Ăn Uống Đại Lão
Chương 203 thật lợi hại, nhà giàu nhất thế giới đều không hắn lợi hại!
**Chương 203: Thật lợi hại, nhà giàu nhất thế giới đều không lợi hại bằng hắn!**
Ngày 26 tháng 6, hai giờ chiều.
Sân bay Ung Ninh.
Sau khi máy bay hạ cánh, Liễu Học Minh liền lấy điện thoại di động ra mở máy, nói với bạn gái: "Lão bà, huynh đệ của ta hẳn là đang đợi chúng ta ở cửa ra rồi, ta gọi điện thoại cho hắn trước!"
Lúc nói chuyện, đã nhấn nút gọi.
Điện thoại vừa kết nối, liền truyền tới âm thanh của Liễu Hạ Huy, chỉ nghe hắn cười nói: "Minh ca, huynh và chị dâu xuống máy bay rồi đúng không? Ta đang chờ hai người ở lầu một, chỗ cửa ra rồi!"
Liễu Học Minh nói: "Được, vậy huynh đệ chờ một chút, bọn ta lập tức ra ngoài!"
Chờ hắn cúp điện thoại, Cung Tử San mới hỏi: "Lão công, chúng ta đón xe về là được rồi nha, sao còn làm phiền huynh đệ của anh tới đón chúng ta?"
Liễu Học Minh mỉm cười nói: "Không sao, quan hệ của bọn ta rất tốt, hắn là tộc đệ của ta, tên thật có ý tứ, kêu Liễu Hạ Huy, huy trong huy hoàng!"
Lúc Liễu Học Minh nói chuyện, một tay dắt bạn gái, một tay k·é·o một cái rương hành lý đi ra ngoài.
Cung Tử San cũng k·é·o một cái rương hành lý màu đỏ, vừa đi vừa cười nói: "Liễu Hạ Huy? Tên này quả thật thú vị, tộc đệ này của anh đang học ở tỉnh thành à?"
Liễu Học Minh lắc đầu cười nói: "Hắn tốt nghiệp sơ trung liền thôi học!"
Cung Tử San kinh ngạc nói: "À? Chuyện này..."
Liễu Học Minh nói tiếp: "Bất quá em cũng đừng coi thường hắn, hắn cầm hai ngàn đồng tiền học phí mà cha mẹ cho, len lén trở về huyện thành của chúng ta lập nghiệp, bây giờ đã là đại phú hào có tài sản mấy trăm triệu rồi!"
"Hai ngàn đồng tiền lập nghiệp, hiện tại có tài sản mấy trăm triệu rồi?"
Thời khắc này, b·iểu t·ình của Cung Tử San là như vậy (⊙o⊙), quả thật là không dám tin vào lỗ tai mình.
Phản ứng của bạn gái nằm trong dự liệu của Liễu Học Minh, hắn cười hỏi: "Thế nào, đủ r·u·ng động chứ?"
Cung Tử San khó tin nói: "Lão công, anh x·á·c định đây là thật, không có nói đùa?"
Liễu Học Minh nói: "Đương nhiên đây là thật, ban đầu khi ta biết chuyện này, phản ứng cũng không khác em bây giờ là bao!"
Cung Tử San mặt đầy r·u·ng động khen: "Thật lợi hại, nhà giàu nhất thế giới đều không lợi hại bằng hắn!"
Liễu Học Minh cười nói: "Thật ra thì lần này ta đưa em về có hai mục đích, mục đích thứ nhất là để cho cha mẹ ta gặp mặt con dâu tương lai của bọn họ một chút. Mục đích thứ hai chính là muốn gặp vị huynh đệ này của ta, hắn chính là kỳ tài thương nghiệp chân chính, ta chuẩn bị xin hắn chỉ điểm một chút, bắt đầu gây dựng sự nghiệp thuộc về chúng ta!"
Cung Tử San mặt bừng tỉnh nói: "Khó trách lúc ở trường học anh không vội tìm việc làm, em còn tưởng rằng anh chưa x·á·c định được thành phố nào để c·ô·ng tác, thì ra là đã sớm có dự định a!"
Liễu Học Minh cười hắc hắc, sau khi tốt nghiệp đại học liền bắt đầu lập nghiệp, đây là chuyện hắn đã sớm lên kế hoạch, hắn không có hứng thú đi làm thuê cho người khác, sau đó lĩnh một ngàn mấy trăm đồng tiền lương kia.
Trong khi nói chuyện, hai người đã th·e·o đám người đi ra.
"Minh ca, bên này!"
Liễu Học Minh dắt bạn gái đi tới trước mặt Liễu Hạ Huy, giới t·h·iệu cho hai bên: "Tử San, đây chính là huynh đệ tốt Liễu Hạ Huy mà ta đã nói với em, huynh đệ, đây là bạn gái của ta Cung Tử San, các ngươi làm quen một chút!"
Liễu Hạ Huy cười chào hỏi: "Chị dâu khỏe!"
Nghe được tiếng xưng hô chị dâu này, sắc mặt Cung Tử San có chút đỏ, cũng chào hỏi: "Liễu huynh đệ khỏe!"
"Minh ca, chị dâu, ở đây mặt trời hơi chói, chúng ta lên xe rồi nói chuyện tiếp đi!"
"Ừm, vậy lên xe trước!"
"Chị dâu, hành lý để ta, ta bỏ vào cốp xe cho em!"
"Vậy thì cám ơn Liễu huynh đệ rồi!"
"Chị dâu không cần kh·á·c·h khí, ta và Minh ca là huynh đệ người nhà!"
"Ồ, huynh đệ, ngươi lại đổi xe mới?"
"Hắc hắc, mới đổi mấy ngày trước!"
"Porsche Cayenne a, thật là xe tốt!"
"Tạm được, Minh ca nếu thích, ta tặng ngươi một chiếc?"
"Thôi ta cũng không dám nhận, nếu để cho ba ta biết không nỡ đ·ánh c·hết ta à!"
"Cũng đúng, vậy thì tự mình k·i·ế·m tiền mua, dù sao thì cũng không có bao nhiêu tiền!"
"Huynh đệ lời này của ngươi đúng là châm tâm, đối với ngươi, đại phú hào ngàn tỷ mà nói thì không có bao nhiêu tiền, nhưng đối với ta, người mới ra trường mà nói, vậy thì đúng là một khoản t·h·i·ê·n văn rồi!"
"Ha ha, Minh ca, bây giờ đã tốt nghiệp đại học, nếu như ngươi dự định làm chính trị, vậy ta không nói. Nhưng nếu như ngươi dự định kinh doanh, vậy huynh đệ bảo đảm trong vòng hai năm ngươi lái được chiếc Porsche Cayenne này!"
"Huynh đệ, đây chính là ngươi nói đó Hàaa...!"
"Là ta nói, mặc dù bây giờ ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong thương giới, nhưng huynh đệ vẫn có chút bản lĩnh, để cho Minh ca ngươi lái được Porsche Cayenne trong vòng hai năm cũng không phải là chuyện gì khó!"
"Ha ha, có những lời này của huynh đệ là ta an tâm rồi!"
Cung Tử San ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nghe hai huynh đệ này nói chuyện phiếm, càng nghe nàng lại càng k·h·iếp sợ, nàng thật sự không nghĩ tới quan hệ giữa bạn trai và vị huynh đệ này lại có thể tốt đến vậy, xe sang hơn triệu nói tặng là tặng.
Nếu như nàng không biết đối phương là đại phú hào có tài sản mấy trăm triệu, vậy có lẽ nàng cho rằng người ta đang nói đùa, nhưng sau khi biết rõ tài sản của đối phương, Cung Tử San không cảm thấy người ta sẽ đùa giỡn chuyện như vậy.
Vậy hơn phân nửa chính là thật.
Mà phản ứng của bạn trai vừa bất ngờ lại vừa hợp tình hợp lý, căn bản không hề do dự mà cự tuyệt.
Đương nhiên, điều khiến Cung Tử San k·í·c·h động, chính là Liễu Hạ Huy nói trong vòng hai năm sẽ lo cho bạn trai nàng lái được Porsche Cayenne, đây chính là cam kết của một nhà giàu ức vạn a, hàm lượng thật sự quá cao!
Đến lúc này, Cung Tử San đột nhiên có chút hiểu ra, không trách bạn trai có thể giải quyết được cha nàng, có quan hệ với người mạnh như vậy, bạn trai nàng lo gì không k·i·ế·m được tiền?
...
"Cha, mẹ, chúng con về rồi!"
"Bá phụ bá mẫu khỏe!"
"Nguyên Tấn bá, bá mẫu!"
Về đến nhà, Liễu Học Minh, Cung Tử San, Liễu Hạ Huy đều lần lượt chào hỏi trưởng bối.
Vợ chồng Liễu Nguyên Tấn vừa đáp lại vừa âm thầm đ·á·n·h giá Cung Tử San, người sắp là con dâu này, sau đó vừa quan s·á·t vừa âm thầm gật đầu, hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của hai người đối với Cung Tử San rất tốt.
"Các ngươi trò chuyện, ta đi phòng bếp trước." Liễu Hạ Huy nói, mang th·e·o rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà người ta đưa tới.
"Tiểu Huy, ta tới phụ con một tay!" Bá mẫu liền vội vàng nói.
Liễu Hạ Huy cười nói: "Bá mẫu đừng kh·á·c·h khí với con, con một mình là được rồi, người ở lại bồi chị dâu trò chuyện một chút!"
Bá mẫu nghe vậy cười một tiếng, nói: "Được rồi, vậy thì làm phiền con Tiểu Huy!"
"Vâng!"
Nói xong, Liễu Hạ Huy liền mang th·e·o nguyên liệu nấu ăn nặng trĩu vào phòng bếp, sau đó thông thạo bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Hơn một tiếng sau đó, Liễu Hạ Huy vẫn luôn bận rộn ở trong phòng bếp.
Trong lúc đó, bá mẫu, Minh ca đều thỉnh thoảng đi vào bồi Liễu Hạ Huy trò chuyện, ngay cả Nguyên Tấn bá cũng tới một lần.
Dù sao Liễu Hạ Huy có nói thế nào cũng là đại phú hào có tài sản mấy trăm triệu, hắn nguyện ý lấy thân ph·ậ·n con cháu tới giúp nấu cơm, đã đủ nể mặt Nguyên Tấn bá, chỉ cần không phải là kẻ ngu cũng sẽ không thật sự coi hắn là đầu bếp.
Bốn giờ rưỡi chiều, bắt đầu chính thức dọn cơm.
Hôm nay Liễu Hạ Huy tổng cộng làm tám món ăn một món canh, Cung Tử San thích ăn cá luộc, cá hấp, tôm hùm chua cay, t·h·ị·t kho, gà xì dầu, vịt nấu bia đều có.
Còn có một món khoai tây sợi xào chua cay, một món cải xanh cùng với một phần canh trùng đất.
Bởi vì đều dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, lại trải qua thuộc tính chất lượng của ngón tay vàng buff, những nguyên liệu nấu ăn này đều biến thành nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất đương thời, lại thêm kỹ xảo nấu nướng tuyệt vời của Liễu Hạ Huy, thức ăn làm ra dĩ nhiên là món ăn cực ngon.
Một nhà ba người Liễu Nguyên Tấn còn đỡ, dù sao bọn họ đều đã ăn qua không ít lần thức ăn ngon đỉnh cấp như vậy, mà Cung Tử San là lần đầu tiên ăn được mỹ vị như thế, lại thêm những món này cơ bản đều là thức ăn mà nàng thích ăn nhất, càng ăn càng thấy thoải mái tới cực điểm.
Cung Tử San dám thề, đây tuyệt đối là món ăn ngon nhất mà nàng từng ăn trong đời.
Nói thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự khó mà tin được những món ngon mỹ vị này lại do Liễu Hạ Huy, nhà giàu ngàn tỷ này làm ra, điều này thật sự là quá mức khó tin!
"Tử San, có phải thật sự không dám tin thức ăn ngon như vậy, lại là do Tiểu Huy huynh đệ làm?"
Liễu Học Minh cười ha hả nói: "Ta quên nói với em, huynh đệ này của ta chính là làm ăn uống mà phất lên, tài nấu ăn của hắn không thể so với đầu bếp k·h·á·c·h sạn 5 sao kém đâu!"
Cung Tử San mặt bừng tỉnh nói: "Thì ra là như vậy!"
Liễu Hạ Huy cười nói: "Cũng chỉ là xưng hùng nghiệp dư mà thôi, cũng không dám so với đầu bếp k·h·á·c·h sạn 5 sao!"
Bá mẫu nói: "Tiểu Huy con đừng khiêm nhường, đầu bếp k·h·á·c·h sạn 5 sao cũng không làm ra được hương vị ngon như con."
Liễu Nguyên Tấn cũng cười nói: "Bá mẫu con nói đúng, k·h·á·c·h sạn 5 sao chúng ta đều từng đi ăn, mặc dù hương vị không tệ, nhưng so với thức ăn do Tiểu Huy con làm vẫn kém hơn một chút!"
"Thật không có lợi hại như vậy, ta chỉ là chọn nguyên liệu nấu ăn tốt hơn bọn họ, kỹ t·h·u·ậ·t nấu nướng thật sự vẫn không sánh bằng người ta!"
Nói tới chỗ này, Liễu Hạ Huy chỉ vào phần canh trùng đất kia nói: "Giống như món canh trùng đất này, ta trừ bỏ muối ra, thì không có bỏ thêm bất kỳ gia vị gì, vị vừa tươi mới vừa thơm vừa ngọt hoàn toàn là hương vị nguyên chất, đây chính là ưu thế của nguyên liệu nấu ăn tốt!"
Liễu Học Minh nghe vậy không khỏi trợn to hai mắt nói: "Không thể nào, canh ngon như vậy, chỉ bỏ mỗi muối thôi?"
Bá mẫu liên tục khen: "Tiểu Huy năng lực chọn nguyên liệu nấu ăn của con thật là tuyệt, trùng đất này tuyệt đối là cực phẩm a!"
Liễu Nguyên Tấn và Cung Tử San cũng đều rối rít lên tiếng khen ngợi, hiển nhiên đều giật mình vì canh ngon như vậy lại chỉ cho mỗi muối làm gia vị, quả thật là có chút khó tin.
Bữa cơm này, ước chừng ăn hơn một tiếng mới tan cuộc.
Tất cả mọi người đều ăn đến có chút c·h·ố·n·g đỡ, thật sự là cơm và thức ăn có hương vị quá tuyệt vời.
Liễu Hạ Huy ở lại cùng Nguyên Tấn bá uống mấy ly trà, sau đó hẹn Liễu Học Minh và Cung Tử San buổi tối cùng đi ra ngoài ăn khuya xong, mới cáo từ rời đi.
...
Phó Tứ Hải khoảng thời gian này có thể nói là hăm hở, sau khi hắn tiếp nhận hạng mục kiến trúc lầu Bát gia hải sản từ Liễu Hạ Huy, liền tự mình chạy tới Việt tỉnh ngồi bên kia trấn, đem hạng mục lầu Bát gia hải sản này làm thành hạng mục quan trọng nhất.
Mà có Phó Tứ Hải, thái t·ử gia này tự mình giám sát, người phía dưới không chỉ làm việc rất đẹp, mà về phương diện chất lượng cũng không có ai dám ăn xén bớt nguyên liệu, tiến độ kiến trúc của toàn bộ c·ô·ng trình vô cùng thuận lợi.
Đương nhiên, Phó Tứ Hải cũng không thể nào ở bên kia nhìn chằm chằm lâu dài, cách mỗi mười ngày nửa tháng hắn liền trở về tỉnh thành một lần.
Giống như hôm nay, Phó Tứ Hải trở về, mà đã về tỉnh thành thì khẳng định là muốn hẹn Liễu tổng ra gặp mặt liên lạc tình cảm một chút.
Vì vậy, Liễu Hạ Huy mới từ nhà Nguyên Tấn bá đi ra, liền nh·ậ·n được điện thoại của Phó Tứ Hải.
Điện thoại vừa kết nối, Phó Tứ Hải liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Liễu tổng, buổi tối ra ngoài gặp mặt?"
Liễu Hạ Huy hỏi: "Phó tổng về rồi?"
Phó Tứ Hải nói: "Vừa về nhà không lâu!"
Liễu Hạ Huy nói: "Tối nay có lẽ không t·i·ệ·n lắm nha, hôm nay có một huynh đệ của ta đưa bạn gái về, ta đã hẹn bọn họ buổi tối ra ngoài ăn khuya!"
Phó Tứ Hải cười nói: "Chỉ là ăn khuya thì có ý gì? Liễu tổng, hay là ta sắp xếp, tất cả mọi người mang th·e·o bạn gái, buổi tối đến hộp đêm Vạn Hào của Trần đại t·h·iếu gia chơi đùa một chút, thế nào?"
"Hộp đêm Vạn Hào của Trần đại t·h·iếu gia?"
"Chính là Trần tổng, đại c·ô·ng t·ử nhà Vạn Hào tập đoàn, Liễu tổng còn có ấn tượng không?"
"Ồ, thì ra là sản nghiệp dưới cờ Vạn Hào tập đoàn a, không trách tên quen thuộc như vậy!"
"Liễu tổng, thế nào? Nếu như các ngươi tới, ta liền lập tức gọi điện thoại cho Trần đại t·h·iếu gia sắp xếp!"
"Như vầy, anh chờ ta mấy phút, ta gọi điện thoại hỏi huynh đệ của ta một chút, nếu như hắn nguyện ý đi, vậy thì cùng đi chơi đùa một chút, nếu như hắn không muốn đi, vậy chúng ta liền hẹn lại ngày khác, được không?"
"Được rồi Liễu tổng, vậy ta chờ điện thoại của anh!"
"Ừm!"
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Hạ Huy liền gọi điện thoại cho Liễu Học Minh.
Điện thoại vừa kết nối, Liễu Học Minh lại hỏi: "Huynh đệ, có phải là rơi đồ gì không?"
"Không có, là như vậy..." Liễu Hạ Huy nhanh c·h·óng đem chuyện đã xảy ra nói một lần, sau đó nói: "Minh ca, anh xem có muốn mang chị dâu cùng đi chơi đùa một chút không? Nếu như anh đi ta lập tức để cho hắn sắp xếp, nếu như không đi ta liền từ chối hắn!"
Liễu Học Minh cười nói: "Vậy thì cùng đi chơi đùa một chút đi, cha chú của bọn họ đều là đại lão thương giới tỉnh ta, nh·ậ·n thức một chút cũng tốt, nói không chừng sau đó còn có lúc cần giao t·h·iệp!"
Liễu Hạ Huy nói: "Ta cũng có suy tính về phương diện này, cho nên mới gọi điện thoại cho anh, bằng không ta đã sớm cự tuyệt, vậy cứ như thế nói xong rồi, ta lập tức gọi điện thoại để cho hắn sắp xếp!"
"Được rồi!"
Chờ bên này điện thoại d·ậ·p máy, Liễu Hạ Huy lại ngựa không ngừng vó gọi thông điện thoại của Phó Tứ Hải, nói: "Phó tổng, huynh đệ ta đồng ý cùng ra ngoài chơi, vậy thì làm phiền anh an bài!"
Phó Tứ Hải cười ha ha nói: "Chuyện nhỏ, ta lập tức sắp xếp, vậy Liễu tổng chúng ta buổi tối gặp!"
"Ừm, buổi tối gặp!"
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy tỷ tỷ và bạn gái đang tranh tài nhảy dây, hai nàng đều mặc mát mẻ, lúc nhảy dây có một chỗ nào đó giống như hai con thỏ, giật giật, vô cùng cay con mắt.
Liễu Hạ Huy cũng không dám nhìn tỷ tỷ nhà mình, chỉ có thể nhìn chằm chằm bạn gái của mình.
Nếu như là âm thầm chăm chú nhìn vậy còn không có gì, nhưng bị Liễu Hạ Huy nhìn chằm chằm trước mặt tỷ tỷ, Đường Tiểu Mẫn rất nhanh liền không chịu n·ổi, tim hoảng hốt nên tiết tấu nhảy dây cũng bị r·ối l·oạn.
Đường Tiểu Mẫn dừng lại, sắc mặt hồng hồng nói: "Chán gh·é·t a, ngươi nhìn đâu vậy?"
Liễu Hạ Tuyết cũng ngừng lại, nhìn em trai nhà mình một cái, nhưng lại không nói gì!
Liễu Hạ Huy lúng túng cười một tiếng, nói: "Tỷ, Tiểu Mẫn, dừng lại trước đi, sau đó tắm rửa thay quần áo khác, buổi tối ta đưa các nàng đi hộp đêm Vạn Hào chơi!"
Ngày 26 tháng 6, hai giờ chiều.
Sân bay Ung Ninh.
Sau khi máy bay hạ cánh, Liễu Học Minh liền lấy điện thoại di động ra mở máy, nói với bạn gái: "Lão bà, huynh đệ của ta hẳn là đang đợi chúng ta ở cửa ra rồi, ta gọi điện thoại cho hắn trước!"
Lúc nói chuyện, đã nhấn nút gọi.
Điện thoại vừa kết nối, liền truyền tới âm thanh của Liễu Hạ Huy, chỉ nghe hắn cười nói: "Minh ca, huynh và chị dâu xuống máy bay rồi đúng không? Ta đang chờ hai người ở lầu một, chỗ cửa ra rồi!"
Liễu Học Minh nói: "Được, vậy huynh đệ chờ một chút, bọn ta lập tức ra ngoài!"
Chờ hắn cúp điện thoại, Cung Tử San mới hỏi: "Lão công, chúng ta đón xe về là được rồi nha, sao còn làm phiền huynh đệ của anh tới đón chúng ta?"
Liễu Học Minh mỉm cười nói: "Không sao, quan hệ của bọn ta rất tốt, hắn là tộc đệ của ta, tên thật có ý tứ, kêu Liễu Hạ Huy, huy trong huy hoàng!"
Lúc Liễu Học Minh nói chuyện, một tay dắt bạn gái, một tay k·é·o một cái rương hành lý đi ra ngoài.
Cung Tử San cũng k·é·o một cái rương hành lý màu đỏ, vừa đi vừa cười nói: "Liễu Hạ Huy? Tên này quả thật thú vị, tộc đệ này của anh đang học ở tỉnh thành à?"
Liễu Học Minh lắc đầu cười nói: "Hắn tốt nghiệp sơ trung liền thôi học!"
Cung Tử San kinh ngạc nói: "À? Chuyện này..."
Liễu Học Minh nói tiếp: "Bất quá em cũng đừng coi thường hắn, hắn cầm hai ngàn đồng tiền học phí mà cha mẹ cho, len lén trở về huyện thành của chúng ta lập nghiệp, bây giờ đã là đại phú hào có tài sản mấy trăm triệu rồi!"
"Hai ngàn đồng tiền lập nghiệp, hiện tại có tài sản mấy trăm triệu rồi?"
Thời khắc này, b·iểu t·ình của Cung Tử San là như vậy (⊙o⊙), quả thật là không dám tin vào lỗ tai mình.
Phản ứng của bạn gái nằm trong dự liệu của Liễu Học Minh, hắn cười hỏi: "Thế nào, đủ r·u·ng động chứ?"
Cung Tử San khó tin nói: "Lão công, anh x·á·c định đây là thật, không có nói đùa?"
Liễu Học Minh nói: "Đương nhiên đây là thật, ban đầu khi ta biết chuyện này, phản ứng cũng không khác em bây giờ là bao!"
Cung Tử San mặt đầy r·u·ng động khen: "Thật lợi hại, nhà giàu nhất thế giới đều không lợi hại bằng hắn!"
Liễu Học Minh cười nói: "Thật ra thì lần này ta đưa em về có hai mục đích, mục đích thứ nhất là để cho cha mẹ ta gặp mặt con dâu tương lai của bọn họ một chút. Mục đích thứ hai chính là muốn gặp vị huynh đệ này của ta, hắn chính là kỳ tài thương nghiệp chân chính, ta chuẩn bị xin hắn chỉ điểm một chút, bắt đầu gây dựng sự nghiệp thuộc về chúng ta!"
Cung Tử San mặt bừng tỉnh nói: "Khó trách lúc ở trường học anh không vội tìm việc làm, em còn tưởng rằng anh chưa x·á·c định được thành phố nào để c·ô·ng tác, thì ra là đã sớm có dự định a!"
Liễu Học Minh cười hắc hắc, sau khi tốt nghiệp đại học liền bắt đầu lập nghiệp, đây là chuyện hắn đã sớm lên kế hoạch, hắn không có hứng thú đi làm thuê cho người khác, sau đó lĩnh một ngàn mấy trăm đồng tiền lương kia.
Trong khi nói chuyện, hai người đã th·e·o đám người đi ra.
"Minh ca, bên này!"
Liễu Học Minh dắt bạn gái đi tới trước mặt Liễu Hạ Huy, giới t·h·iệu cho hai bên: "Tử San, đây chính là huynh đệ tốt Liễu Hạ Huy mà ta đã nói với em, huynh đệ, đây là bạn gái của ta Cung Tử San, các ngươi làm quen một chút!"
Liễu Hạ Huy cười chào hỏi: "Chị dâu khỏe!"
Nghe được tiếng xưng hô chị dâu này, sắc mặt Cung Tử San có chút đỏ, cũng chào hỏi: "Liễu huynh đệ khỏe!"
"Minh ca, chị dâu, ở đây mặt trời hơi chói, chúng ta lên xe rồi nói chuyện tiếp đi!"
"Ừm, vậy lên xe trước!"
"Chị dâu, hành lý để ta, ta bỏ vào cốp xe cho em!"
"Vậy thì cám ơn Liễu huynh đệ rồi!"
"Chị dâu không cần kh·á·c·h khí, ta và Minh ca là huynh đệ người nhà!"
"Ồ, huynh đệ, ngươi lại đổi xe mới?"
"Hắc hắc, mới đổi mấy ngày trước!"
"Porsche Cayenne a, thật là xe tốt!"
"Tạm được, Minh ca nếu thích, ta tặng ngươi một chiếc?"
"Thôi ta cũng không dám nhận, nếu để cho ba ta biết không nỡ đ·ánh c·hết ta à!"
"Cũng đúng, vậy thì tự mình k·i·ế·m tiền mua, dù sao thì cũng không có bao nhiêu tiền!"
"Huynh đệ lời này của ngươi đúng là châm tâm, đối với ngươi, đại phú hào ngàn tỷ mà nói thì không có bao nhiêu tiền, nhưng đối với ta, người mới ra trường mà nói, vậy thì đúng là một khoản t·h·i·ê·n văn rồi!"
"Ha ha, Minh ca, bây giờ đã tốt nghiệp đại học, nếu như ngươi dự định làm chính trị, vậy ta không nói. Nhưng nếu như ngươi dự định kinh doanh, vậy huynh đệ bảo đảm trong vòng hai năm ngươi lái được chiếc Porsche Cayenne này!"
"Huynh đệ, đây chính là ngươi nói đó Hàaa...!"
"Là ta nói, mặc dù bây giờ ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong thương giới, nhưng huynh đệ vẫn có chút bản lĩnh, để cho Minh ca ngươi lái được Porsche Cayenne trong vòng hai năm cũng không phải là chuyện gì khó!"
"Ha ha, có những lời này của huynh đệ là ta an tâm rồi!"
Cung Tử San ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nghe hai huynh đệ này nói chuyện phiếm, càng nghe nàng lại càng k·h·iếp sợ, nàng thật sự không nghĩ tới quan hệ giữa bạn trai và vị huynh đệ này lại có thể tốt đến vậy, xe sang hơn triệu nói tặng là tặng.
Nếu như nàng không biết đối phương là đại phú hào có tài sản mấy trăm triệu, vậy có lẽ nàng cho rằng người ta đang nói đùa, nhưng sau khi biết rõ tài sản của đối phương, Cung Tử San không cảm thấy người ta sẽ đùa giỡn chuyện như vậy.
Vậy hơn phân nửa chính là thật.
Mà phản ứng của bạn trai vừa bất ngờ lại vừa hợp tình hợp lý, căn bản không hề do dự mà cự tuyệt.
Đương nhiên, điều khiến Cung Tử San k·í·c·h động, chính là Liễu Hạ Huy nói trong vòng hai năm sẽ lo cho bạn trai nàng lái được Porsche Cayenne, đây chính là cam kết của một nhà giàu ức vạn a, hàm lượng thật sự quá cao!
Đến lúc này, Cung Tử San đột nhiên có chút hiểu ra, không trách bạn trai có thể giải quyết được cha nàng, có quan hệ với người mạnh như vậy, bạn trai nàng lo gì không k·i·ế·m được tiền?
...
"Cha, mẹ, chúng con về rồi!"
"Bá phụ bá mẫu khỏe!"
"Nguyên Tấn bá, bá mẫu!"
Về đến nhà, Liễu Học Minh, Cung Tử San, Liễu Hạ Huy đều lần lượt chào hỏi trưởng bối.
Vợ chồng Liễu Nguyên Tấn vừa đáp lại vừa âm thầm đ·á·n·h giá Cung Tử San, người sắp là con dâu này, sau đó vừa quan s·á·t vừa âm thầm gật đầu, hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của hai người đối với Cung Tử San rất tốt.
"Các ngươi trò chuyện, ta đi phòng bếp trước." Liễu Hạ Huy nói, mang th·e·o rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà người ta đưa tới.
"Tiểu Huy, ta tới phụ con một tay!" Bá mẫu liền vội vàng nói.
Liễu Hạ Huy cười nói: "Bá mẫu đừng kh·á·c·h khí với con, con một mình là được rồi, người ở lại bồi chị dâu trò chuyện một chút!"
Bá mẫu nghe vậy cười một tiếng, nói: "Được rồi, vậy thì làm phiền con Tiểu Huy!"
"Vâng!"
Nói xong, Liễu Hạ Huy liền mang th·e·o nguyên liệu nấu ăn nặng trĩu vào phòng bếp, sau đó thông thạo bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Hơn một tiếng sau đó, Liễu Hạ Huy vẫn luôn bận rộn ở trong phòng bếp.
Trong lúc đó, bá mẫu, Minh ca đều thỉnh thoảng đi vào bồi Liễu Hạ Huy trò chuyện, ngay cả Nguyên Tấn bá cũng tới một lần.
Dù sao Liễu Hạ Huy có nói thế nào cũng là đại phú hào có tài sản mấy trăm triệu, hắn nguyện ý lấy thân ph·ậ·n con cháu tới giúp nấu cơm, đã đủ nể mặt Nguyên Tấn bá, chỉ cần không phải là kẻ ngu cũng sẽ không thật sự coi hắn là đầu bếp.
Bốn giờ rưỡi chiều, bắt đầu chính thức dọn cơm.
Hôm nay Liễu Hạ Huy tổng cộng làm tám món ăn một món canh, Cung Tử San thích ăn cá luộc, cá hấp, tôm hùm chua cay, t·h·ị·t kho, gà xì dầu, vịt nấu bia đều có.
Còn có một món khoai tây sợi xào chua cay, một món cải xanh cùng với một phần canh trùng đất.
Bởi vì đều dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, lại trải qua thuộc tính chất lượng của ngón tay vàng buff, những nguyên liệu nấu ăn này đều biến thành nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất đương thời, lại thêm kỹ xảo nấu nướng tuyệt vời của Liễu Hạ Huy, thức ăn làm ra dĩ nhiên là món ăn cực ngon.
Một nhà ba người Liễu Nguyên Tấn còn đỡ, dù sao bọn họ đều đã ăn qua không ít lần thức ăn ngon đỉnh cấp như vậy, mà Cung Tử San là lần đầu tiên ăn được mỹ vị như thế, lại thêm những món này cơ bản đều là thức ăn mà nàng thích ăn nhất, càng ăn càng thấy thoải mái tới cực điểm.
Cung Tử San dám thề, đây tuyệt đối là món ăn ngon nhất mà nàng từng ăn trong đời.
Nói thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự khó mà tin được những món ngon mỹ vị này lại do Liễu Hạ Huy, nhà giàu ngàn tỷ này làm ra, điều này thật sự là quá mức khó tin!
"Tử San, có phải thật sự không dám tin thức ăn ngon như vậy, lại là do Tiểu Huy huynh đệ làm?"
Liễu Học Minh cười ha hả nói: "Ta quên nói với em, huynh đệ này của ta chính là làm ăn uống mà phất lên, tài nấu ăn của hắn không thể so với đầu bếp k·h·á·c·h sạn 5 sao kém đâu!"
Cung Tử San mặt bừng tỉnh nói: "Thì ra là như vậy!"
Liễu Hạ Huy cười nói: "Cũng chỉ là xưng hùng nghiệp dư mà thôi, cũng không dám so với đầu bếp k·h·á·c·h sạn 5 sao!"
Bá mẫu nói: "Tiểu Huy con đừng khiêm nhường, đầu bếp k·h·á·c·h sạn 5 sao cũng không làm ra được hương vị ngon như con."
Liễu Nguyên Tấn cũng cười nói: "Bá mẫu con nói đúng, k·h·á·c·h sạn 5 sao chúng ta đều từng đi ăn, mặc dù hương vị không tệ, nhưng so với thức ăn do Tiểu Huy con làm vẫn kém hơn một chút!"
"Thật không có lợi hại như vậy, ta chỉ là chọn nguyên liệu nấu ăn tốt hơn bọn họ, kỹ t·h·u·ậ·t nấu nướng thật sự vẫn không sánh bằng người ta!"
Nói tới chỗ này, Liễu Hạ Huy chỉ vào phần canh trùng đất kia nói: "Giống như món canh trùng đất này, ta trừ bỏ muối ra, thì không có bỏ thêm bất kỳ gia vị gì, vị vừa tươi mới vừa thơm vừa ngọt hoàn toàn là hương vị nguyên chất, đây chính là ưu thế của nguyên liệu nấu ăn tốt!"
Liễu Học Minh nghe vậy không khỏi trợn to hai mắt nói: "Không thể nào, canh ngon như vậy, chỉ bỏ mỗi muối thôi?"
Bá mẫu liên tục khen: "Tiểu Huy năng lực chọn nguyên liệu nấu ăn của con thật là tuyệt, trùng đất này tuyệt đối là cực phẩm a!"
Liễu Nguyên Tấn và Cung Tử San cũng đều rối rít lên tiếng khen ngợi, hiển nhiên đều giật mình vì canh ngon như vậy lại chỉ cho mỗi muối làm gia vị, quả thật là có chút khó tin.
Bữa cơm này, ước chừng ăn hơn một tiếng mới tan cuộc.
Tất cả mọi người đều ăn đến có chút c·h·ố·n·g đỡ, thật sự là cơm và thức ăn có hương vị quá tuyệt vời.
Liễu Hạ Huy ở lại cùng Nguyên Tấn bá uống mấy ly trà, sau đó hẹn Liễu Học Minh và Cung Tử San buổi tối cùng đi ra ngoài ăn khuya xong, mới cáo từ rời đi.
...
Phó Tứ Hải khoảng thời gian này có thể nói là hăm hở, sau khi hắn tiếp nhận hạng mục kiến trúc lầu Bát gia hải sản từ Liễu Hạ Huy, liền tự mình chạy tới Việt tỉnh ngồi bên kia trấn, đem hạng mục lầu Bát gia hải sản này làm thành hạng mục quan trọng nhất.
Mà có Phó Tứ Hải, thái t·ử gia này tự mình giám sát, người phía dưới không chỉ làm việc rất đẹp, mà về phương diện chất lượng cũng không có ai dám ăn xén bớt nguyên liệu, tiến độ kiến trúc của toàn bộ c·ô·ng trình vô cùng thuận lợi.
Đương nhiên, Phó Tứ Hải cũng không thể nào ở bên kia nhìn chằm chằm lâu dài, cách mỗi mười ngày nửa tháng hắn liền trở về tỉnh thành một lần.
Giống như hôm nay, Phó Tứ Hải trở về, mà đã về tỉnh thành thì khẳng định là muốn hẹn Liễu tổng ra gặp mặt liên lạc tình cảm một chút.
Vì vậy, Liễu Hạ Huy mới từ nhà Nguyên Tấn bá đi ra, liền nh·ậ·n được điện thoại của Phó Tứ Hải.
Điện thoại vừa kết nối, Phó Tứ Hải liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Liễu tổng, buổi tối ra ngoài gặp mặt?"
Liễu Hạ Huy hỏi: "Phó tổng về rồi?"
Phó Tứ Hải nói: "Vừa về nhà không lâu!"
Liễu Hạ Huy nói: "Tối nay có lẽ không t·i·ệ·n lắm nha, hôm nay có một huynh đệ của ta đưa bạn gái về, ta đã hẹn bọn họ buổi tối ra ngoài ăn khuya!"
Phó Tứ Hải cười nói: "Chỉ là ăn khuya thì có ý gì? Liễu tổng, hay là ta sắp xếp, tất cả mọi người mang th·e·o bạn gái, buổi tối đến hộp đêm Vạn Hào của Trần đại t·h·iếu gia chơi đùa một chút, thế nào?"
"Hộp đêm Vạn Hào của Trần đại t·h·iếu gia?"
"Chính là Trần tổng, đại c·ô·ng t·ử nhà Vạn Hào tập đoàn, Liễu tổng còn có ấn tượng không?"
"Ồ, thì ra là sản nghiệp dưới cờ Vạn Hào tập đoàn a, không trách tên quen thuộc như vậy!"
"Liễu tổng, thế nào? Nếu như các ngươi tới, ta liền lập tức gọi điện thoại cho Trần đại t·h·iếu gia sắp xếp!"
"Như vầy, anh chờ ta mấy phút, ta gọi điện thoại hỏi huynh đệ của ta một chút, nếu như hắn nguyện ý đi, vậy thì cùng đi chơi đùa một chút, nếu như hắn không muốn đi, vậy chúng ta liền hẹn lại ngày khác, được không?"
"Được rồi Liễu tổng, vậy ta chờ điện thoại của anh!"
"Ừm!"
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Hạ Huy liền gọi điện thoại cho Liễu Học Minh.
Điện thoại vừa kết nối, Liễu Học Minh lại hỏi: "Huynh đệ, có phải là rơi đồ gì không?"
"Không có, là như vậy..." Liễu Hạ Huy nhanh c·h·óng đem chuyện đã xảy ra nói một lần, sau đó nói: "Minh ca, anh xem có muốn mang chị dâu cùng đi chơi đùa một chút không? Nếu như anh đi ta lập tức để cho hắn sắp xếp, nếu như không đi ta liền từ chối hắn!"
Liễu Học Minh cười nói: "Vậy thì cùng đi chơi đùa một chút đi, cha chú của bọn họ đều là đại lão thương giới tỉnh ta, nh·ậ·n thức một chút cũng tốt, nói không chừng sau đó còn có lúc cần giao t·h·iệp!"
Liễu Hạ Huy nói: "Ta cũng có suy tính về phương diện này, cho nên mới gọi điện thoại cho anh, bằng không ta đã sớm cự tuyệt, vậy cứ như thế nói xong rồi, ta lập tức gọi điện thoại để cho hắn sắp xếp!"
"Được rồi!"
Chờ bên này điện thoại d·ậ·p máy, Liễu Hạ Huy lại ngựa không ngừng vó gọi thông điện thoại của Phó Tứ Hải, nói: "Phó tổng, huynh đệ ta đồng ý cùng ra ngoài chơi, vậy thì làm phiền anh an bài!"
Phó Tứ Hải cười ha ha nói: "Chuyện nhỏ, ta lập tức sắp xếp, vậy Liễu tổng chúng ta buổi tối gặp!"
"Ừm, buổi tối gặp!"
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy tỷ tỷ và bạn gái đang tranh tài nhảy dây, hai nàng đều mặc mát mẻ, lúc nhảy dây có một chỗ nào đó giống như hai con thỏ, giật giật, vô cùng cay con mắt.
Liễu Hạ Huy cũng không dám nhìn tỷ tỷ nhà mình, chỉ có thể nhìn chằm chằm bạn gái của mình.
Nếu như là âm thầm chăm chú nhìn vậy còn không có gì, nhưng bị Liễu Hạ Huy nhìn chằm chằm trước mặt tỷ tỷ, Đường Tiểu Mẫn rất nhanh liền không chịu n·ổi, tim hoảng hốt nên tiết tấu nhảy dây cũng bị r·ối l·oạn.
Đường Tiểu Mẫn dừng lại, sắc mặt hồng hồng nói: "Chán gh·é·t a, ngươi nhìn đâu vậy?"
Liễu Hạ Tuyết cũng ngừng lại, nhìn em trai nhà mình một cái, nhưng lại không nói gì!
Liễu Hạ Huy lúng túng cười một tiếng, nói: "Tỷ, Tiểu Mẫn, dừng lại trước đi, sau đó tắm rửa thay quần áo khác, buổi tối ta đưa các nàng đi hộp đêm Vạn Hào chơi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận