Ăn Uống Đại Lão
Chương 296: Giòn thoải mái thoang thoảng bác bạch rau muống đưa ra thị trường rồi!
**Chương 296: Rau muống Bác Bạch giòn ngon đã có mặt trên thị trường!**
Cao ốc Liễu thị.
Phòng ăn Đệ Nhất Trung Hoa.
Liễu Hạ Huy và thầy Mã ngồi đối diện nhau, vừa trò chuyện vừa thưởng thức những món ngon hiếm có.
"Liễu tổng, chuyện tôi hối hận nhất đời này, không phải là sáng lập tập đoàn Ali, mà là lần trước khi anh đến Hàng thị tìm tôi để đầu tư vào Alipay, tôi đã từ chối anh!"
Thầy Mã than thở nói: "Nếu như tôi biết anh có quyết tâm lớn như vậy trong việc làm thanh toán di động, tôi đã nên để anh đầu tư vào. Hai chúng ta liên thủ, cục diện bây giờ đã hoàn toàn khác!"
Liễu Hạ Huy mỉm cười nói: "Không còn cách nào, nghề chính của ta là ăn uống, tôi muốn tạo ra một pháo đài về ẩm thực, xây dựng tập đoàn ăn uống lớn mạnh, mà thanh toán di động là một mắt xích quan trọng không thể thiếu.
Dù sao thì thầy Mã cũng đã thấy rồi, thanh toán di động là xu hướng của tương lai. Tôi muốn hoàn thành chuỗi khép kín về ăn uống, không muốn bị người khác khống chế, nên lĩnh vực thanh toán di động này tôi nhất định phải tham gia."
Nói đến đây, Liễu Hạ Huy dừng lại uống một ngụm trà, sau đó tiếp tục: "Khi đó, tôi đến Hàng thị tìm thầy Mã, chính là hy vọng có thể đầu tư vào Alipay, không yêu cầu có nhiều cổ phần, chỉ cần có thể hợp tác chiến lược với Alipay, để tôi có thể hoàn thành chuỗi khép kín về ăn uống là được!
Đáng tiếc thầy Mã đã nhìn thấy triển vọng của lĩnh vực thanh toán di động, lại thêm Ali không thiếu tiền, nên việc anh từ chối cũng nằm trong dự liệu của tôi.
Nếu không thể đầu tư, vậy chỉ còn cách tự mình làm, đây là việc không còn cách nào khác!"
Thầy Mã nếm thử một miếng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, vừa thưởng thức vừa nói: "Khi đó, tôi rất hài lòng, Alipay độc quyền một nhà, không chỉ từ chối Liễu tổng, tôi còn từ chối không biết bao nhiêu nhà tư sản muốn đầu tư vào Alipay.
Đáng tiếc, tôi đã đ·á·n·h giá thấp Liễu tổng. Anh không giống với đám tư sản kia, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi bị tôi từ chối, anh liền lập tức làm ra WeChat, sau đó thuận thế đưa ra Wechat Pay, trong lúc đó hàng loạt các thao tác làm tôi hoa cả mắt, thật sự là hậu sinh khả úy!"
Liễu Hạ Huy cười nói: "Thầy Mã quá khen, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ!"
"Liễu tổng, sự bất đắc dĩ này của anh, lại làm tôi tổn thất nặng nề!"
Thầy Mã lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên, đây đều là do tôi tự chuốc lấy, vì cạnh tranh với WeChat thanh toán của anh, tôi đã bỏ ra mấy tỷ, kết quả thị phần thanh toán của Alipay vẫn còn xa xa kém Wechat Pay, đây thật sự là nỗi đau trong lòng tôi!"
Liễu Hạ Huy cười ha ha nói: "Thầy Mã nói đùa, tập đoàn Ali của anh gia nghiệp lớn, chỉ có mấy tỷ thì tính là gì?"
Thầy Mã uống một ngụm trà, thở dài: "Thương tổn gân cốt thì không đến n·ổi, nhưng mấy tỷ dù sao không phải là số lượng nhỏ, nhất là nghĩ đến số tiền này hoàn toàn có thể không cần bỏ ra, hơn nữa không có Wechat Pay là kình địch, tất cả là do chính mình tạo thành cục diện như vậy, tôi hận không thể tự tát mình một cái!"
Liễu Hạ Huy: "..."
Sau đó, hai vị đại lão nói chuyện phiếm, mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch khoảng 20 tuổi, nhưng đây chỉ là tuổi tác bên ngoài, dù sao Liễu Hạ Huy cũng là người của hai thế giới, nếu xét về tuổi tác tâm lý, hai người thật ra không chênh lệch nhiều.
Lại thêm Liễu Hạ Huy đối với bố cục thế giới trong tương lai mấy năm cùng với sự phát triển của Internet di động đều là chính mắt thấy, khi nói chuyện cùng thầy Mã, đương nhiên là mạch lạc rõ ràng, lơ đãng một câu nói, đã mang đến cho thầy Mã chấn động tâm lý cực lớn, khiến thầy Mã càng trò chuyện càng hăng say, rất có không dừng được tiết tấu.
Mãi cho đến khi bữa cơm này gần xong, thầy Mã mới vào chủ đề chính, nói: "Liễu tổng, tôi lần này đến đây, mục đích là muốn nói chuyện với anh về vấn đề cạnh tranh giữa Kuai và Didi."
Liễu Hạ Huy nghe vậy ngồi thẳng người, nói: "Thầy Mã có cao kiến gì, xin mời nói, chúng ta cùng nhau tham khảo!"
Thầy Mã nói: "Từ khi cuộc chiến đốt tiền của ứng dụng gọi xe bùng nổ đến nay, thật ra thì chúng ta đã giải phóng được những khu vực cần giải phóng. Tiếp theo, nếu hai nhà chúng ta cứ tiếp tục đổ tiền cạnh tranh, thì có chút được ít hơn mất.
Hơn nữa, Liễu tổng, anh cũng biết, quốc gia đã chuẩn bị can thiệp. Cuộc chiến đốt tiền mở rộng này quả thật làm cho các ứng dụng gọi xe phát triển nhanh mạnh, nhưng vì tốc độ phát triển quá nhanh, việc giám sát của chúng ta đã xuất hiện nhiều vấn đề.
Ví dụ, sự gia nhập của xe đen, sẽ nảy sinh rất nhiều mối nguy hiểm về an toàn. Hiện tại những mối nguy hiểm này chưa bùng nổ thì không sao, một khi đã bùng nổ, vậy tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến toàn bộ ngành, bị quốc gia bắt buộc chỉnh đốn cũng không có gì lạ.
Cho nên, thừa dịp quốc gia còn chưa ra tay, chúng ta tốt nhất là nên đình chỉ việc đốt tiền mở rộng, sau đó chỉnh đốn lại các ứng dụng gọi xe, loại trừ những mối nguy hiểm an toàn đó, đây mới là sách lược kinh doanh có thể phát triển lâu dài!"
Nghe đến đây, Liễu Hạ Huy khen: "Thầy Mã thật sự là nhìn xa trông rộng!"
Hắn đã từng trải, nên đương nhiên hắn hiểu rõ những nguy cơ an toàn tiềm ẩn trong mạng lưới gọi xe, coi như thầy Mã không đến tìm hắn lần này, thì năm nay Liễu Hạ Huy cũng dự định chấn chỉnh mạnh mẽ Didi, ngăn chặn loại án kiện đã từng gây chấn động trên mạng ở kiếp trước.
Mà thầy Mã, lại không có trải nghiệm, tất cả đều xuất phát từ nhãn quang. Có thể trong khi ứng dụng gọi xe phát triển phồn vinh, nhìn thấy những nguy cơ an toàn đó, cũng đã xem trọng, không thể không nói sự thành c·ô·ng của thầy Mã không phải là ngẫu nhiên!
Thầy Mã cũng là một cao thủ trong việc quan sát sắc mặt, nghe vậy lắc đầu nói: "Liễu tổng anh đừng tâng bốc tôi nữa, sợ rằng những điều tôi nói anh cũng đã sớm nghĩ tới rồi chứ?"
Liễu Hạ Huy cười không nói!
Trong lòng thầy Mã hiểu rõ, đột nhiên đề nghị: "Liễu tổng, anh thấy thế nào nếu chúng ta thúc đẩy Didi và Kuai sáp nhập?"
Liễu Hạ Huy nhìn về phía thầy Mã, trầm mặc khoảng ba giây, cười nói: "Có thể, tôi không có vấn đề gì!"
Nói xong, hai vị đại lão nhìn nhau cười, đều hiểu rõ tâm tư của đối phương.
Đừng thấy giống như chỉ là một câu nói tùy tiện, nhưng phía sau lại là kết quả suy nghĩ cặn kẽ của hai người.
Dù sao thì ứng dụng gọi xe do cạnh tranh cùng với nóng lòng khai thác thị trường, nên vẫn không ngừng đầu tư, nếu như Kuai và Didi không sáp nhập, thì còn không biết đến năm tháng nào mới có thể có lợi nhuận!
Sau khi quyết định sáp nhập, điều tiếp theo phải bàn bạc, chính là tỷ lệ cổ phần cùng với vấn đề vận hành sau khi sáp nhập.
Mặc dù Liễu Hạ Huy và thầy Mã không phải là người sáng lập Didi và Kuai, nhưng theo cuộc chiến đốt tiền của ứng dụng gọi xe bùng nổ, hai vị đại lão không ngừng đầu tư tài chính, khiến cho hai vị đại lão đã nắm giữ cổ phần Didi và Kuai, cũng nắm giữ quyền phát biểu tuyệt đối.
Đây cũng là nguyên nhân hai người có thể đại diện cho ứng dụng gọi xe của mình tiến hành thương lượng mà không cần thông qua các cổ đông khác, ngược lại những gì hai người đã quyết định, cơ bản sẽ không có ai phản đối!
Huống chi, bao gồm cả người sáng lập Didi và Kuai, thật ra cũng không muốn tiến hành cuộc chiến đốt tiền nữa, chỉ cần Liễu Hạ Huy và thầy Mã nguyện ý đình chiến, bọn họ vui mừng còn không kịp, sao có thể phản đối?
Vì vậy, vào ngày thứ hai sau khi Liễu Hạ Huy gặp mặt với thầy Mã, Didi và Kuai, hai ứng dụng gọi xe đang "chiến đấu" kịch liệt này, lần lượt phát thông báo, đình chỉ trợ cấp cho tài xế và hành khách.
Một tuần lễ sau, hai ứng dụng gọi xe lớn còn lại ở Hoa Hạ này chính thức tuyên bố sáp nhập.
Sau khi sáp nhập, vẫn sử dụng tên gọi Didi Chuxing.
Đến đây, Didi Chuxing độc quyền một nhà, không còn đối thủ trên thị trường gọi xe Hoa Hạ.
...
Cùng lúc với việc sáp nhập Didi và Kuai, rau muống Bác Bạch cũng bắt đầu được đưa ra thị trường.
Rau muống Bác Bạch, so với các loại rau muống khác, đặc điểm lớn nhất của nó là thân dài, ít lá, chỉ ở cuối thân mọc lác đác vài lá non. Nó được trồng trong ruộng nước, cho nên sinh trưởng tốt, có thể cao hơn một mét, ném nó lên trên mặt đất, nghe một tiếng "bộp", có thể sẽ gãy đôi, vô cùng giòn!
Mọi người đều biết, phần lớn rau cải xanh, bao gồm cả rau muống ở những nơi khác, sau khi xào chín, để lâu một chút sẽ bị đổi màu, mà để qua đêm thì càng không cần nói.
Nhưng rau muống Bác Bạch thì khác, nó bất kể là hấp hay xào chín, sau khi nấu vẫn giữ được màu xanh biếc, cho dù là qua đêm, vẫn có thể tươi như lúc ban đầu.
Lúc này, cụm kho lạnh xây dựng ở trấn Bạch Ngưu tuy còn chưa hoàn toàn xong, nhưng phần lớn đã có thể đưa vào sử dụng, hệ thống phân phối lại càng đã được xây dựng từ trước.
Vì vậy, theo rau muống Bác Bạch được đưa ra thị trường, chuỗi cung ứng lạnh bắt đầu phát huy tác dụng, trời còn chưa sáng đã vận chuyển rau muống được người trồng rau hái từ lúc bốn, năm giờ sáng đến các cửa hàng của Lão Liễu Ẩm Thực.
Đương nhiên, do sản lượng còn chưa đủ cao, cho nên tập đoàn Liễu thị không có ý định phân phối ra toàn bộ thị trường cả nước, mà là tập trung vào thị trường hai tỉnh Việt Quế, cùng với các thành phố trọng điểm như Bắc Kinh và Hong Kong.
...
Ở Hoa Hạ, 10 đôi mẹ chồng nàng dâu thì ít nhất có chín đôi không hợp nhau, mà vấn đề mẹ chồng nàng dâu trở thành một trong những vấn đề nan giải nhất ở Hoa Hạ.
Đương nhiên, cũng có rất ít những bà mẹ chồng nàng dâu, hòa thuận còn hơn cả mẹ con ruột, mà Dương Hồng và con dâu của bà là một trong số đó.
Vốn dĩ gia đình Dương Hồng rất ít khi ra ngoài ăn cơm, cũng rất ít khi mua đồ ăn chín về ăn, không phải vì tiết kiệm tiền, nhà bà không thiếu tiền, mà là cảm thấy đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, vẫn là mua về tự làm ăn thì yên tâm hơn.
Bất quá, từ khi con dâu về nhà, Dương Hồng vì chiều con dâu, nên thường xuyên ra ngoài ăn một bữa, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn chín ở ngoài về ăn.
Trưa hôm nay, nghĩ đến việc hai ngày nay khẩu vị của con dâu dường như không được tốt lắm, Dương Hồng liền dự định đến Gà Luộc Lão Liễu mua một ít gà luộc con dâu thích ăn, mua thêm một ít rau xanh về, là có thể giải quyết xong một bữa.
Đi đến cửa hàng Gà Luộc Lão Liễu bên cạnh chợ, thấy không ít khách hàng đang vây quanh ở đó chỉ trỏ, không biết đang nói gì, so với việc xếp hàng mua gà luộc bình thường dường như có chút khác biệt.
Dương Hồng hiếu kỳ liền tiến lại gần.
Kết quả, phát hiện các khách hàng đang vây quanh một đống rau xanh, đống rau xanh này liếc mắt liền có thể nhận ra là rau muống, nhưng lại có khác biệt rất lớn so với rau muống bình thường mua ở chợ.
Ở hai bên trái phải của đống rau muống này, có một tấm bảng quảng cáo đứng, sau khi xem xong nội dung trên hai tấm bảng, Dương Hồng mới hiểu được loại rau muống này có xuất xứ từ huyện Bác Bạch, tỉnh Quế (Quảng Tây), được người bản địa gọi là rau muống Bác Bạch.
Nội dung trên tấm bảng quảng cáo bên trái, ca ngợi rau muống Bác Bạch, suýt chút nữa là nói ăn loại rau muống Bác Bạch này có thể trường sinh bất lão!
Nội dung trên tấm bảng quảng cáo bên phải, lại là phương pháp chế biến rau muống Bác Bạch cùng với hình ảnh thành phẩm.
Ngoài ra, còn có giá cả của rau muống Bác Bạch: 8 tệ/cân.
"Không ngờ, lại có thể nhìn thấy rau muống Bác Bạch ở đây, mấy năm trước may mắn được ăn một lần ở tỉnh thành Quế tỉnh (Quảng Tây), mùi vị đó tuy không khoa trương như trên biển quảng cáo này nói, nhưng đúng là bỏ xa các loại rau muống khác mấy con phố, cái vị giòn ngon đó đến nay vẫn khó quên, hôm nay nói gì cũng phải mua một ít về nếm thử!"
"Loại rau không có lõi này mùi vị không biết thế nào, tôi chưa từng ăn, nhưng vẻ ngoài đúng là thượng hạng, nhìn qua đã thấy non, tôi cũng mua một ít về ăn thử xem sao!"
"Thoạt nhìn quả thật không tệ, nhưng giá này quá đắt?"
"Quả thật có hơi đắt!"
"..."
Khách hàng bàn tán xôn xao, mặc dù có không ít người chê đắt, nhưng cũng có nhiều người sẵn sàng mua một ít về nếm thử đồ tươi.
Dương Hồng không xem xét giá cả, bà ghi nhớ phương pháp nấu rau muống Bác Bạch trong lòng, sau đó xếp hàng mua một ít gà luộc, mua thêm một ít rau muống Bác Bạch, sau đó liền về nhà chuẩn bị cơm trưa.
Món mặn đã có gà luộc, nên Dương Hồng chỉ cần vo gạo nấu cơm, lại xào rau muống Bác Bạch là xong.
Khi nhặt rau, Dương Hồng mới cảm nhận được độ giòn non của rau muống Bác Bạch, thật sự là nhẹ nhàng gập lại đã nghe một tiếng "bộp", gãy làm đôi, chưa từng thấy loại rau muống nào giòn non như vậy.
Sau khi nhặt rau muống Bác Bạch xong, rửa sạch, để ráo nước, lấy thêm năm, sáu tép tỏi dùng dao đập dập để sẵn.
Trong hai phương pháp nấu rau muống Bác Bạch kinh điển, Dương Hồng lựa chọn phương pháp rau xanh xào, tương đối dễ thao tác, lại có hương vị ngon.
Rau xanh xào rau muống Bác Bạch, ý là xào trên lửa lớn, làm liền một mạch, cho nên cần thời gian cực kỳ ngắn ngủi. Dương Hồng đợi đến khi con trai và con dâu tan làm, mới bắt đầu ra tay.
Làm nóng chảo dầu, cho rau muống Bác Bạch đã rửa sạch và để ráo nước vào nồi, sau đó vừa nhanh chóng đảo, vừa cho một lượng vừa phải muối và xì dầu, bột ngọt có thể cho hoặc không, trước khi bắc ra cho tỏi đã đập dập vào, lại đảo thêm mấy cái rồi bắc ra!
Trừ đi thời gian làm nóng chảo, từ khi cho rau muống Bác Bạch vào nồi, đến khi múc ra, không quá một phút, đó chính là xào!
Mà tỏi, ở trong nhà hàng chú trọng cho vào nồi trước để dậy mùi thơm, nhưng đó là do lò của nhà hàng có hỏa lực lớn, có thể phi thơm trên lửa nhỏ rồi mới tăng lửa để xào rau muống.
Nếu là làm ở gia đình, vì hỏa lực không đủ, nên khi làm nóng chảo dầu, cố gắng làm cho nhiệt độ cao hơn một chút. Lúc này, không thích hợp phi thơm tỏi trước, vì nhiệt độ dầu cao, tỏi cho vào không đến hai giây liền cháy khét, đợi khi món ăn sắp bắc ra thì cho vào, mùi thơm của tỏi vẫn nồng đậm, vẻ ngoài cũng sẽ rất đẹp!
Dương Hồng xào rau rồi bắc ra, một mùi thơm của tỏi và mùi hương đặc trưng của rau muống Bác Bạch tỏa ra, con dâu của bà ở phòng khách kinh ngạc: "Mẹ, mẹ xào rau gì mà thơm vậy?" Vừa nói, đã đi về phía phòng bếp.
Dương Hồng cười ha hả nói: "Loại rau xào này tên là rau muống Bác Bạch, thật ra chính là rau muống, nhưng loại rau muống này không giống với loại chúng ta thường ăn, mùi vị kết quả thế nào, thì phải ăn mới biết!"
Con dâu đã vào phòng bếp liền vội vàng bưng đĩa rau muống Bác Bạch màu xanh biếc lên, hít một hơi thật sâu, nói: "Oa, đây là rau muống Bác Bạch sao? Nhìn màu sắc này nước miếng con sắp chảy ra rồi!"
Một phút sau.
"Oa, vừa giòn vừa ngon lại có một mùi thơm đặc biệt, rau muống Bác Bạch này ngon quá!"
"Khó trách người ta lại tâng bốc rau muống Bác Bạch này như vậy, còn bán với giá tám tệ một cân, mùi vị này thật sự quá tuyệt!"
"Mẹ, rau muống Bác Bạch này mẹ mua ở đâu vậy? Sao trước giờ chưa từng mua?"
"Trước đây mẹ cũng chưa từng thấy chỗ nào bán loại rau muống Bác Bạch này, lần này là đến Gà Luộc Lão Liễu mua gà luộc, mới biết ở đó có rau muống Bác Bạch vừa mới được bày bán!"
"Mẹ, sau này mua thêm rau này ăn đi, mùi vị ngon quá!"
"Ừm, chiều nay mẹ sẽ đi xem thử có còn bán không, nếu còn mẹ sẽ mua thêm một ít về, sau đó đổi sang một phương pháp nấu khác được khen là kinh điển, xem thử mùi vị thế nào!"
"..."
Cao ốc Liễu thị.
Phòng ăn Đệ Nhất Trung Hoa.
Liễu Hạ Huy và thầy Mã ngồi đối diện nhau, vừa trò chuyện vừa thưởng thức những món ngon hiếm có.
"Liễu tổng, chuyện tôi hối hận nhất đời này, không phải là sáng lập tập đoàn Ali, mà là lần trước khi anh đến Hàng thị tìm tôi để đầu tư vào Alipay, tôi đã từ chối anh!"
Thầy Mã than thở nói: "Nếu như tôi biết anh có quyết tâm lớn như vậy trong việc làm thanh toán di động, tôi đã nên để anh đầu tư vào. Hai chúng ta liên thủ, cục diện bây giờ đã hoàn toàn khác!"
Liễu Hạ Huy mỉm cười nói: "Không còn cách nào, nghề chính của ta là ăn uống, tôi muốn tạo ra một pháo đài về ẩm thực, xây dựng tập đoàn ăn uống lớn mạnh, mà thanh toán di động là một mắt xích quan trọng không thể thiếu.
Dù sao thì thầy Mã cũng đã thấy rồi, thanh toán di động là xu hướng của tương lai. Tôi muốn hoàn thành chuỗi khép kín về ăn uống, không muốn bị người khác khống chế, nên lĩnh vực thanh toán di động này tôi nhất định phải tham gia."
Nói đến đây, Liễu Hạ Huy dừng lại uống một ngụm trà, sau đó tiếp tục: "Khi đó, tôi đến Hàng thị tìm thầy Mã, chính là hy vọng có thể đầu tư vào Alipay, không yêu cầu có nhiều cổ phần, chỉ cần có thể hợp tác chiến lược với Alipay, để tôi có thể hoàn thành chuỗi khép kín về ăn uống là được!
Đáng tiếc thầy Mã đã nhìn thấy triển vọng của lĩnh vực thanh toán di động, lại thêm Ali không thiếu tiền, nên việc anh từ chối cũng nằm trong dự liệu của tôi.
Nếu không thể đầu tư, vậy chỉ còn cách tự mình làm, đây là việc không còn cách nào khác!"
Thầy Mã nếm thử một miếng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, vừa thưởng thức vừa nói: "Khi đó, tôi rất hài lòng, Alipay độc quyền một nhà, không chỉ từ chối Liễu tổng, tôi còn từ chối không biết bao nhiêu nhà tư sản muốn đầu tư vào Alipay.
Đáng tiếc, tôi đã đ·á·n·h giá thấp Liễu tổng. Anh không giống với đám tư sản kia, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi bị tôi từ chối, anh liền lập tức làm ra WeChat, sau đó thuận thế đưa ra Wechat Pay, trong lúc đó hàng loạt các thao tác làm tôi hoa cả mắt, thật sự là hậu sinh khả úy!"
Liễu Hạ Huy cười nói: "Thầy Mã quá khen, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ!"
"Liễu tổng, sự bất đắc dĩ này của anh, lại làm tôi tổn thất nặng nề!"
Thầy Mã lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên, đây đều là do tôi tự chuốc lấy, vì cạnh tranh với WeChat thanh toán của anh, tôi đã bỏ ra mấy tỷ, kết quả thị phần thanh toán của Alipay vẫn còn xa xa kém Wechat Pay, đây thật sự là nỗi đau trong lòng tôi!"
Liễu Hạ Huy cười ha ha nói: "Thầy Mã nói đùa, tập đoàn Ali của anh gia nghiệp lớn, chỉ có mấy tỷ thì tính là gì?"
Thầy Mã uống một ngụm trà, thở dài: "Thương tổn gân cốt thì không đến n·ổi, nhưng mấy tỷ dù sao không phải là số lượng nhỏ, nhất là nghĩ đến số tiền này hoàn toàn có thể không cần bỏ ra, hơn nữa không có Wechat Pay là kình địch, tất cả là do chính mình tạo thành cục diện như vậy, tôi hận không thể tự tát mình một cái!"
Liễu Hạ Huy: "..."
Sau đó, hai vị đại lão nói chuyện phiếm, mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch khoảng 20 tuổi, nhưng đây chỉ là tuổi tác bên ngoài, dù sao Liễu Hạ Huy cũng là người của hai thế giới, nếu xét về tuổi tác tâm lý, hai người thật ra không chênh lệch nhiều.
Lại thêm Liễu Hạ Huy đối với bố cục thế giới trong tương lai mấy năm cùng với sự phát triển của Internet di động đều là chính mắt thấy, khi nói chuyện cùng thầy Mã, đương nhiên là mạch lạc rõ ràng, lơ đãng một câu nói, đã mang đến cho thầy Mã chấn động tâm lý cực lớn, khiến thầy Mã càng trò chuyện càng hăng say, rất có không dừng được tiết tấu.
Mãi cho đến khi bữa cơm này gần xong, thầy Mã mới vào chủ đề chính, nói: "Liễu tổng, tôi lần này đến đây, mục đích là muốn nói chuyện với anh về vấn đề cạnh tranh giữa Kuai và Didi."
Liễu Hạ Huy nghe vậy ngồi thẳng người, nói: "Thầy Mã có cao kiến gì, xin mời nói, chúng ta cùng nhau tham khảo!"
Thầy Mã nói: "Từ khi cuộc chiến đốt tiền của ứng dụng gọi xe bùng nổ đến nay, thật ra thì chúng ta đã giải phóng được những khu vực cần giải phóng. Tiếp theo, nếu hai nhà chúng ta cứ tiếp tục đổ tiền cạnh tranh, thì có chút được ít hơn mất.
Hơn nữa, Liễu tổng, anh cũng biết, quốc gia đã chuẩn bị can thiệp. Cuộc chiến đốt tiền mở rộng này quả thật làm cho các ứng dụng gọi xe phát triển nhanh mạnh, nhưng vì tốc độ phát triển quá nhanh, việc giám sát của chúng ta đã xuất hiện nhiều vấn đề.
Ví dụ, sự gia nhập của xe đen, sẽ nảy sinh rất nhiều mối nguy hiểm về an toàn. Hiện tại những mối nguy hiểm này chưa bùng nổ thì không sao, một khi đã bùng nổ, vậy tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến toàn bộ ngành, bị quốc gia bắt buộc chỉnh đốn cũng không có gì lạ.
Cho nên, thừa dịp quốc gia còn chưa ra tay, chúng ta tốt nhất là nên đình chỉ việc đốt tiền mở rộng, sau đó chỉnh đốn lại các ứng dụng gọi xe, loại trừ những mối nguy hiểm an toàn đó, đây mới là sách lược kinh doanh có thể phát triển lâu dài!"
Nghe đến đây, Liễu Hạ Huy khen: "Thầy Mã thật sự là nhìn xa trông rộng!"
Hắn đã từng trải, nên đương nhiên hắn hiểu rõ những nguy cơ an toàn tiềm ẩn trong mạng lưới gọi xe, coi như thầy Mã không đến tìm hắn lần này, thì năm nay Liễu Hạ Huy cũng dự định chấn chỉnh mạnh mẽ Didi, ngăn chặn loại án kiện đã từng gây chấn động trên mạng ở kiếp trước.
Mà thầy Mã, lại không có trải nghiệm, tất cả đều xuất phát từ nhãn quang. Có thể trong khi ứng dụng gọi xe phát triển phồn vinh, nhìn thấy những nguy cơ an toàn đó, cũng đã xem trọng, không thể không nói sự thành c·ô·ng của thầy Mã không phải là ngẫu nhiên!
Thầy Mã cũng là một cao thủ trong việc quan sát sắc mặt, nghe vậy lắc đầu nói: "Liễu tổng anh đừng tâng bốc tôi nữa, sợ rằng những điều tôi nói anh cũng đã sớm nghĩ tới rồi chứ?"
Liễu Hạ Huy cười không nói!
Trong lòng thầy Mã hiểu rõ, đột nhiên đề nghị: "Liễu tổng, anh thấy thế nào nếu chúng ta thúc đẩy Didi và Kuai sáp nhập?"
Liễu Hạ Huy nhìn về phía thầy Mã, trầm mặc khoảng ba giây, cười nói: "Có thể, tôi không có vấn đề gì!"
Nói xong, hai vị đại lão nhìn nhau cười, đều hiểu rõ tâm tư của đối phương.
Đừng thấy giống như chỉ là một câu nói tùy tiện, nhưng phía sau lại là kết quả suy nghĩ cặn kẽ của hai người.
Dù sao thì ứng dụng gọi xe do cạnh tranh cùng với nóng lòng khai thác thị trường, nên vẫn không ngừng đầu tư, nếu như Kuai và Didi không sáp nhập, thì còn không biết đến năm tháng nào mới có thể có lợi nhuận!
Sau khi quyết định sáp nhập, điều tiếp theo phải bàn bạc, chính là tỷ lệ cổ phần cùng với vấn đề vận hành sau khi sáp nhập.
Mặc dù Liễu Hạ Huy và thầy Mã không phải là người sáng lập Didi và Kuai, nhưng theo cuộc chiến đốt tiền của ứng dụng gọi xe bùng nổ, hai vị đại lão không ngừng đầu tư tài chính, khiến cho hai vị đại lão đã nắm giữ cổ phần Didi và Kuai, cũng nắm giữ quyền phát biểu tuyệt đối.
Đây cũng là nguyên nhân hai người có thể đại diện cho ứng dụng gọi xe của mình tiến hành thương lượng mà không cần thông qua các cổ đông khác, ngược lại những gì hai người đã quyết định, cơ bản sẽ không có ai phản đối!
Huống chi, bao gồm cả người sáng lập Didi và Kuai, thật ra cũng không muốn tiến hành cuộc chiến đốt tiền nữa, chỉ cần Liễu Hạ Huy và thầy Mã nguyện ý đình chiến, bọn họ vui mừng còn không kịp, sao có thể phản đối?
Vì vậy, vào ngày thứ hai sau khi Liễu Hạ Huy gặp mặt với thầy Mã, Didi và Kuai, hai ứng dụng gọi xe đang "chiến đấu" kịch liệt này, lần lượt phát thông báo, đình chỉ trợ cấp cho tài xế và hành khách.
Một tuần lễ sau, hai ứng dụng gọi xe lớn còn lại ở Hoa Hạ này chính thức tuyên bố sáp nhập.
Sau khi sáp nhập, vẫn sử dụng tên gọi Didi Chuxing.
Đến đây, Didi Chuxing độc quyền một nhà, không còn đối thủ trên thị trường gọi xe Hoa Hạ.
...
Cùng lúc với việc sáp nhập Didi và Kuai, rau muống Bác Bạch cũng bắt đầu được đưa ra thị trường.
Rau muống Bác Bạch, so với các loại rau muống khác, đặc điểm lớn nhất của nó là thân dài, ít lá, chỉ ở cuối thân mọc lác đác vài lá non. Nó được trồng trong ruộng nước, cho nên sinh trưởng tốt, có thể cao hơn một mét, ném nó lên trên mặt đất, nghe một tiếng "bộp", có thể sẽ gãy đôi, vô cùng giòn!
Mọi người đều biết, phần lớn rau cải xanh, bao gồm cả rau muống ở những nơi khác, sau khi xào chín, để lâu một chút sẽ bị đổi màu, mà để qua đêm thì càng không cần nói.
Nhưng rau muống Bác Bạch thì khác, nó bất kể là hấp hay xào chín, sau khi nấu vẫn giữ được màu xanh biếc, cho dù là qua đêm, vẫn có thể tươi như lúc ban đầu.
Lúc này, cụm kho lạnh xây dựng ở trấn Bạch Ngưu tuy còn chưa hoàn toàn xong, nhưng phần lớn đã có thể đưa vào sử dụng, hệ thống phân phối lại càng đã được xây dựng từ trước.
Vì vậy, theo rau muống Bác Bạch được đưa ra thị trường, chuỗi cung ứng lạnh bắt đầu phát huy tác dụng, trời còn chưa sáng đã vận chuyển rau muống được người trồng rau hái từ lúc bốn, năm giờ sáng đến các cửa hàng của Lão Liễu Ẩm Thực.
Đương nhiên, do sản lượng còn chưa đủ cao, cho nên tập đoàn Liễu thị không có ý định phân phối ra toàn bộ thị trường cả nước, mà là tập trung vào thị trường hai tỉnh Việt Quế, cùng với các thành phố trọng điểm như Bắc Kinh và Hong Kong.
...
Ở Hoa Hạ, 10 đôi mẹ chồng nàng dâu thì ít nhất có chín đôi không hợp nhau, mà vấn đề mẹ chồng nàng dâu trở thành một trong những vấn đề nan giải nhất ở Hoa Hạ.
Đương nhiên, cũng có rất ít những bà mẹ chồng nàng dâu, hòa thuận còn hơn cả mẹ con ruột, mà Dương Hồng và con dâu của bà là một trong số đó.
Vốn dĩ gia đình Dương Hồng rất ít khi ra ngoài ăn cơm, cũng rất ít khi mua đồ ăn chín về ăn, không phải vì tiết kiệm tiền, nhà bà không thiếu tiền, mà là cảm thấy đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, vẫn là mua về tự làm ăn thì yên tâm hơn.
Bất quá, từ khi con dâu về nhà, Dương Hồng vì chiều con dâu, nên thường xuyên ra ngoài ăn một bữa, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn chín ở ngoài về ăn.
Trưa hôm nay, nghĩ đến việc hai ngày nay khẩu vị của con dâu dường như không được tốt lắm, Dương Hồng liền dự định đến Gà Luộc Lão Liễu mua một ít gà luộc con dâu thích ăn, mua thêm một ít rau xanh về, là có thể giải quyết xong một bữa.
Đi đến cửa hàng Gà Luộc Lão Liễu bên cạnh chợ, thấy không ít khách hàng đang vây quanh ở đó chỉ trỏ, không biết đang nói gì, so với việc xếp hàng mua gà luộc bình thường dường như có chút khác biệt.
Dương Hồng hiếu kỳ liền tiến lại gần.
Kết quả, phát hiện các khách hàng đang vây quanh một đống rau xanh, đống rau xanh này liếc mắt liền có thể nhận ra là rau muống, nhưng lại có khác biệt rất lớn so với rau muống bình thường mua ở chợ.
Ở hai bên trái phải của đống rau muống này, có một tấm bảng quảng cáo đứng, sau khi xem xong nội dung trên hai tấm bảng, Dương Hồng mới hiểu được loại rau muống này có xuất xứ từ huyện Bác Bạch, tỉnh Quế (Quảng Tây), được người bản địa gọi là rau muống Bác Bạch.
Nội dung trên tấm bảng quảng cáo bên trái, ca ngợi rau muống Bác Bạch, suýt chút nữa là nói ăn loại rau muống Bác Bạch này có thể trường sinh bất lão!
Nội dung trên tấm bảng quảng cáo bên phải, lại là phương pháp chế biến rau muống Bác Bạch cùng với hình ảnh thành phẩm.
Ngoài ra, còn có giá cả của rau muống Bác Bạch: 8 tệ/cân.
"Không ngờ, lại có thể nhìn thấy rau muống Bác Bạch ở đây, mấy năm trước may mắn được ăn một lần ở tỉnh thành Quế tỉnh (Quảng Tây), mùi vị đó tuy không khoa trương như trên biển quảng cáo này nói, nhưng đúng là bỏ xa các loại rau muống khác mấy con phố, cái vị giòn ngon đó đến nay vẫn khó quên, hôm nay nói gì cũng phải mua một ít về nếm thử!"
"Loại rau không có lõi này mùi vị không biết thế nào, tôi chưa từng ăn, nhưng vẻ ngoài đúng là thượng hạng, nhìn qua đã thấy non, tôi cũng mua một ít về ăn thử xem sao!"
"Thoạt nhìn quả thật không tệ, nhưng giá này quá đắt?"
"Quả thật có hơi đắt!"
"..."
Khách hàng bàn tán xôn xao, mặc dù có không ít người chê đắt, nhưng cũng có nhiều người sẵn sàng mua một ít về nếm thử đồ tươi.
Dương Hồng không xem xét giá cả, bà ghi nhớ phương pháp nấu rau muống Bác Bạch trong lòng, sau đó xếp hàng mua một ít gà luộc, mua thêm một ít rau muống Bác Bạch, sau đó liền về nhà chuẩn bị cơm trưa.
Món mặn đã có gà luộc, nên Dương Hồng chỉ cần vo gạo nấu cơm, lại xào rau muống Bác Bạch là xong.
Khi nhặt rau, Dương Hồng mới cảm nhận được độ giòn non của rau muống Bác Bạch, thật sự là nhẹ nhàng gập lại đã nghe một tiếng "bộp", gãy làm đôi, chưa từng thấy loại rau muống nào giòn non như vậy.
Sau khi nhặt rau muống Bác Bạch xong, rửa sạch, để ráo nước, lấy thêm năm, sáu tép tỏi dùng dao đập dập để sẵn.
Trong hai phương pháp nấu rau muống Bác Bạch kinh điển, Dương Hồng lựa chọn phương pháp rau xanh xào, tương đối dễ thao tác, lại có hương vị ngon.
Rau xanh xào rau muống Bác Bạch, ý là xào trên lửa lớn, làm liền một mạch, cho nên cần thời gian cực kỳ ngắn ngủi. Dương Hồng đợi đến khi con trai và con dâu tan làm, mới bắt đầu ra tay.
Làm nóng chảo dầu, cho rau muống Bác Bạch đã rửa sạch và để ráo nước vào nồi, sau đó vừa nhanh chóng đảo, vừa cho một lượng vừa phải muối và xì dầu, bột ngọt có thể cho hoặc không, trước khi bắc ra cho tỏi đã đập dập vào, lại đảo thêm mấy cái rồi bắc ra!
Trừ đi thời gian làm nóng chảo, từ khi cho rau muống Bác Bạch vào nồi, đến khi múc ra, không quá một phút, đó chính là xào!
Mà tỏi, ở trong nhà hàng chú trọng cho vào nồi trước để dậy mùi thơm, nhưng đó là do lò của nhà hàng có hỏa lực lớn, có thể phi thơm trên lửa nhỏ rồi mới tăng lửa để xào rau muống.
Nếu là làm ở gia đình, vì hỏa lực không đủ, nên khi làm nóng chảo dầu, cố gắng làm cho nhiệt độ cao hơn một chút. Lúc này, không thích hợp phi thơm tỏi trước, vì nhiệt độ dầu cao, tỏi cho vào không đến hai giây liền cháy khét, đợi khi món ăn sắp bắc ra thì cho vào, mùi thơm của tỏi vẫn nồng đậm, vẻ ngoài cũng sẽ rất đẹp!
Dương Hồng xào rau rồi bắc ra, một mùi thơm của tỏi và mùi hương đặc trưng của rau muống Bác Bạch tỏa ra, con dâu của bà ở phòng khách kinh ngạc: "Mẹ, mẹ xào rau gì mà thơm vậy?" Vừa nói, đã đi về phía phòng bếp.
Dương Hồng cười ha hả nói: "Loại rau xào này tên là rau muống Bác Bạch, thật ra chính là rau muống, nhưng loại rau muống này không giống với loại chúng ta thường ăn, mùi vị kết quả thế nào, thì phải ăn mới biết!"
Con dâu đã vào phòng bếp liền vội vàng bưng đĩa rau muống Bác Bạch màu xanh biếc lên, hít một hơi thật sâu, nói: "Oa, đây là rau muống Bác Bạch sao? Nhìn màu sắc này nước miếng con sắp chảy ra rồi!"
Một phút sau.
"Oa, vừa giòn vừa ngon lại có một mùi thơm đặc biệt, rau muống Bác Bạch này ngon quá!"
"Khó trách người ta lại tâng bốc rau muống Bác Bạch này như vậy, còn bán với giá tám tệ một cân, mùi vị này thật sự quá tuyệt!"
"Mẹ, rau muống Bác Bạch này mẹ mua ở đâu vậy? Sao trước giờ chưa từng mua?"
"Trước đây mẹ cũng chưa từng thấy chỗ nào bán loại rau muống Bác Bạch này, lần này là đến Gà Luộc Lão Liễu mua gà luộc, mới biết ở đó có rau muống Bác Bạch vừa mới được bày bán!"
"Mẹ, sau này mua thêm rau này ăn đi, mùi vị ngon quá!"
"Ừm, chiều nay mẹ sẽ đi xem thử có còn bán không, nếu còn mẹ sẽ mua thêm một ít về, sau đó đổi sang một phương pháp nấu khác được khen là kinh điển, xem thử mùi vị thế nào!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận