Ăn Uống Đại Lão

Chương 124: Ba tháng sau

**Chương 124: Ba tháng sau**
Không thể không nói, Bao Nghiệp Vĩ và ba ông chủ khác vẫn còn có chút nhãn quan.
Bởi vì tự mình định vị rõ ràng, không có thực sự cạnh tranh trực tiếp với Nồi Lẩu Lão Liễu, nên việc buôn bán của bọn họ cũng đã diễn ra hồng hồng hỏa hỏa, doanh thu ngày đầu đạt tới bốn ngàn năm trăm.
Những ngày sau đó, doanh thu dần dần giảm xuống, cuối cùng ổn định ở khoảng ba nghìn bảy trăm, tám trăm.
Doanh thu này, nói thật đã rất tốt.
Nếu như trước đó đám người Bao Nghiệp Vĩ kinh doanh có mức doanh thu này, vậy khẳng định có thể k·i·ế·m lời lớn.
Nhưng bây giờ đám người Bao Nghiệp Vĩ đi theo con đường lời ít bán nhiều, ba nghìn bảy trăm, tám trăm doanh thu, kỳ thực lợi nhuận cũng chỉ khoảng bảy tám trăm.
So với trước kia thu nhập có thấp hơn một chút, bất quá Bao Nghiệp Vĩ và ba người đã rất hài lòng.
...
Nếu như nói x·u·y·ê·n vị lẩu dê bên này, ba ông chủ là vui mừng nhướng mày, thì Thôi Vĩnh Phong, chủ của Súp Bồ Câu Vương Bạch Châu lại là Sầu Vân ảm đạm.
Dùng t·h·ùng đựng nước để hầm súp chim bồ câu, Thôi Vĩnh Phong cũng đã thử, kết quả không khác gì nước máy.
Mà nguồn gốc chim bồ câu của Súp Bồ Câu Vương Lão Liễu, sau khi mẹ vợ Vũ Triêu Anh kiên trì th·e·o dõi, nhìn chằm chằm cả ngày, rốt cuộc cũng đã mò ra được một chút manh mối, nhưng lại chẳng có ích gì.
Bởi vì Vũ Triêu Anh tận mắt thấy một chiếc xe vận tải giao chim bồ câu cho Súp Bồ Câu Vương Lão Liễu, về phần chim bồ câu này rốt cuộc đến từ đâu, nàng cũng không biết rõ, tóm lại nàng chỉ biết chim bồ câu này không phải là do nhà cung ứng vốn có giao hàng.
Biết được đáp án này, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống.
Không biết Súp Bồ Câu Vương Lão Liễu nhập nguồn chim bồ câu có mùi vị thơm ngon kia từ đâu, mà bây giờ doanh thu trong tiệm cũng đã sắp xuống còn hai chữ số. Bất kể là Thôi Vĩnh Phong, người trên danh nghĩa làm chủ, hay Vũ Triêu Anh, người khởi xướng, đều gấp đến độ như kiến bò tr·ê·n chảo nóng.
Thời khắc này, Thôi Vĩnh Phong rốt cuộc cảm nh·ậ·n được loại bất đắc dĩ của ông chủ Bồ Câu Thúy Hiên ban đầu.
Thời khắc này, Thôi Vĩnh Phong cũng lĩnh ngộ được chân lý của câu nói đầu bếp không làm n·ổi ông chủ.
Thời khắc này, trong lòng Thôi Vĩnh Phong còn mơ hồ có chút hối h·ậ·n, ban đầu vì sao không quản được nửa người dưới của chính mình, để cho một nữ nhân nắm thóp chặt đến vậy, làm ra loại chuyện m·ấ·t mặt x·ấ·u hổ này.
Sau đó, mặc dù mọi người đều vắt hết óc để nghĩ biện p·h·áp, không ngừng nỗ lực giãy giụa lần cuối.
Đáng tiếc, châu ngọc có sẵn ở phía trước, đã có Súp Bồ Câu Vương Lão Liễu, súp bồ câu vương Bạch Châu đã được định sẵn vận m·ệ·n·h đóng cửa tiệm.
Ngành nghề ăn uống chính là thực tế như vậy, không hấp dẫn được kh·á·c·h hàng, thì cũng chỉ có đóng cửa mà thôi.
...
Năm 2001, thực ra là một năm có nhiều đại sự.
Bất quá, những chuyện Liễu Hạ Huy có thể nhớ kỹ, chỉ có bảy đại sự:
Một, Bush nhậm chức tổng th·ố·n·g nước Mỹ.
Hai, nước ta, Đế đô, giành được quyền tổ chức Olympic năm 2008.
Ba, sự kiện 911 ở nước Mỹ.
Bốn, c·hiến t·ranh Afghanistan bùng n·ổ.
Năm, đội bóng quốc gia giành vé dự World Cup.
Sáu, nước ta chính thức gia nhập tổ chức thương mại thế giới.
Bảy, trang web khởi điểm đời trước – hiệp hội văn học huyền huyễn thành lập.
Trong bảy đại sự này, Liễu Hạ Huy có thể nhớ được chính x·á·c ngày tháng, cũng chỉ có sự kiện 911 của nước Mỹ.
Còn có hai sự kiện có thể nhớ được tháng, một cái là c·hiến t·ranh Afghanistan bùng n·ổ, một cái là hiệp hội văn học huyền huyễn thành lập.
Sự kiện trước là cùng 911 sự kiện móc nối với nhau, cho nên Liễu Hạ Huy có thể nhớ được là chuyện xảy ra vào tháng mười.
Sự kiện sau là do Liễu Hạ Huy lăn lộn hơn mười năm ở trang web, đối với lịch sử p·h·át triển của nó dĩ nhiên là nhớ, biết hiệp hội văn học huyền huyễn, tiền thân của nó, thành lập vào tháng mười một.
Những sự kiện khác đã qua hai mươi năm, có thể nhớ được là xảy ra vào năm này đã là không tệ rồi, ngày tháng chính x·á·c là không có khả năng nhớ kỹ!
Nếu như là những đại lão kinh tế sống lại, người kia lợi dụng mấy đại sự này, liền có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, k·i·ế·m được đầy bồn đầy bát.
Bất quá Liễu Hạ Huy rất hiển nhiên không có năng lực này, kiếp trước lăn lộn ba mươi mấy năm không chỉ trắng tay, mà còn nợ nần chồng chất, trông cậy vào hắn có năng lực k·i·ế·m tiền này, thì cũng không thực tế.
Cho nên mặc kệ trong nước hay ngoài nước long trời lỡ đất ra sao, Liễu Hạ Huy vẫn co đầu rút cổ tại huyện thành nhỏ Bạch Châu này, mỗi ngày đắc ý đếm số tiền giấy k·i·ế·m được, ngày tháng t·r·ải qua thảnh thơi tự tại.
Thoáng một cái, ba tháng đã trôi qua.
...
Sự kiện 911 ở nước Mỹ mặc dù đã qua ba ngày, nhưng ở nước ta, sức nóng của nó vẫn vô cùng cao, những người bình thường hơi chú ý tới đại sự quốc gia đều đặc biệt chú ý tới báo cáo sau vụ kh·ủ·n·g ·b·ố tập kích này.
Bất quá, đối với những người trẻ tuổi, điểm bọn họ chú ý lại không giống nhau.
Nhất là học sinh cấp ba và sinh viên thời này, chỉ cần là thường x·u·y·ê·n tiếp xúc với Internet, lúc này đều bị một trò chơi hấp dẫn, trò chơi này vô cùng n·ổi tiếng trong lịch sử trò chơi của nước ta, đó chính là 《 Nhiệt Huyết Truyền Kỳ 》.
Đường Tiểu Mẫn, vợ kiếp trước của Liễu Hạ Huy chính là player trung thành của 《 Nhiệt Huyết Truyền Kỳ 》, cũng là một trong những player nạp tiền đầu tiên ở trong nước.
Khi 《 Truyền Kỳ 》 bắt đầu thịnh hành ở các quán net, Liễu Hạ Huy vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Đường Tiểu Mẫn, tần suất nói chuyện phiếm so với trước kia ít nhất cao gấp mấy lần, chỉ cần rảnh rỗi liền gửi tin nhắn cho đối phương.
Trước mắt, có thể thấy Đường Tiểu Mẫn hẳn là còn chưa bắt đầu chơi 《 Truyền Kỳ 》.
Bất quá Liễu Hạ Huy biết rõ kiếp trước Đường Tiểu Mẫn mê game online này đến mức nào, có thể trở thành nữ p·h·áp sư đứng đầu ở một khu, có thể tưởng tượng được cô đã tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy những con nghiện game đ·i·ê·n c·u·ồ·n vì 《 Truyền Kỳ 》ở quán Internet, Liễu Hạ Huy, người ban đầu dự định chờ đến tháng mười, sinh nhật của Đường Tiểu Mẫn mới đến Hàng thị gặp mặt nàng, ngay lập tức liền thay đổi chủ ý, dự định sớm đi Hàng thị gặp nàng.
n·g·ư·ợ·c lại, hắn hiện tại cũng đang cực kỳ rảnh rỗi, các tiệm ăn uống trên danh nghĩa đều có nhân viên quản lý, hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo.
Về phần kh·á·c·h sạn lớn của hắn, trước mắt cũng đang được khởi c·ô·ng xây dựng, đốc c·ô·ng phương diện hắn đã giao cho cha mình phụ trách.
Cho nên, hiện tại Liễu Hạ Huy thật sự là không có việc gì làm, muốn đi nơi nào tiêu sái liền đi nơi đó.
Vì vậy, ngay tại ngày 15 tháng 9 này, Liễu Hạ Huy chào hỏi cha mẹ một tiếng, liền tự mình ngồi xe đi tỉnh thành.
Từ huyện Bạch Châu đến Hàng thị, khoảng chừng hơn 1,700 cây số, đừng nói là không có xe chạy thẳng, coi như là có thì Liễu Hạ Huy cũng lười ngồi, thật sự là quá m·ấ·t thời gian.
Kiếp trước, Liễu Hạ Huy đã từng từ tỉnh thành ngồi xe lửa đi qua Hàng thị một lần, chuyến xe lửa này vốn đã chạy chậm hơn nhiều so với xe lửa thông thường, lại cộng thêm giữa đường xe lửa còn gặp trở ngại phải dừng lại mấy giờ, chờ đến khi đến được Hàng thị, ước chừng đã m·ấ·t hơn bốn mươi giờ, đó là lần ngồi xe lửa lâu nhất của hắn.
Thời đại này trong nước còn chưa có đường sắt cao tốc, Liễu Hạ Huy lười ngồi xe lửa chậm chạp kia, chuẩn bị đến tỉnh thành trực tiếp ngồi máy bay, tốc độ này tương đối nhanh, không cần phải trì hoãn quá nhiều thời gian tr·ê·n đường.
Đương nhiên, trước khi bay tới Hàng thị, Liễu Hạ Huy trước tiên cần phải tút tát lại vẻ bề ngoài của mình tại tỉnh thành.
Kiếp trước, trước khi gặp Đường Tiểu Mẫn, Liễu Hạ Huy không hề để ý đến cách ăn mặc, tùy t·i·ệ·n một cái áo sơ mi trắng phối quần tây là xong, chưa bao giờ tốn thời gian để chăm chút cho bản thân.
Sau đó, ở chung một chỗ với Đường Tiểu Mẫn, chịu ảnh hưởng của nàng, hắn mới dần dần coi trọng chuyện ăn mặc.
Lần này đi Hàng thị, đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt ở đời này, Liễu Hạ Huy đương nhiên phải ăn mặc bảnh bao một phen, lấy diện mạo đẹp trai nhất xuất hiện trước mặt Đường Tiểu Mẫn.
Dù sao ấn tượng đầu tiên của một người, là vô cùng quan trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận