nữa vẫn không thấy Tô Thụy Hi đâu, mới để điện thoại di động xuống, chuẩn bị dọn hàng về nhà.
Hôm nay đáng lẽ nàng có thể về nhà sớm hơn một chút, cũng bởi vì Tô Thụy Hi, mới nán lại thêm nửa giờ.
Ngay lúc Tôn Miểu đang hạ tấm chắn phía trước xe bán đồ ăn xuống để chuẩn bị dọn hàng, Tô Thụy Hi đi giày cao gót đến đây. Tôn Miểu còn đang ngẩn người, giây sau nụ cười liền nở rộ trên khuôn mặt Tôn Miểu. Vào tháng năm, trời tối khá sớm, sáu giờ năm mươi mấy phút gần bảy giờ trời đã tối hẳn.
Tô Thụy Hi đi giày cao gót, bước chân vội vàng đi tới, khi nhìn thấy Tôn Miểu vẫn còn ở đó, không khỏi dừng bước chân lại.
Hệ thống chọn cho Tôn Miểu địa điểm đều là dưới đèn đường, lúc này hẳn là vừa đúng bảy giờ, đèn đường nhấp nháy hai lần rồi bật sáng hẳn. Ánh đèn màu nhạt rơi trên người Tôn Miểu, sau đó từ từ trở nên sáng rõ.
Tôn Miểu đứng trong ánh đèn, vào khoảnh khắc này, cũng như đang phát sáng lên.
Theo đó, nụ cười rạng rỡ của nàng, cũng đọng lại trong mắt Tô Thụy Hi.
Bước chân Tô Thụy Hi dừng lại một chút, nàng vén lại mái tóc cắt ngang trán của mình, mới giả vờ như không có gì xảy ra, chậm bước từ từ đi tới. Nàng ở phía bên kia đèn đường, phía sau là ánh đèn sáng rực của tòa nhà văn phòng, bóng dáng ngược sáng của nàng chiếu vào vùng ánh đèn, còn biểu cảm lại chìm trong bóng tối.
Tôn Miểu vô thức nhìn chăm chú một lát, Tô Thụy Hi đi về phía trước mấy bước, tiến vào vùng sáng của đèn đường, Tôn Miểu mới thấy rõ mặt của nàng.
Vẫn là gương mặt Tôn Miểu ưa thích, biểu cảm nhàn nhạt, mày như núi xa mắt như sao, cằm hơi nhếch lên, cùng với tiếng bước chân đầy khí phách, phảng phất một con mèo cao ngạo.
Quả nhiên chính mình vẫn có chút khuynh hướng M......
Tôn Miểu thầm lặng 'đậu đen rau muống' trong lòng, sau đó gọi Tô Thụy Hi: “Tô Thụy Hi, ngươi tới rồi.” Xưng hô cả tên đầy đủ, cảm giác cũng có chút kỳ lạ.
Tô Thụy Hi nhẹ gật đầu, nhìn động tác của nàng mới hỏi: “Ngươi đang chuẩn bị dọn hàng à?” Tôn Miểu trả lời: “Đúng vậy, ngươi còn chưa ăn gì đúng không?”
Khi Tôn Miểu trả lời khẳng định, thật ra Tô Thụy Hi đã chuẩn bị quay về, bởi vì nàng đã dọn hàng, chắc chắn là bán hết rồi, hoặc là bếp đã tắt lửa, lúc này không cần thiết ép người khác vì mình mà nhóm lửa lại làm bánh thịt bò.
Cho nên nàng không trả lời câu tiếp theo của Tôn Miểu, chỉ nói: “Vậy ta cũng về trước đây.” Tôn Miểu gọi Tô Thụy Hi lại: “Chờ một chút, không phải ngươi đến mua bánh thịt bò sao? Ta có giữ lại hai cái, định bụng tự mình ăn, nếu ngươi không chê thì lấy hai cái này đi.”
Tô Thụy Hi chắc chắn là không chê, nàng đến canh còn có thể mang về hâm nóng lại uống, huống chi là mang về hai phần bánh thịt bò vừa mới làm xong không bao lâu chứ? Nhưng đó là bữa tối của Tôn Miểu, nàng cũng có chút áy náy, không nỡ nhận.
“Như vậy không hay lắm đâu, ta lấy mất bữa tối của ngươi, ngươi ăn gì.” “Ta về nhà tự làm chút gì ăn, cơm trứng chiên cũng được.” “......” Tô Thụy Hi phát hiện mình không thể nghe Tôn Miểu nói ba chữ “cơm trứng chiên”, nếu không thì chính là...... thèm ăn, thật sự rất muốn ăn. Nàng đã gần hai tuần không được ăn cơm trứng chiên, sao mà không đặc biệt nhớ nhung cơ chứ.
Nhưng lúc này nghe nàng buổi tối còn có dự định khác, cũng liền không khách khí nữa.
Dù sao lúc này nếu nàng không mua bánh thịt bò, vậy chẳng phải nàng sẽ không có bữa tối sao? Cho nên Tô Thụy Hi rất trực tiếp trả lời: “Vậy cho ta hai cái đi.” Nàng thật ra có nghĩ đó dù sao cũng là bữa tối của Tôn Miểu, hay là mua một cái, chừa lại một cái cho Tôn Miểu.
Nhưng nghĩ lại, Tôn Miểu nàng có cơm trứng chiên ăn! Vậy mình còn chừa lại cho nàng làm gì, lấy hết!
“Được.” Tôn Miểu mặt mày tươi cười, nàng vòng ra phía sau, gói hai cái bánh thịt bò mình giấu đi lại, rồi vòng ra đưa cho Tô Thụy Hi. Tô Thụy Hi muốn quét mã trả tiền, nhưng thấy Tôn Miểu đã thu dọn xe hàng, che mất mã QR, chỉ có thể nói: “Để lát nữa ta chuyển khoản cho ngươi.”
“Ừ.” Tôn Miểu còn cố ý dặn dò Tô Thụy Hi một chút: “Nếu trong nhà có nồi chiên không dầu, lúc hâm nóng bánh thịt bò thì dùng nồi chiên không dầu quay một lúc là được. Nếu như dùng lò vi sóng, vỏ bánh dễ bị mềm nhũn, sẽ không ngon như vậy nữa.”
Tô Thụy Hi đồng ý, nhưng nàng về nhà vẫn sẽ dùng lò vi sóng hâm nóng. Một là vì lò vi sóng tương đối tiện lợi, một nguyên nhân khác là nàng thích ăn mềm một chút.
Đến đây, hai người nên tách ra ai về nhà nấy, nhưng Tô Thụy Hi lại chần chừ không rời đi, đôi mắt nhìn Tôn Miểu, dường như có điều muốn nói nhưng lại không nói ra lời. Tôn Miểu sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi mới đoán ra nguyên nhân Tô Thụy Hi nhìn mình như vậy.
Nhưng nàng không chắc lắm, nên ngữ điệu cuối câu mang theo nghi vấn: “Ta ngày mai giữa trưa sẽ nhớ mang phần canh của ngươi......?” Ánh mắt Tô Thụy Hi thả lỏng, mày mắt đều cong lên một chút: “Ừ.”
Quả nhiên là chuyện này, chính là sợ mình quên mang phần canh của nàng mà. Tôn Miểu thầm cảm khái trong lòng, nàng dường như càng hiểu Tô Thụy Hi hơn một chút. Một đại phú bà ngạo kiều, tính tình có chút khác biệt, vẻ ngoài thanh lãnh nhưng thực chất lại có chút thuộc tính 'ăn hàng'.
Lúc này hai người thật sự không còn gì để nói, Tôn Miểu nói lời tạm biệt: “Vậy chúng ta ngày mai gặp?” Nàng gọi tên Tô Thụy Hi: “Tô Thụy Hi.” Tôn Miểu gọi tên người khác có chút cứng nhắc, khiến Tô Thụy Hi lại nhíu mày.
Nàng không vội nói tạm biệt, dù sao bánh thịt bò đã nguội, về nhà vẫn phải hâm nóng, cũng không vội gì giây lát này. Nàng cảm thấy hôm nay nhất định phải định ra cách xưng hô này, nếu không mỗi lần Tôn Miểu đều gọi như vậy, mình có thể xấu hổ chết mất.
“Tôn Miểu, ngươi bao nhiêu tuổi?” Tôn Miểu nói tuổi: “25, sắp 26 rồi.”
A khoát, các tiểu đồng bọn nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | mỹ thực văn hệ thống gió nghe lan
Bạn cần đăng nhập để bình luận