Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 12

Hai nàng ở cách nhau không xa, chỉ là tiếng nồi niêu va chạm khi làm cơm trứng chiên đã át đi một chút giọng nói của Tô Thụy Hi. Tôn Miểu cũng không có ý định nghe lén, nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại thì thật là thiếu đạo đức.
Chỉ là Tôn Miểu vừa xào xong mẻ cơm chiên, thì bên kia Tô Thụy Hi vẫn chưa nói xong. Tôn Miểu đựng cơm trứng chiên vào hộp cơm dùng một lần, có chút do dự. Tô Thụy Hi thấy nàng, vẫy tay với nàng, Tôn Miểu mới đem cơm trứng chiên đưa qua.
Khó tránh khỏi việc nghe được một chút nội dung cuộc điện thoại của Tô Thụy Hi.
“Đúng vậy”, “Khởi tố”, “Một người bằng hữu của ta”.
Nghe được một hai từ mấu chốt là đủ rồi, đây là đang nói chuyện giúp mình khởi tố Từ Định đây mà. Tôn Miểu nghe vậy còn cảm thấy cao hứng, thì ra mình cũng là bằng hữu của nàng.
Nhưng quay đầu nghĩ lại, nàng thấy mình như vậy hình như có chút dễ dãi quá.
Trong nội tâm nàng thầm niệm quy tắc đầu tiên của đồng tính nữ: không cần thích nữ thẳng!
Tôn Miểu đưa cơm trứng chiên qua xong, lại quay lại tiếp tục làm canh trứng hoa. Món canh trứng hoa của nàng không được hệ thống huấn luyện, nên không thể làm thập toàn thập mỹ như cơm trứng chiên được. Hệ thống đúng là bàn tay vàng, về mặt dạy nấu ăn thật sự có bản lĩnh riêng, món cơm trứng chiên kia đến chính Tôn Miểu ăn cũng cảm thấy thiên hạ không còn cơm trứng chiên nào ngon như vậy nữa.
Canh trứng hoa mặc dù làm kém xa cơm trứng chiên, nhưng tục ngữ nói “Nhất pháp thông, vạn pháp thông”, cho dù không học cách làm canh trứng hoa, nhưng ít nhiều cũng hiểu được phần nào cách làm. Nhất là khoản đánh trứng này, nàng có thể nói là quá thành thạo.
Lại thêm việc kiểm soát hỏa hầu, gia vị nàng cũng ghi nhớ kỹ trong lòng, cho nên dù làm không ngon bằng cơm trứng chiên, cũng đủ miểu sát rất nhiều đầu bếp chuyên nghiệp.
Trứng hoa được đánh xong, rau xanh thái nhỏ vừa cho vào, không cần quá nhiều gia vị. Muối, bột ngọt để xách tươi (làm nổi bật vị tươi ngon), lại thêm một chút xíu đường để tăng thêm độ phong phú của hương vị. Như vậy, một bát canh trứng hoa liền làm xong. Nghe tuy đơn giản, nhưng trên thực tế siêu cấp khó.
Tay nghề đánh trứng hoa này, cũng không phải ai cũng học được. Tôn Miểu đánh trứng hoa rất mỏng, lại rất nhẹ, lơ lửng trên mặt canh, trông giống như những đám Vân Đóa vậy. Từng tầng mây uốn lượn xen kẽ màu kim hoàng cùng trắng nhạt, phối hợp thêm màu xanh biếc lấm tấm, khiến người ta nhìn thôi đã thấy khẩu vị mở rộng.
Uống thử một ngụm, canh tươi mát mà không nhạt nhẽo, còn có chút khai vị.
Tô Thụy Hi thật sự cảm thấy, với tay nghề này của Tôn Miểu, đi đâu cũng có thể trở thành hành chính chủ bếp. Nàng không biết là, Tôn Miểu hiện tại chỉ có món cơm trứng chiên mới đạt tới trình độ tay nghề này... cùng một vài món ăn khác chủ yếu dùng trứng và cơm.
Chỉ cần gặp món nào khó hơn một chút, nàng lập tức lộ nguyên hình.
Ngay sát na canh trứng hoa rau xanh tiến vào dạ dày, cả người Tô Thụy Hi như sống lại. Dạ dày vốn đang đau âm ỉ của nàng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đây chỉ là canh trứng hoa, cũng không phải linh đan diệu dược, có cảm giác như vậy thuần túy là do tác dụng tâm lý của nàng mà thôi.
Nhưng có thể tạo ra được loại tác dụng tâm lý này, cũng đã xem như hiếm có.
Nàng vốn bị bệnh bao tử là do kén chọn thức ăn và ăn uống không điều độ, hiện tại thức ăn vào bụng, quả thật có thể cải thiện tình hình của nàng ở mức độ nhất định. Một bát canh trứng hoa vào bụng, dựa theo lượng cơm ăn trước đây, thật ra đối với Tô Thụy Hi mà nói cũng gần đủ rồi.
Bởi vì Tôn Miểu dùng loại hộp dùng một lần giống như hộp đựng cơm trứng chiên để đựng canh, thật sự là nguyên một bát canh lớn. Tô Thụy Hi cũng không ngờ, mình vậy mà có thể uống hết nhiều như vậy.
Thế nhưng, giống như đêm hôm trước, Tô Thụy Hi cảm thấy lúc này mới chỉ vừa mở dạ dày, nàng thèm ăn nhỏ dãi, liền ăn luôn phần cơm trứng chiên bên cạnh. Trời tháng tư, nhiệt độ vừa phải, cơm trứng chiên mới ra lò vẫn còn mang theo hơi nóng. Trước đó không nhìn kỹ, bây giờ dưới ánh nắng chiếu rọi, mới thấy cơm trứng chiên đặc biệt đẹp mắt.
Kim hoàng dịch trứng bao bọc lấy mỹ cơm phía trên, trông giống như từng đóa từng đóa hoa vàng vậy. Bởi vì bàn ghế đều tương đối thấp, Tô Thụy Hi không thể không đặt túi lên đùi, sau đó bưng hộp cơm dùng một lần lên, đưa miệng tới gần hộp, dùng đũa đào cơm.
Loại động tác này nếu để phụ mẫu Tô Thụy Hi thấy được, ít nhiều cũng sẽ bảo nàng phải đoan trang một chút.
Nhưng mà nàng đã quen ăn quán ven đường rồi, còn so đo những thứ đó làm gì.
Tô Thụy Hi ăn rất nhanh, cảnh sát và tiểu y tá còn chưa quay lại, nàng đã ăn sạch cả bát canh lẫn phần cơm trứng chiên. Thật sự là một chút cũng không còn sót lại, ngay cả một hạt gạo, một ngụm canh cũng không có.
Tô Thụy Hi ăn no rồi, nàng sờ bụng mình, có chút thất thần.
Bởi vì nàng chỉ cần treo nước ba ngày, ngày mai, nàng không cần đến bệnh viện nữa.
Không đến bệnh viện, nàng sẽ không được ăn cơm trứng chiên ngon như vậy nữa... Nhưng phụ mẫu dạy, mọi việc đều phải có tiết chế, nàng đã ăn liền ba ngày cơm trứng chiên rồi, cũng... nên buông xuống thôi.
**Chương 8: Có lẽ không gặp lại được nữa**
Vừa nghĩ tới ngày mai không thể ăn cơm trứng chiên nữa, Tô Thụy Hi cũng có chút không cao hứng. Nhưng nàng giấu sự không vui vào trong lòng, trên mặt không hề biểu lộ ra chút nào. Tô Thụy Hi đứng dậy, quét mã hai chiều, lại chuyển cho Tôn Miểu năm mươi.
Tôn Miểu nói một tiếng: “Nhiều rồi, chỉ cần hai mươi thôi.” “Tiền canh.”
Tôn Miểu vẫn còn hơi ngại, nhưng Tô Thụy Hi là người bướng bỉnh, nàng không cho mã hai chiều, Tôn Miểu cũng không thể thuận theo mã hai chiều để chuyển trả lại cho nàng. Tôn Miểu nói thêm vài lời, Tô Thụy Hi coi như không nghe thấy.
Tôn Miểu hết cách, lúc này cảnh sát nói với nàng: “Tiểu lão bản, thu dọn quầy hàng của ngươi một chút, lát nữa chúng ta còn phải đến cục cảnh sát để tiến hành điều tiết thêm. Nếu như các ngươi không muốn điều tiết nữa, vậy thì đến lúc đó các ngươi ký tên, rồi đi theo trình tự tố tụng đi.”
“Vâng.” Tôn Miểu lau sạch bàn, thu dọn đồ đạc vào.
Cảnh sát thấy thùng rác của nàng có lồng túi, sau khi thu dọn xong xuôi, còn phải dùng nước trong một cái thùng khác để cọ sạch mặt đất một lần nữa, không khỏi gật đầu.
Những hành động này Tô Thụy Hi cũng nhìn thấy hết, nàng cũng cảm thấy Tôn Miểu thật sự là một người tốt, chăm chú phụ trách.
Đợi tiểu y tá và cảnh sát ra ngoài xong, tiểu y tá lại bắt đầu khuyên Tô Thụy Hi mau đi truyền dịch, Tôn Miểu cũng khuyên theo một lúc, lần này Tô Thụy Hi ngược lại không còn kiên trì nữa, mà lại hỏi xin số điện thoại của Tôn Miểu.
“Ngươi cho ta biết số điện thoại một chút, ta phát cho luật sư, nàng lúc này đã đang trên đường đến cục cảnh sát rồi, đến lúc đó nàng sẽ giúp ngươi, ngươi không cần lo lắng.”
“Thật sự cảm ơn ngươi.” “Không có gì.”
Tô Thụy Hi nói xong, liền chuẩn bị rời đi vào trong truyền nước biển. Trước khi đi, nàng ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Ngươi có hối hận không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận