Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 173

Tôn Miểu có chút tò mò, liền đi vòng ra từ phía sau toa ăn, trước tiên lấy khăn mặt treo bên cạnh toa ăn lau tay, rồi lại chùi vào tạp dề, mới cầm lấy tấm bảng vẽ, nhìn kỹ một chút.
Khi nhìn thấy bức họa này lần đầu tiên, Tôn Miểu cũng có chút ngỡ ngàng.
Kết cấu này, hình ảnh này, thực sự quá đẹp!
Trên thực tế, bà chủ quán trà chanh vẽ cũng không phải là Tôn Miểu cùng Tô Thụy Hi, liếc mắt một cái thì thật ra cũng không có liên quan gì đến hai nàng, thế nhưng nhìn lâu, liền có thể cảm giác được —— đây chính là hai nàng.
Trên tấm hình là một nữ sinh mặc áo T trắng, quần jean, tết tóc đuôi ngựa đang cưỡi xe đạp, trên yên sau của nàng cũng ngồi một nữ sinh khác, ăn mặc có phần xinh đẹp hơn một chút.
Nữ sinh cưỡi xe đạp chở người ngồi sau, đi về phía trước trên con đường nhỏ ven bóng râm của rừng cây, còn nữ sinh ngồi sau thì đưa tay kéo lấy góc áo của nàng.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhìn là biết đều hết sức vui vẻ.
Hình ảnh thật sống động, bối cảnh là lá cây xanh biếc lay động, ánh nắng vàng xuyên qua khe lá chiếu xuống, rơi trên thân hai người.
Không thể không nói, quả không hổ là dân chuyên nghiệp, vẽ làm Tôn Miểu căn bản không thể bắt bẻ: “Thật tuyệt, hình ảnh thật ấm áp, thật ấm áp, nhìn qua là mùa hè, hai nữ học sinh.”
“Đúng vậy.” Đây là hình ảnh nảy sinh trong đầu nàng sau khi trở về, là cảnh gặp gỡ của hai nữ sinh trong tưởng tượng của nàng.
Mặc dù là hai người khác biệt với Tôn Miểu, Tô Thụy Hi, nhưng sự gắn kết giữa hai người họ, nụ cười trên mặt, lại tương tự như vậy.
Nhất là nữ sinh cưỡi xe đạp phía trước, đường cong nơi khóe miệng nhếch lên kia, không khác gì Tôn Miểu. Cũng hướng lên như vậy, rạng rỡ, thật giống như một mặt trời nhỏ.
Nữ sinh ngồi sau mang theo một chút xíu vẻ hờn dỗi, tựa hồ muốn nói “Ngươi làm sao lại đạp nhanh như vậy hả”, khóe miệng cũng nhếch lên không lớn lắm, đường cong muốn nhỏ hơn một chút. Lông mày hơi nhíu lại, nhìn qua có chút khó chịu, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt nàng liền biết: nàng đang vui vẻ.
Đừng nói nữa, thật đúng là mình cùng Tô Thụy Hi.
“Ta có thể đăng nó lên không?” “Đương nhiên là có thể rồi, xem kỹ vào.”
Tôn Miểu lại hỏi: “Có thể gửi cho ta không? Ta muốn lưu lại.”
Bà chủ quán trà chanh đương nhiên lập tức đồng ý, hai nàng từ trong nhóm kết bạn với nhau, sau đó Tôn Miểu đã thành công có được ảnh HD.
Không chút do dự, Tôn Miểu dùng tấm ảnh này thay thế cho ảnh đại diện cũ. Nàng nhìn “Tô Thụy Hi” trong tấm hình đang nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Bà chủ quán trà chanh không có thời gian ăn ở đây, nàng gói đồ mang đi, dự định trở về sẽ lập tức đăng bức vẽ của mình lên.
Tôn Miểu nhìn nàng đi xa, rồi lại tiếp tục bận rộn một lát.
May mắn hôm nay là chủ nhật, mọi người cũng không đến cùng một lúc, mà đến rải rác, thành ra trước gian hàng của Tôn Miểu không có hàng dài người xếp hàng.
Đến giờ cơm trưa, khách quen của nàng mới đến đông hơn, tạo thành một hàng người nho nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người đi ra từ công viên ngây ra một lúc, lúc đầu cũng định đến ăn một bát hoành thánh nhỏ, nhưng nhìn thấy Tôn Miểu bán đắt như vậy, sửng sốt đến mức bật cả tiếng địa phương ra.
Tôn Miểu nghe không hiểu tiếng địa phương ở đây, nhưng vẫn có người phiên dịch cho nàng: “Thật hả, ngon vậy mà đắt thế á?”
Vị khách kia vừa cười vừa nói: “Là bọn hắn không có Khẩu Phúc, Tiểu Tôn lão bản ngươi đừng để ở trong lòng, ta thì thấy không đắt chút nào.”
Khách quen cũng hùa theo: “Đúng vậy đó, với tay nghề của Tiểu Tôn lão bản thì không đắt chút nào.”
Nhưng cũng vì không có khách mới nào, đến trưa rồi mà Tôn Miểu vẫn chưa bán được một nửa số hàng.
Qua một lúc, Tô Thụy Hi tới.
Nàng mặc trang phục thường ngày, hôm nay cũng không mang giày cao gót, trông cả người khí thế sắc bén quanh thân đều giảm đi không ít, ngược lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Ngươi hôm nay bán không được mấy nhỉ.” Tô Thụy Hi vừa thấy mặt liền trêu ghẹo Tôn Miểu, nàng kéo lại chiếc áo khoác trên người một chút.
Ngày hai mươi mốt tháng năm, thời tiết đã dần ấm áp lên, chỉ là khu vực gần công viên này cây cối xanh tốt um tùm, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn một chút, nàng mặc áo dài tay bên trong, chất liệu quần áo cũng rất mỏng, cho nên trên người mới khoác thêm một chiếc áo.
Nhưng bộ dáng này của Tô Thụy Hi lại càng tăng thêm một phần vẻ đẹp thanh lịch, rất ưa nhìn.
Tôn Miểu hỏi: “Ngươi ăn chưa?” “Ăn rồi, đồ ngươi làm cho ta ta đều ăn hết rồi.” “......” Tôn Miểu làm cũng không ít, nàng không khỏi nghĩ thầm trong lòng: cứ theo đà này, qua một thời gian nữa, Tô Thụy Hi chắc chắn sẽ bị nàng vỗ béo thêm một chút.
Nhưng nàng không ngờ tới, khẩu vị của Tô Thụy Hi thật sự đã tốt lên không ít, nàng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, gọi một phần hoành thánh nhỏ và bánh vỏ cua vàng.
“Bánh vỏ cua vàng bên trong có ớt.” “Không sao, ta không ăn, lát nữa gọi người giao hàng mang về nhà cho cha mẹ ta.”
Nàng chỉ muốn giúp việc buôn bán nhỏ của Tôn Miểu thêm một chút doanh thu, tốt nhất là bán xong sớm một chút, sau đó cùng mình về nhà.
Ai ngờ Tôn Miểu lại đắn đo một lát, vậy mà mở miệng nói: “Ngươi mua thì cũng phải trả tiền.”
—— Tính toán chi li chết đi được!
Chương 100: Người yêu ta làm
Tô Thụy Hi bị chặn họng rất khó chịu, nàng im lặng một hồi, không nhịn được mở miệng hỏi: “Trông ta chẳng lẽ giống người không trả tiền sao?”
Vừa nói như vậy, nàng còn nghĩ tới, sau khi hai nàng xác nhận quan hệ, nàng đến gian hàng nhỏ của Tôn Miểu mua bánh cuốn, nàng ấy còn đòi tiền mình!
Cặp đôi yêu nhau nhà nào mà đến quán của đối phương ăn chút gì lại còn phải tự mình trả tiền chứ?!
Thế nhưng trước giờ, Tôn Miểu kỳ thực không phải người keo kiệt, ở nhà làm đồ ăn ngon cho nàng, chưa bao giờ nói muốn nàng trả một đồng nào.
Giờ khắc này, Tô Thụy Hi chợt hiểu ra, Tôn Miểu không phải keo kiệt, mà là dù là người yêu cũng muốn tiền bạc phân minh, chỉ cần là chuyện trên sạp hàng, thì một đồng tiền cũng không thể thiếu.
“Trả, trả, trả, ngươi mau làm cho ta đi.”
Tôn Miểu nhìn xung quanh một chút, lại nhỏ giọng nói: “Còn nữa, giới hạn mua vẫn còn đó, ngươi cũng chỉ có thể mua một phần thôi. Sau khi về nhà, ngươi muốn ăn bao nhiêu ta đều làm cho ngươi.”
Thế là, nàng chỉ có thể mua năm cái bánh vỏ cua vàng, mang về nhà, còn phải để hai ông bà tự chia nhau.
Tô Thụy Hi nhất thời tức giận, Tôn Miểu nàng đúng là đồ đầu gỗ! Khúc gỗ lớn!
Tính kiêu ngạo của Tô Thụy Hi trỗi dậy, trực tiếp “Hừ” một tiếng, nói một câu: “Nghe ngươi nói kìa, thật giống như ta thèm món đồ ăn đó của ngươi lắm ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận