Ăn Uống Đại Lão
Chương 159: Mở xe lửa
Chương 159: Mở Xe Lửa
Sân trượt băng Lam Thiên.
Đây là sân trượt băng gần nhất với Đại học Quế Tỉnh (Quảng Tây).
Khi nhóm người Liễu Hạ Huy đến sân trượt băng Lam Thiên, nơi đây người người nhốn nháo, đuổi theo ánh đèn thay đổi màu sắc và phương hướng liên tục, nhạc mở rất sôi động, một nhóm lớn nam nữ đang mở xe lửa ở đó, tiếng huýt sáo và tiếng thét chói tai vang lên bất ngờ, toàn bộ sân trượt băng toát ra mùi hormone nồng nặc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đàm Nguyên Tuấn, Uông Nhất Ba, An Tiểu Dũng, Vu Đại Lượng, bốn nam sinh đều không khỏi hưng phấn.
Còn Liễu Hạ Tuyết, Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng, bốn cô gái, trên mặt vừa có vẻ hưng phấn, lại vừa có chút lo lắng bất an.
Riêng Liễu Hạ Huy, bất giác nhớ lại những ngày tháng kiếp trước cùng bạn bè đi sân trượt băng chơi.
"Wase, các ngươi mau nhìn kìa, người kia thật lợi hại a!"
"Đúng vậy a, cái này thật quá lợi hại đi, lại có thể trượt ngược được?"
"Hơn nữa tốc độ trượt thật nhanh nha, vậy mà không đụng trúng người, thật là khiến người ta bội phục a!"
Lúc này, bốn cô gái bắt đầu xôn xao bàn tán.
Vu Đại Lượng không nhịn được, nói: "Chúng ta đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi thuê giày trượt băng đi!"
Đàm Nguyên Tuấn vội vàng nói: "Thuê giày trượt băng ở bên này, mọi người đi theo ta!"
Hồ Đồng Đồng không nhịn được nói: "Thế nhưng, chúng ta căn bản không biết chơi cái này a!"
Kỷ Giai Thiến cũng gật đầu nói: "Ta cũng không biết, cái này nhìn thôi đã thấy sợ rồi!"
Vu Đại Lượng cười nói: "Cái này rất đơn giản, Hồ Đồng Đồng, ta dạy cho ngươi trượt!"
An Tiểu Dũng nhìn Kỷ Giai Thiến nói: "Cái này nhìn thì đáng sợ, thật ra rất dễ học, ta có thể dạy ngươi!"
Trong khi nói chuyện, mọi người đã tới chỗ thuê giày trượt băng.
"Nhân viên phục vụ, cho chúng tôi chín đôi giày trượt băng!"
Nói xong, Đàm Nguyên Tuấn nhìn về phía nhóm người Liễu Hạ Tuyết, nói: "Tôi muốn cỡ 42, mọi người mang cỡ giày bao nhiêu thì báo một tiếng!"
"Tôi muốn cỡ 43!"
"Tôi muốn cỡ 41!"
"Tôi cũng muốn cỡ 42!"
Vu Đại Lượng, An Tiểu Dũng, Uông Nhất Ba, ba người nhanh chóng báo cỡ giày của mình.
Đối với nữ sinh mà nói, ngay cả cỡ giày cũng thuộc về riêng tư.
Bất quá bây giờ không phải là lúc khách sáo, Tạ Hoa Liên và các cô gái đang chuẩn bị báo cỡ giày, Liễu Hạ Huy nhìn về phía nữ nhân viên phục vụ, hỏi: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có giày trượt băng mới cho thuê không?"
Liễu Hạ Huy tuy không mắc bệnh thích sạch sẽ, nhưng những đôi giày trượt băng cũ này không biết đã bị bao nhiêu người xỏ qua, hơn nữa trong số đó chắc chắn không thiếu những đôi chân có mùi, cái loại cảm giác chân ẩm ướt kia, hơi ấm của người đi trước còn sót lại, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó chịu.
Nếu như không có giày mới cho thuê, hắn thà không chơi, cũng không mang loại giày người khác đã xỏ qua.
Thật ra, kiếp trước khi còn trẻ Liễu Hạ Huy không để ý đến vấn đề vệ sinh như bây giờ, sau này kết hôn rồi, chịu ảnh hưởng của vợ mới dần dần thay đổi.
"Có giày mới, nhưng giá thuê sẽ đắt hơn một tệ một giờ!" Nữ nhân viên phục vụ nói.
"Vậy cho chúng tôi chín đôi giày mới đi!" Liễu Hạ Huy nói thẳng.
Lời này vừa ra, lập tức nhận được hảo cảm của các cô gái, trời sinh con gái vốn thích sạch sẽ hơn nam giới (nói là tổng thể, đừng lấy cá thể ra so sánh), mang giày trượt băng người khác đã xỏ qua, không nói là hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Giờ theo đề nghị của Liễu Hạ Huy, các cô gái có thể mang giày mới, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu!
Đàm Nguyên Tuấn, Vu Đại Lượng và bốn nam sinh còn lại đều cảm thấy Liễu Hạ Huy quá lãng phí, một giờ thu thêm một tệ, chín người chính là chín tệ, nếu như chơi hai, ba tiếng, thì phải trả hơn hai mươi bảy tệ, thật là quá lãng phí!
Bất quá nhìn thấy các nữ sinh đều có vẻ mặt cao hứng, bốn người cũng không nói gì thêm, dù sao đều là người thích sĩ diện, chung quy không thể trước mặt nữ sinh mà so đo một tệ này!
Kết quả, khi thanh toán, Liễu Hạ Huy đã nhanh tay trả tiền trước.
"Tiểu Huy, đi chơi sao lại để ngươi trả tiền a, như vậy không phải là làm mất mặt bọn ta sao, mau cầm tiền lại đi!" Nói xong Đàm Nguyên Tuấn nhìn về phía nữ nhân viên thu ngân, nói: "Làm phiền cô trả lại tiền cho cậu ấy, tiền này để tôi trả!"
"Tuấn ca, lúc ăn cơm anh đã thanh toán rồi, tôi cũng không tranh với anh, bây giờ tôi trả tiền, anh cũng đừng tranh với tôi nữa, dù sao cũng chỉ có mấy mươi tệ mà thôi, ai trả cũng như nhau!"
Nói xong, Liễu Hạ Huy liền kéo tỷ tỷ sang một bên thay giày trượt băng.
Đàm Nguyên Tuấn thấy vậy tuy cảm thấy có chút mất mặt, nhưng đối với Liễu Hạ Huy lại thêm một phần công nhận.
Sau đó, tất cả mọi người tìm chỗ ngồi, rồi bắt đầu thay giày trượt băng.
Khi tất cả mọi người đã thay xong giày trượt băng, Đàm Nguyên Tuấn bắt đầu trợn tròn mắt.
Bởi vì Uông Nhất Ba, An Tiểu Dũng, Vu Đại Lượng ba người đều có mục tiêu của mình, đang bắt đầu một chọi một dạy Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng ba cô gái kỹ thuật trượt băng.
Vốn mục tiêu của Đàm Nguyên Tuấn là Liễu Hạ Tuyết, mọi người đều biết, dạy nữ sinh trượt băng, cũng giống như dạy nữ sinh bơi lội, là một việc khiến các nam sinh làm không biết mệt, đây cũng là một trong những nguyên nhân Đàm Nguyên Tuấn tổ chức hoạt động lần này.
Nhưng bây giờ Liễu Hạ Tuyết đã không tới lượt hắn dạy, mà là đệ đệ của nàng, Liễu Hạ Huy đang dạy nàng.
Mịa nó, thất sách a!
Thấy một màn như vậy, Đàm Nguyên Tuấn trong lòng có chút buồn bực, khi tổ chức hoạt động này, hắn đã tưởng tượng đến lúc đó có thể nắm tay nhỏ của Liễu Hạ Tuyết, sau đó từng bước truyền thụ kỹ thuật trượt băng cho nàng.
Quá trình này nhất định sẽ cực kỳ lãng mạn.
Ai ngờ, tất cả đều đã lên kế hoạch xong, lại đột nhiên xuất hiện một 'em vợ', thật là buồn muốn chết!
Liễu Hạ Huy tự nhiên không biết Đàm Nguyên Tuấn đang nghĩ gì, nhưng có hắn ở đây, tự nhiên không có khả năng để người khác chiếm tiện nghi của tỷ tỷ.
Kỹ thuật trượt băng, nói suông thì vô dụng, phải vừa trượt vừa học, mới có thể nhanh chóng nắm vững kỹ xảo.
Vì vậy, sau khi nói với tỷ tỷ một chút kỹ xảo, liền đứng dậy nói: "Tỷ, ta sẽ dắt tỷ trượt mấy vòng, tỷ cảm nhận một chút, hẳn là rất nhanh sẽ học được!"
Liễu Hạ Tuyết cũng muốn đứng lên giống em trai, nhưng phát hiện bánh xe của giày trượt băng rất trơn, cảm giác chỉ cần vừa đứng lên, 100% sẽ ngã, không khỏi cau mày nói: "Tiểu đệ, ta cảm giác vừa đứng lên sẽ ngã, làm sao còn trượt được?"
Liễu Hạ Huy cười nói: "Tỷ, không phải còn có ta sao? Ta sẽ đối diện kéo hai tay tỷ, tỷ cứ mạnh dạn đứng lên, có ta ở đây sẽ không để tỷ ngã!"
Liễu Hạ Tuyết nắm chặt tay Liễu Hạ Huy, vừa thử đứng lên, vừa nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận một chút!"
Liễu Hạ Huy tự tin nói: "Yên tâm đi tỷ!"
Liễu Hạ Tuyết lấy hết dũng khí đứng lên, sau đó chân không đều, trọng tâm nghiêng về phía trước, giày trượt băng dưới chân trong nháy mắt liền bắt đầu trượt.
Cũng may, nàng vẫn luôn nắm tay em trai, cho nên rất nhanh liền điều chỉnh được trọng tâm.
Cùng một màn, cũng diễn ra bên cạnh Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng.
Kết quả khác biệt là, Tạ Hoa Liên và Kỷ Giai Thiến đều giống như Liễu Hạ Tuyết đứng vững, nhưng Hồ Đồng Đồng lại không may mắn, khi chân bị trượt, không những không thể điều chỉnh trọng tâm, mà còn kéo Vu Đại Lượng ngã theo.
"Đồng Đồng, ngươi không sao chứ?"
"Đồng Đồng, không bị đau chứ?"
"Đồng Đồng, ngươi có ngã chỗ nào không?"
Thấy Hồ Đồng Đồng ngã xuống, Liễu Hạ Tuyết và ba cô gái còn lại đều ân cần hỏi.
"Ta không sao!"
Hồ Đồng Đồng tuy không bị đau, nhưng lại bị mất hết dũng khí, ngồi dưới đất sống chết không chịu đứng lên.
Cuối cùng, Đàm Nguyên Tuấn cũng đi qua, cùng Vu Đại Lượng, hai người một trái một phải nắm cánh tay Hồ Đồng Đồng, mới đỡ được Hồ Đồng Đồng đứng dậy.
...
Lam Diệu Kiệt năm nay vừa tròn 20 tuổi, là ông chủ nhỏ của sân trượt băng Lam Thiên.
Hắn học trượt băng từ năm 16 tuổi, đến nay đã được khoảng 4 năm.
Người thường xuyên trượt băng hẳn là rõ, món đồ chơi này cũng có thể gây nghiện, nhất là người có kỹ thuật trượt băng càng cao, thì càng nghiện nặng.
Lam Diệu Kiệt có kỹ thuật trượt băng rất giỏi, đi cà nhắc chân phanh một cách nhẹ nhàng, trôi đi rồi cua, nhắm mắt trượt ngược, thậm chí là vừa ngồi xuống vừa trượt vừa buộc dây giày, những kỹ thuật lão luyện này Lam Diệu Kiệt đều có thể nắm giữ một cách dễ dàng.
Khi đó, nhà hắn còn chưa mở sân trượt băng Lam Thiên này, hắn ngày ngày đều la cà ở sân trượt băng, dù trong sân trượt băng thỉnh thoảng xảy ra những vụ đánh nhau, cũng không dọa được hắn.
Bởi vì kỹ thuật giỏi, mỗi lần đi trượt băng, Lam Diệu Kiệt đều trở thành người nổi bật nhất.
Mà Lam Diệu Kiệt thích nhất, chính là mở xe lửa, làm đầu xe lửa, sau đó nối đuôi nhau kéo theo toàn bộ người trong sân, đẩy không khí lên cao trào.
Hiện tại sân trượt băng nhà hắn sở dĩ làm ăn phát đạt, Lam Diệu Kiệt ít nhất có một nửa công lao.
Hôm nay, sau khi ăn cơm tối xong, Lam Diệu Kiệt lại giống như thường lệ tới sân trượt băng chơi.
Nhóm người Liễu Hạ Huy mới đến, Lam Diệu Kiệt đang dắt mấy cô gái quen thuộc mở xe lửa.
Người có kỹ thuật bình thường làm đầu xe lửa, đều là để người ta đỡ vai hoặc đỡ eo, sau đó ở phía trước liều mạng dẫn đầu trượt.
Nhưng với cao thủ kỹ thuật như Lam Diệu Kiệt, thì việc mở xe lửa hoàn toàn khác, trực tiếp quay đầu xe, kéo tay các cô gái, sau đó ung dung trượt ngược, cái loại cảm giác được mọi người chú ý này, thật sự khiến Lam Diệu Kiệt say mê.
Chỉ bằng ngón nghề lái xe này, Lam Diệu Kiệt hai năm qua đã tán được rất nhiều cô gái ở sân trượt băng, cũng kết giao được rất nhiều anh em tốt.
Người thường xuyên đến sân trượt băng chơi, đều biết đến kỹ thuật cao siêu của ông chủ nhỏ Lam Diệu Kiệt này, cho nên thấy hắn bắt đầu dẫn đầu mở xe lửa, mỗi người đều tích cực hưởng ứng.
Một nhóm lớn nam nữ, bất kể quen hay lạ, cũng dám trực tiếp đặt tay lên vai hoặc hông của người khác giới, sau đó tận hưởng cảm giác lái xe sảng khoái...
Càng nhiều người hưởng ứng, không khí càng dần dần đi tới cao trào.
Trong bầu không khí nóng bỏng này, ngoại trừ những người mới chơi còn cần vịn lan can ra, chỉ cần là người, hầu như đều tham gia vào, khiến cho đoàn xe lửa càng lúc càng dài.
Vào lúc này, Liễu Hạ Huy cũng đối diện kéo tay tỷ tỷ trượt ngược, dưới sự dẫn dắt của cao thủ như hắn, tỷ tỷ cũng tiến bộ thần tốc, đã trượt rất ra dáng.
Mà Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng ba cô gái tiến bộ còn kém không ít, thứ nhất là kỹ thuật trượt băng của nhóm Đàm Nguyên Tuấn kém hơn Liễu Hạ Huy, dắt theo một người trượt vẫn còn có chút khó khăn.
Thứ hai, quan hệ của bọn họ với ba cô gái cũng không thân thiết, dạy bảo có chút gò bó, không giống Liễu Hạ Tuyết và Liễu Hạ Huy là hai tỷ đệ, coi như ôm nhau cũng không có gì xấu hổ, chứ đừng nói chi là nắm tay hay đỡ eo.
Bởi vì Tạ Hoa Liên và ba cô gái còn lại đều đang từ từ học tập bên cạnh lan can, người thực sự ra sân chỉ có chị em Liễu Hạ Tuyết, cho nên khi toàn sân tham gia mở xe lửa, Liễu Hạ Huy cũng rủ tỷ tỷ cùng đi trải nghiệm.
Loại hình mở xe lửa một vòng lại một vòng tự xoay vận động này, cuối cùng phần lớn đều kết thúc bằng việc một 'con chuột cống' nào đó ngã xuống.
Sau đó, nghỉ ngơi vài chục phút, lại bắt đầu một vòng mở xe lửa mới.
Trong lúc không có mở xe lửa, những cao thủ trượt băng như Lam Diệu Kiệt, đều sẽ biểu diễn đa dạng, đủ loại động tác trượt băng có độ khó cao, thường thường sẽ khiến cho các cô gái hò hét không ngừng.
Ước chừng tham gia bốn năm lần mở xe lửa, thời gian đã trôi qua hai ba tiếng.
Lúc này, đã khoảng mười giờ đêm.
"Tỷ, chơi đủ chưa? Chơi chán rồi chúng ta về thôi!" Liễu Hạ Huy mồ hôi nhễ nhại hỏi.
Liễu Hạ Tuyết cũng chơi đến mồ hôi đầm đìa nói: "Về thôi, chơi đã rồi!"
Rất nhanh, chín người liền tụ tập lại.
"Tuấn ca, Ba ca, Dũng ca, Lượng ca, Liên tỷ, Thiến tỷ, Đồng Đồng tỷ, thời gian không còn sớm, ta và chị ta chuẩn bị về rồi, các ngươi có muốn về cùng không?" Liễu Hạ Huy hỏi.
"Về cùng đi, chơi lâu như vậy cũng mệt rồi!"
"Là cần phải trở về, về trễ không có nước nóng để tắm!"
"..."
Ngay khi Liễu Hạ Huy vừa trả tiền cọc giày trượt băng xong, chuẩn bị rời đi, trong sân trượt băng bỗng nhiên xông vào mười mấy người cầm gậy sắt, trong đó mấy người canh giữ cửa sân trượt băng, những người khác xông về phía trung tâm sân trượt băng.
Một màn bất thình lình, khiến cho vô số nữ sinh trong sân trượt băng kêu thét lên.
Nhóm người Liễu Hạ Huy đều biến sắc, không ngờ mọi chuyện đang suôn sẻ, sắp rời đi, lại xảy ra chuyện.
...
Tối nay Lam Diệu Kiệt dẫn đầu mở mấy lần xe lửa, kỹ thuật trượt băng điêu luyện cộng thêm kinh nghiệm tán gái phong phú, giúp hắn làm quen được một cô gái có ngoại hình khá.
Với kinh nghiệm của Lam Diệu Kiệt, lát nữa chơi mệt sẽ đưa cô gái này ra ngoài ăn khuya, ôm ấp hôn môi là chắc chắn, nếu như phát triển thuận lợi, có lẽ có thể... Hắc hắc...
Nhưng ngay khi hắn đang ảo tưởng làm sao để chinh phục cô gái này, một đám người cầm gậy sắt liền xông vào sân trượt băng, sau đó lao thẳng về phía hắn.
"Ngươi chính là ông chủ nhỏ của sân trượt băng này?" Người thanh niên dẫn đầu hỏi.
Lam Diệu Kiệt trong lòng hơi động, đây là nhắm vào hắn mà đến?
Phủ nhận không có ý nghĩa gì, người thường xuyên đến đây trượt băng ai mà không biết hắn?
Lam Diệu Kiệt chỉ có thể kiên trì đáp: "Ta đúng là ông chủ nhỏ ở đây, các ngươi làm cái gì vậy?"
Thanh niên dẫn đầu gật đầu một cái, nói: "Nhận tiền của người, giải trừ tai họa cho người, thật xin lỗi ông chủ nhỏ!"
Nói xong, tay vung mạnh, cây gậy sắt trong tay liền hung hăng đập trúng bắp chân trái của Lam Diệu Kiệt.
Ra tay dứt khoát, căn bản không cho Lam Diệu Kiệt cơ hội nói chuyện.
"Gào!!"
Khi gậy sắt hung hăng đập trúng bắp chân trái của Lam Diệu Kiệt, hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó 'bịch' một tiếng ngã xuống đất, ôm chân trái không ngừng lăn lộn kêu gào!
Thấy một đòn trúng đích, thanh niên dẫn đầu cũng không có ý định tiếp tục đánh, nói thẳng một tiếng 'rút', liền dẫn mười mấy tên thủ hạ trong nháy mắt biến mất khỏi sân trượt băng.
Có thể nói là đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi đám người rời đi, những người ban đầu bị dọa sợ đến run lẩy bẩy đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Hạ Tuyết, Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng bốn cô gái đều bị dọa sợ không nhẹ, Đàm Nguyên Tuấn, Uông Nhất Ba, An Tiểu Dũng, Vu Đại Lượng bốn nam sinh cũng tái mặt.
Chỉ có Liễu Hạ Huy, người có kiến thức rộng, tuổi tác tâm lý đã xấp xỉ bốn mươi tuổi là coi như trấn tĩnh.
Hơn nữa, nói không đạo đức, Liễu Hạ Huy còn mong chuyện như vậy xảy ra, như vậy có thể để lại cho tỷ tỷ một ấn tượng sâu sắc, tránh cho khi hắn không có ở đây, tỷ tỷ lại cùng bạn học đến chơi.
Vạn nhất xảy ra chuyện, thì hối hận cũng không kịp!
Bây giờ, trải qua một màn vừa rồi, tin tưởng tỷ tỷ đối với những nơi hỗn tạp như sân trượt băng, tuyệt đối sẽ tránh xa, sẽ không dễ dàng cùng người khác đến chơi nữa!
Đồng thời, trong lòng Liễu Hạ Huy cũng nảy sinh một ý nghĩ, đã đến lúc tuyển mấy người vệ sĩ!
Sân trượt băng Lam Thiên.
Đây là sân trượt băng gần nhất với Đại học Quế Tỉnh (Quảng Tây).
Khi nhóm người Liễu Hạ Huy đến sân trượt băng Lam Thiên, nơi đây người người nhốn nháo, đuổi theo ánh đèn thay đổi màu sắc và phương hướng liên tục, nhạc mở rất sôi động, một nhóm lớn nam nữ đang mở xe lửa ở đó, tiếng huýt sáo và tiếng thét chói tai vang lên bất ngờ, toàn bộ sân trượt băng toát ra mùi hormone nồng nặc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đàm Nguyên Tuấn, Uông Nhất Ba, An Tiểu Dũng, Vu Đại Lượng, bốn nam sinh đều không khỏi hưng phấn.
Còn Liễu Hạ Tuyết, Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng, bốn cô gái, trên mặt vừa có vẻ hưng phấn, lại vừa có chút lo lắng bất an.
Riêng Liễu Hạ Huy, bất giác nhớ lại những ngày tháng kiếp trước cùng bạn bè đi sân trượt băng chơi.
"Wase, các ngươi mau nhìn kìa, người kia thật lợi hại a!"
"Đúng vậy a, cái này thật quá lợi hại đi, lại có thể trượt ngược được?"
"Hơn nữa tốc độ trượt thật nhanh nha, vậy mà không đụng trúng người, thật là khiến người ta bội phục a!"
Lúc này, bốn cô gái bắt đầu xôn xao bàn tán.
Vu Đại Lượng không nhịn được, nói: "Chúng ta đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi thuê giày trượt băng đi!"
Đàm Nguyên Tuấn vội vàng nói: "Thuê giày trượt băng ở bên này, mọi người đi theo ta!"
Hồ Đồng Đồng không nhịn được nói: "Thế nhưng, chúng ta căn bản không biết chơi cái này a!"
Kỷ Giai Thiến cũng gật đầu nói: "Ta cũng không biết, cái này nhìn thôi đã thấy sợ rồi!"
Vu Đại Lượng cười nói: "Cái này rất đơn giản, Hồ Đồng Đồng, ta dạy cho ngươi trượt!"
An Tiểu Dũng nhìn Kỷ Giai Thiến nói: "Cái này nhìn thì đáng sợ, thật ra rất dễ học, ta có thể dạy ngươi!"
Trong khi nói chuyện, mọi người đã tới chỗ thuê giày trượt băng.
"Nhân viên phục vụ, cho chúng tôi chín đôi giày trượt băng!"
Nói xong, Đàm Nguyên Tuấn nhìn về phía nhóm người Liễu Hạ Tuyết, nói: "Tôi muốn cỡ 42, mọi người mang cỡ giày bao nhiêu thì báo một tiếng!"
"Tôi muốn cỡ 43!"
"Tôi muốn cỡ 41!"
"Tôi cũng muốn cỡ 42!"
Vu Đại Lượng, An Tiểu Dũng, Uông Nhất Ba, ba người nhanh chóng báo cỡ giày của mình.
Đối với nữ sinh mà nói, ngay cả cỡ giày cũng thuộc về riêng tư.
Bất quá bây giờ không phải là lúc khách sáo, Tạ Hoa Liên và các cô gái đang chuẩn bị báo cỡ giày, Liễu Hạ Huy nhìn về phía nữ nhân viên phục vụ, hỏi: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có giày trượt băng mới cho thuê không?"
Liễu Hạ Huy tuy không mắc bệnh thích sạch sẽ, nhưng những đôi giày trượt băng cũ này không biết đã bị bao nhiêu người xỏ qua, hơn nữa trong số đó chắc chắn không thiếu những đôi chân có mùi, cái loại cảm giác chân ẩm ướt kia, hơi ấm của người đi trước còn sót lại, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó chịu.
Nếu như không có giày mới cho thuê, hắn thà không chơi, cũng không mang loại giày người khác đã xỏ qua.
Thật ra, kiếp trước khi còn trẻ Liễu Hạ Huy không để ý đến vấn đề vệ sinh như bây giờ, sau này kết hôn rồi, chịu ảnh hưởng của vợ mới dần dần thay đổi.
"Có giày mới, nhưng giá thuê sẽ đắt hơn một tệ một giờ!" Nữ nhân viên phục vụ nói.
"Vậy cho chúng tôi chín đôi giày mới đi!" Liễu Hạ Huy nói thẳng.
Lời này vừa ra, lập tức nhận được hảo cảm của các cô gái, trời sinh con gái vốn thích sạch sẽ hơn nam giới (nói là tổng thể, đừng lấy cá thể ra so sánh), mang giày trượt băng người khác đã xỏ qua, không nói là hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Giờ theo đề nghị của Liễu Hạ Huy, các cô gái có thể mang giày mới, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu!
Đàm Nguyên Tuấn, Vu Đại Lượng và bốn nam sinh còn lại đều cảm thấy Liễu Hạ Huy quá lãng phí, một giờ thu thêm một tệ, chín người chính là chín tệ, nếu như chơi hai, ba tiếng, thì phải trả hơn hai mươi bảy tệ, thật là quá lãng phí!
Bất quá nhìn thấy các nữ sinh đều có vẻ mặt cao hứng, bốn người cũng không nói gì thêm, dù sao đều là người thích sĩ diện, chung quy không thể trước mặt nữ sinh mà so đo một tệ này!
Kết quả, khi thanh toán, Liễu Hạ Huy đã nhanh tay trả tiền trước.
"Tiểu Huy, đi chơi sao lại để ngươi trả tiền a, như vậy không phải là làm mất mặt bọn ta sao, mau cầm tiền lại đi!" Nói xong Đàm Nguyên Tuấn nhìn về phía nữ nhân viên thu ngân, nói: "Làm phiền cô trả lại tiền cho cậu ấy, tiền này để tôi trả!"
"Tuấn ca, lúc ăn cơm anh đã thanh toán rồi, tôi cũng không tranh với anh, bây giờ tôi trả tiền, anh cũng đừng tranh với tôi nữa, dù sao cũng chỉ có mấy mươi tệ mà thôi, ai trả cũng như nhau!"
Nói xong, Liễu Hạ Huy liền kéo tỷ tỷ sang một bên thay giày trượt băng.
Đàm Nguyên Tuấn thấy vậy tuy cảm thấy có chút mất mặt, nhưng đối với Liễu Hạ Huy lại thêm một phần công nhận.
Sau đó, tất cả mọi người tìm chỗ ngồi, rồi bắt đầu thay giày trượt băng.
Khi tất cả mọi người đã thay xong giày trượt băng, Đàm Nguyên Tuấn bắt đầu trợn tròn mắt.
Bởi vì Uông Nhất Ba, An Tiểu Dũng, Vu Đại Lượng ba người đều có mục tiêu của mình, đang bắt đầu một chọi một dạy Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng ba cô gái kỹ thuật trượt băng.
Vốn mục tiêu của Đàm Nguyên Tuấn là Liễu Hạ Tuyết, mọi người đều biết, dạy nữ sinh trượt băng, cũng giống như dạy nữ sinh bơi lội, là một việc khiến các nam sinh làm không biết mệt, đây cũng là một trong những nguyên nhân Đàm Nguyên Tuấn tổ chức hoạt động lần này.
Nhưng bây giờ Liễu Hạ Tuyết đã không tới lượt hắn dạy, mà là đệ đệ của nàng, Liễu Hạ Huy đang dạy nàng.
Mịa nó, thất sách a!
Thấy một màn như vậy, Đàm Nguyên Tuấn trong lòng có chút buồn bực, khi tổ chức hoạt động này, hắn đã tưởng tượng đến lúc đó có thể nắm tay nhỏ của Liễu Hạ Tuyết, sau đó từng bước truyền thụ kỹ thuật trượt băng cho nàng.
Quá trình này nhất định sẽ cực kỳ lãng mạn.
Ai ngờ, tất cả đều đã lên kế hoạch xong, lại đột nhiên xuất hiện một 'em vợ', thật là buồn muốn chết!
Liễu Hạ Huy tự nhiên không biết Đàm Nguyên Tuấn đang nghĩ gì, nhưng có hắn ở đây, tự nhiên không có khả năng để người khác chiếm tiện nghi của tỷ tỷ.
Kỹ thuật trượt băng, nói suông thì vô dụng, phải vừa trượt vừa học, mới có thể nhanh chóng nắm vững kỹ xảo.
Vì vậy, sau khi nói với tỷ tỷ một chút kỹ xảo, liền đứng dậy nói: "Tỷ, ta sẽ dắt tỷ trượt mấy vòng, tỷ cảm nhận một chút, hẳn là rất nhanh sẽ học được!"
Liễu Hạ Tuyết cũng muốn đứng lên giống em trai, nhưng phát hiện bánh xe của giày trượt băng rất trơn, cảm giác chỉ cần vừa đứng lên, 100% sẽ ngã, không khỏi cau mày nói: "Tiểu đệ, ta cảm giác vừa đứng lên sẽ ngã, làm sao còn trượt được?"
Liễu Hạ Huy cười nói: "Tỷ, không phải còn có ta sao? Ta sẽ đối diện kéo hai tay tỷ, tỷ cứ mạnh dạn đứng lên, có ta ở đây sẽ không để tỷ ngã!"
Liễu Hạ Tuyết nắm chặt tay Liễu Hạ Huy, vừa thử đứng lên, vừa nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận một chút!"
Liễu Hạ Huy tự tin nói: "Yên tâm đi tỷ!"
Liễu Hạ Tuyết lấy hết dũng khí đứng lên, sau đó chân không đều, trọng tâm nghiêng về phía trước, giày trượt băng dưới chân trong nháy mắt liền bắt đầu trượt.
Cũng may, nàng vẫn luôn nắm tay em trai, cho nên rất nhanh liền điều chỉnh được trọng tâm.
Cùng một màn, cũng diễn ra bên cạnh Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng.
Kết quả khác biệt là, Tạ Hoa Liên và Kỷ Giai Thiến đều giống như Liễu Hạ Tuyết đứng vững, nhưng Hồ Đồng Đồng lại không may mắn, khi chân bị trượt, không những không thể điều chỉnh trọng tâm, mà còn kéo Vu Đại Lượng ngã theo.
"Đồng Đồng, ngươi không sao chứ?"
"Đồng Đồng, không bị đau chứ?"
"Đồng Đồng, ngươi có ngã chỗ nào không?"
Thấy Hồ Đồng Đồng ngã xuống, Liễu Hạ Tuyết và ba cô gái còn lại đều ân cần hỏi.
"Ta không sao!"
Hồ Đồng Đồng tuy không bị đau, nhưng lại bị mất hết dũng khí, ngồi dưới đất sống chết không chịu đứng lên.
Cuối cùng, Đàm Nguyên Tuấn cũng đi qua, cùng Vu Đại Lượng, hai người một trái một phải nắm cánh tay Hồ Đồng Đồng, mới đỡ được Hồ Đồng Đồng đứng dậy.
...
Lam Diệu Kiệt năm nay vừa tròn 20 tuổi, là ông chủ nhỏ của sân trượt băng Lam Thiên.
Hắn học trượt băng từ năm 16 tuổi, đến nay đã được khoảng 4 năm.
Người thường xuyên trượt băng hẳn là rõ, món đồ chơi này cũng có thể gây nghiện, nhất là người có kỹ thuật trượt băng càng cao, thì càng nghiện nặng.
Lam Diệu Kiệt có kỹ thuật trượt băng rất giỏi, đi cà nhắc chân phanh một cách nhẹ nhàng, trôi đi rồi cua, nhắm mắt trượt ngược, thậm chí là vừa ngồi xuống vừa trượt vừa buộc dây giày, những kỹ thuật lão luyện này Lam Diệu Kiệt đều có thể nắm giữ một cách dễ dàng.
Khi đó, nhà hắn còn chưa mở sân trượt băng Lam Thiên này, hắn ngày ngày đều la cà ở sân trượt băng, dù trong sân trượt băng thỉnh thoảng xảy ra những vụ đánh nhau, cũng không dọa được hắn.
Bởi vì kỹ thuật giỏi, mỗi lần đi trượt băng, Lam Diệu Kiệt đều trở thành người nổi bật nhất.
Mà Lam Diệu Kiệt thích nhất, chính là mở xe lửa, làm đầu xe lửa, sau đó nối đuôi nhau kéo theo toàn bộ người trong sân, đẩy không khí lên cao trào.
Hiện tại sân trượt băng nhà hắn sở dĩ làm ăn phát đạt, Lam Diệu Kiệt ít nhất có một nửa công lao.
Hôm nay, sau khi ăn cơm tối xong, Lam Diệu Kiệt lại giống như thường lệ tới sân trượt băng chơi.
Nhóm người Liễu Hạ Huy mới đến, Lam Diệu Kiệt đang dắt mấy cô gái quen thuộc mở xe lửa.
Người có kỹ thuật bình thường làm đầu xe lửa, đều là để người ta đỡ vai hoặc đỡ eo, sau đó ở phía trước liều mạng dẫn đầu trượt.
Nhưng với cao thủ kỹ thuật như Lam Diệu Kiệt, thì việc mở xe lửa hoàn toàn khác, trực tiếp quay đầu xe, kéo tay các cô gái, sau đó ung dung trượt ngược, cái loại cảm giác được mọi người chú ý này, thật sự khiến Lam Diệu Kiệt say mê.
Chỉ bằng ngón nghề lái xe này, Lam Diệu Kiệt hai năm qua đã tán được rất nhiều cô gái ở sân trượt băng, cũng kết giao được rất nhiều anh em tốt.
Người thường xuyên đến sân trượt băng chơi, đều biết đến kỹ thuật cao siêu của ông chủ nhỏ Lam Diệu Kiệt này, cho nên thấy hắn bắt đầu dẫn đầu mở xe lửa, mỗi người đều tích cực hưởng ứng.
Một nhóm lớn nam nữ, bất kể quen hay lạ, cũng dám trực tiếp đặt tay lên vai hoặc hông của người khác giới, sau đó tận hưởng cảm giác lái xe sảng khoái...
Càng nhiều người hưởng ứng, không khí càng dần dần đi tới cao trào.
Trong bầu không khí nóng bỏng này, ngoại trừ những người mới chơi còn cần vịn lan can ra, chỉ cần là người, hầu như đều tham gia vào, khiến cho đoàn xe lửa càng lúc càng dài.
Vào lúc này, Liễu Hạ Huy cũng đối diện kéo tay tỷ tỷ trượt ngược, dưới sự dẫn dắt của cao thủ như hắn, tỷ tỷ cũng tiến bộ thần tốc, đã trượt rất ra dáng.
Mà Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng ba cô gái tiến bộ còn kém không ít, thứ nhất là kỹ thuật trượt băng của nhóm Đàm Nguyên Tuấn kém hơn Liễu Hạ Huy, dắt theo một người trượt vẫn còn có chút khó khăn.
Thứ hai, quan hệ của bọn họ với ba cô gái cũng không thân thiết, dạy bảo có chút gò bó, không giống Liễu Hạ Tuyết và Liễu Hạ Huy là hai tỷ đệ, coi như ôm nhau cũng không có gì xấu hổ, chứ đừng nói chi là nắm tay hay đỡ eo.
Bởi vì Tạ Hoa Liên và ba cô gái còn lại đều đang từ từ học tập bên cạnh lan can, người thực sự ra sân chỉ có chị em Liễu Hạ Tuyết, cho nên khi toàn sân tham gia mở xe lửa, Liễu Hạ Huy cũng rủ tỷ tỷ cùng đi trải nghiệm.
Loại hình mở xe lửa một vòng lại một vòng tự xoay vận động này, cuối cùng phần lớn đều kết thúc bằng việc một 'con chuột cống' nào đó ngã xuống.
Sau đó, nghỉ ngơi vài chục phút, lại bắt đầu một vòng mở xe lửa mới.
Trong lúc không có mở xe lửa, những cao thủ trượt băng như Lam Diệu Kiệt, đều sẽ biểu diễn đa dạng, đủ loại động tác trượt băng có độ khó cao, thường thường sẽ khiến cho các cô gái hò hét không ngừng.
Ước chừng tham gia bốn năm lần mở xe lửa, thời gian đã trôi qua hai ba tiếng.
Lúc này, đã khoảng mười giờ đêm.
"Tỷ, chơi đủ chưa? Chơi chán rồi chúng ta về thôi!" Liễu Hạ Huy mồ hôi nhễ nhại hỏi.
Liễu Hạ Tuyết cũng chơi đến mồ hôi đầm đìa nói: "Về thôi, chơi đã rồi!"
Rất nhanh, chín người liền tụ tập lại.
"Tuấn ca, Ba ca, Dũng ca, Lượng ca, Liên tỷ, Thiến tỷ, Đồng Đồng tỷ, thời gian không còn sớm, ta và chị ta chuẩn bị về rồi, các ngươi có muốn về cùng không?" Liễu Hạ Huy hỏi.
"Về cùng đi, chơi lâu như vậy cũng mệt rồi!"
"Là cần phải trở về, về trễ không có nước nóng để tắm!"
"..."
Ngay khi Liễu Hạ Huy vừa trả tiền cọc giày trượt băng xong, chuẩn bị rời đi, trong sân trượt băng bỗng nhiên xông vào mười mấy người cầm gậy sắt, trong đó mấy người canh giữ cửa sân trượt băng, những người khác xông về phía trung tâm sân trượt băng.
Một màn bất thình lình, khiến cho vô số nữ sinh trong sân trượt băng kêu thét lên.
Nhóm người Liễu Hạ Huy đều biến sắc, không ngờ mọi chuyện đang suôn sẻ, sắp rời đi, lại xảy ra chuyện.
...
Tối nay Lam Diệu Kiệt dẫn đầu mở mấy lần xe lửa, kỹ thuật trượt băng điêu luyện cộng thêm kinh nghiệm tán gái phong phú, giúp hắn làm quen được một cô gái có ngoại hình khá.
Với kinh nghiệm của Lam Diệu Kiệt, lát nữa chơi mệt sẽ đưa cô gái này ra ngoài ăn khuya, ôm ấp hôn môi là chắc chắn, nếu như phát triển thuận lợi, có lẽ có thể... Hắc hắc...
Nhưng ngay khi hắn đang ảo tưởng làm sao để chinh phục cô gái này, một đám người cầm gậy sắt liền xông vào sân trượt băng, sau đó lao thẳng về phía hắn.
"Ngươi chính là ông chủ nhỏ của sân trượt băng này?" Người thanh niên dẫn đầu hỏi.
Lam Diệu Kiệt trong lòng hơi động, đây là nhắm vào hắn mà đến?
Phủ nhận không có ý nghĩa gì, người thường xuyên đến đây trượt băng ai mà không biết hắn?
Lam Diệu Kiệt chỉ có thể kiên trì đáp: "Ta đúng là ông chủ nhỏ ở đây, các ngươi làm cái gì vậy?"
Thanh niên dẫn đầu gật đầu một cái, nói: "Nhận tiền của người, giải trừ tai họa cho người, thật xin lỗi ông chủ nhỏ!"
Nói xong, tay vung mạnh, cây gậy sắt trong tay liền hung hăng đập trúng bắp chân trái của Lam Diệu Kiệt.
Ra tay dứt khoát, căn bản không cho Lam Diệu Kiệt cơ hội nói chuyện.
"Gào!!"
Khi gậy sắt hung hăng đập trúng bắp chân trái của Lam Diệu Kiệt, hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó 'bịch' một tiếng ngã xuống đất, ôm chân trái không ngừng lăn lộn kêu gào!
Thấy một đòn trúng đích, thanh niên dẫn đầu cũng không có ý định tiếp tục đánh, nói thẳng một tiếng 'rút', liền dẫn mười mấy tên thủ hạ trong nháy mắt biến mất khỏi sân trượt băng.
Có thể nói là đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi đám người rời đi, những người ban đầu bị dọa sợ đến run lẩy bẩy đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Hạ Tuyết, Tạ Hoa Liên, Kỷ Giai Thiến, Hồ Đồng Đồng bốn cô gái đều bị dọa sợ không nhẹ, Đàm Nguyên Tuấn, Uông Nhất Ba, An Tiểu Dũng, Vu Đại Lượng bốn nam sinh cũng tái mặt.
Chỉ có Liễu Hạ Huy, người có kiến thức rộng, tuổi tác tâm lý đã xấp xỉ bốn mươi tuổi là coi như trấn tĩnh.
Hơn nữa, nói không đạo đức, Liễu Hạ Huy còn mong chuyện như vậy xảy ra, như vậy có thể để lại cho tỷ tỷ một ấn tượng sâu sắc, tránh cho khi hắn không có ở đây, tỷ tỷ lại cùng bạn học đến chơi.
Vạn nhất xảy ra chuyện, thì hối hận cũng không kịp!
Bây giờ, trải qua một màn vừa rồi, tin tưởng tỷ tỷ đối với những nơi hỗn tạp như sân trượt băng, tuyệt đối sẽ tránh xa, sẽ không dễ dàng cùng người khác đến chơi nữa!
Đồng thời, trong lòng Liễu Hạ Huy cũng nảy sinh một ý nghĩ, đã đến lúc tuyển mấy người vệ sĩ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận