Ăn Uống Đại Lão

Chương 45: Vịt quay sư phó

**Chương 45: Sư phụ vịt quay**
Sau khi ngón tay vàng thăng cấp, mở ra phân loại vịt trong mục cầm thú, Liễu Hạ Huệ liền bắt đầu suy nghĩ xem nên mời đầu bếp từ đâu về.
Về kinh doanh gà, Liễu Hạ Huệ trước mắt chỉ tính làm gà luộc và Gà Cay Tê Bảo, những món khác tạm thời không xem xét.
Còn kinh doanh vịt, chắc chắn không thể thiếu vịt luộc, cái này và gà luộc là cùng một mạch kế thừa.
Một loại khác, Liễu Hạ Huệ dự định làm vịt quay để bán, đây tuyệt đối là món ăn kinh điển nhất từ vịt.
Vịt luộc thì dễ làm, dù là Liễu Hạ Huệ hay mẹ cậu đều có thể làm ra món vịt luộc với hương vị tuyệt hảo. Nhất là khi Liễu Hạ Huệ có ngón tay vàng gia trì, chất lượng vịt vượt xa các đối thủ, một khi tung ra thị trường, chắc chắn kinh doanh phát đạt.
Nhưng món vịt quay này không phải hai mẹ con Liễu Hạ Huệ có thể giải quyết, không phải đầu bếp chuyên nghiệp hoặc có học qua, gia đình bình thường ai lại đích thân làm món này để ăn?
Cho nên, sau khi tính toán làm món vịt quay, Liễu Hạ Huệ liền bắt đầu đau đầu không biết mời sư phụ chuyên nghiệp làm vịt quay ở đâu.
Vịt quay có hàm lượng kỹ thuật không thấp, ở niên đại này, tiệm dám làm vịt quay bán đều là tiệm cơm có thực lực, loại cửa hàng lớn rất ít khi bán vịt quay, đừng nói đến là quán xe đẩy.
Không giống như hậu thế, tiệm vịt quay có thể nói là nhan nhản, quán xe đẩy bán vịt quay cũng tùy ý có thể thấy.
Những người thích ăn vịt quay, chắc hẳn đều biết, vịt quay ngon hay không, mấu chốt có hai điểm:
Một là chủ đề vĩnh hằng – chất lượng vịt.
Vịt nuôi bằng thức ăn gia súc và vịt cỏ, làm ra vịt quay, chất thịt nhất định có khác biệt.
Một điểm mấu chốt khác chính là nước chấm.
Ở hậu thế, Liễu Hạ Huệ đi không ít nơi, ăn qua vô số tiệm vịt quay, nhưng có thể khiến cậu nhớ kỹ cũng chỉ có một nhà, hơn nữa còn là quán xe đẩy.
Nhà này làm vịt quay cụ thể như thế nào, Liễu Hạ Huệ không biết, hắn chỉ biết nhà này sử dụng nước chấm chính là những thứ nước sốt khóa kín bên trong bụng vịt.
Mùi vị đó, sau khi ăn, cho dù qua mười mấy năm, vẫn làm cho Liễu Hạ Huệ nhớ mãi không quên.
Con mẹ nó, thật sự là quá thơm!!
Mà những tiệm vịt quay khác, chất thịt vốn dĩ bình thường, nước chấm hoặc là phối với tương ngọt, ô mai các loại, hoặc là tự mình pha chế nước sốt mặn.
Tương ngọt và ô mai, chắc chắn có không ít người thích, nhưng loại khẩu vị này không phải sở trường của Liễu Hạ Huệ.
Cho nên, hắn mua vịt quay, chú ý nhất chính là nước sốt mặn.
Nếu nước sốt mặn điều phối hợp tốt, vịt quay kia mùi vị liền cũng không tệ lắm. Nếu phối không tốt, vậy thật sự nhạt nhẽo vô vị.
Sự thật chứng minh, nước sốt mặn này không phải ai cũng có thể điều chế tốt.
Liễu Hạ Huệ ăn nhiều tiệm vịt quay như vậy, cũng chỉ có hai, ba nhà pha chế nước sốt mặn là còn được.
Bất quá, so với cái quán khiến hắn mười ba năm sau vẫn nhớ mãi không quên kia thì không thể sánh bằng.
Vị sư phụ vịt quay đó tên là Bàng Thắng, cũng là người huyện Bạch Châu, năm 2007 từng bày sạp bán vịt quay ở khu vực Công Minh, Thâm thị.
Bởi vì mọi người đều là đồng hương, lại thêm Liễu Hạ Huệ siêu cấp thích ăn vịt quay hắn làm, ở Thâm thị sinh sống gần một năm, thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của hắn.
Qua lại thường xuyên, mọi người tự nhiên cũng quen thuộc.
Cho nên, Liễu Hạ Huệ đối với Bàng Thắng, vị sư phụ vịt quay này, vẫn là hết sức quen thuộc, không chỉ biết tay nghề vịt quay của hắn là gia truyền, mà còn biết hắn là người trấn Mậu Dương, huyện Bạch Châu.
Đương nhiên, một trấn lớn như vậy, muốn tìm ra một người, vẫn là vô cùng khó khăn.
Đừng nói một trấn, cho dù một thôn, cũng không dễ tìm, trừ phi đối phương là người nổi tiếng trong thôn.
Bất quá, Liễu Hạ Huệ nhớ lại trong lúc nói chuyện với Bàng Thắng, hắn từng nói nhà hắn mở tiệm vịt quay ở trên trấn khoảng chừng gần hai mươi năm.
Có manh mối này, tìm ra hẳn là không khó khăn.
Điều lo lắng duy nhất là, trong khoảng thời gian này, kỹ thuật vịt quay của đối phương học được bao nhiêu phần từ cha hắn?
Còn nữa, tiệm vịt quay nhà hắn, kinh doanh kết quả thế nào?
Những điều này đều cần Liễu Hạ Huệ tự mình đi gặp mới biết.
Nghĩ tới đây, Liễu Hạ Huệ không trì hoãn, chào hỏi cha mẹ một tiếng rồi đi trạm xe, bắt xe đi trấn Mậu Dương.
Trấn Mậu Dương là hương trấn xa xôi nhất của huyện Bạch Châu, vị trí địa lý so với trấn Bạch Ngưu còn kém hơn, cách huyện thành gần trăm cây số.
Liễu Hạ Huệ tới trấn Mậu Dương đã là hơn hai giờ chiều.
Nhìn con đường lớn rách nát trước mặt, trong lòng Liễu Hạ Huệ dâng lên không ít hy vọng.
Ở loại địa phương này mở tiệm vịt quay, cũng nể nhà Bàng Thắng nghĩ ra được.
Khó trách cuối cùng Bàng Thắng lại tự mình chạy đến Thâm thị bày sạp bán vịt quay, phỏng chừng cũng là bởi vì việc làm ăn trong nhà không tốt, nên mới nghĩ đến chuyện đi ra ngoài xông pha!
Bất quá Liễu Hạ Huệ cũng hiểu, dù sao thế hệ trước ở nông thôn, suy nghĩ vẫn rất bảo thủ, không dễ dàng nguyện ý rời xa quê hương mà đi ra ngoài đánh liều.
Cũng chính là thời kỳ đầu cải cách mở cửa, rõ ràng buôn bán gì cũng cực kỳ dễ kiếm tiền, nhưng rất nhiều người dân quê lại không nguyện ý đi ra ngoài thử nghiệm.
Có mấy người là căn bản không có ý thức làm ăn, mà có mấy người chính là bị giày vò đến sợ hãi...
Hậu thế, rất nhiều người đều cảm thấy người ở niên đại đó thật ngu ngốc, nếu như bản thân sinh vào niên đại đó, đảm bảo hiện tại đã là đại phú hào tài sản ngàn tỉ.
Tuy nhiên, bọn họ không trải qua nỗi sợ hãi do thời kỳ đặc thù kia mang lại, dĩ nhiên là "đứng ở bên ngoài nói chuyện thì dễ", chỉ có người thật sự trải qua thời kỳ đặc thù đó mới hiểu, ở niên đại đó phải cẩn thận làm người mới có thể sống lâu hơn...
Trấn Mậu Dương chỉ có một con đường, không cần năm phút là có thể đi một vòng từ đầu đến cuối, cho nên rất dễ dàng, Liễu Hạ Huệ đã tìm được tiệm vịt quay nhà Bàng Thắng.
Bởi vì, toàn bộ trấn Mậu Dương chỉ có một tiệm vịt quay duy nhất.
Tiến vào tiệm vịt quay, Liễu Hạ Huệ phát hiện người coi tiệm không ai khác chính là Bàng Thắng.
Dù sao đã có kinh nghiệm giao thiệp gần một năm, cho dù đã khoảng chừng mười ba năm không gặp, hơn nữa Bàng Thắng so với thời điểm năm 2007 trẻ hơn khoảng chừng bảy tuổi, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại việc Liễu Hạ Huệ có thể liếc mắt nhận ra hắn.
"Tiểu huynh đệ, mua vịt quay sao?" Nhìn thấy Liễu Hạ Huệ đi tới, Bàng Thắng lập tức chào hỏi.
Liễu Hạ Huệ cười nói: "Bàng lão bản, ta là đặc biệt tới tìm ngươi!"
Lúc này Bàng Thắng khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao gầy, thoạt nhìn sợ rằng còn chưa tới một trăm cân.
Nghe được Liễu Hạ Huệ nói là đặc biệt tới tìm hắn, Bàng Thắng không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi quen ta sao? Tới tìm ta có chuyện gì không?"
"Trước khi nói chuyện chính, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"
"... Có thể, ngươi hỏi đi!"
Liễu Hạ Huệ chỉ chỉ vịt quay bên cạnh, hỏi: "Những con vịt quay này là Bàng lão bản tự tay làm, hay là cha ngươi làm?"
Chuyện này không liên quan đến bí mật gì, Bàng Thắng liền sảng khoái trả lời: "Là ta tự tay làm, cha ta đã hai, ba năm nay không có tự mình động thủ làm vịt quay rồi!"
Liễu Hạ Huệ nghe vậy, trong mắt sáng lên, ngay sau đó nói: "Bàng lão bản, ta có thể nếm thử mùi vị của vịt quay này không?"
Bàng Thắng có chút không đoán ra được ý đồ của đối phương, bất quá hắn cũng nhìn ra, đối phương chắc là thật sự có chuyện tìm hắn, chứ không phải đơn thuần tới cửa để trêu đùa hắn, cho nên hắn liền gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, ngươi chờ một chút!"
Nói xong, trực tiếp đi tới cắt hai miếng thịt vịt, lấy thêm một cái đĩa nhỏ đựng chút nước sốt, sau đó nói với Liễu Hạ Huệ: "Được rồi, ngươi nếm thử xem mùi vị vịt quay nhà ta như thế nào?"
Liễu Hạ Huệ đáp một tiếng, đi tới, trực tiếp dùng tay cầm một miếng thịt vịt, chấm vào nước sốt, sau đó đưa vào trong miệng nhai.
Vịt quay vừa vào miệng, lại nhai...
Nhất thời, một mùi vị vô cùng quen thuộc trong nháy mắt chiếm cứ vị giác của hắn!
Đúng là cái mùi vị mà hắn mười ba năm qua nhớ mãi không quên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận