Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 88: Thanh lý cái đuôi (length: 8220)

Ninh Mạt nghe những lời này có chút động lòng, liền mở hệ thống thương thành ra xem, sau đó thấy mức giá làm nàng không thể tin nổi.
"Hạt giống của ngươi cũng quá đắt đi!"
Ninh Mạt không ngờ hạt giống lại quý như vậy, một hạt giống ớt thôi mà đã cần một điểm tích phân, nghĩ một chút, nếu muốn trồng ớt thì phải trả cái giá như thế nào.
"Thưa chủ nhân, một loại thu hoạch mới xuất hiện có ý nghĩa trọng đại với cả thời đại, cho nên giá hạt giống đắt đỏ.
Nhưng thưa chủ nhân, nếu người chịu bỏ ra thêm mấy năm, thì lương thực sẽ sản xuất hàng loạt, chỉ là cần phải chờ."
Nghe những lời này, Ninh Mạt cũng hết cách, thời gian mới là thứ quý giá nhất được không! Nhưng cho dù muốn trồng ớt, cũng phải có điều kiện chứ, mùa đông khắc nghiệt thế này, trồng làm sao!
Cho nên, kế hoạch ăn ớt này tạm thời coi như bị mắc cạn.
Còn giờ phút này, Chu Nhất thấy bồ câu đưa tin, tin tức đến rồi.
Bồ câu đưa thư bay đến tay Chu Nhất, Chu Nhất cầm thư mật xuống xem, đọc tin xong liền thở dài một hơi.
Quả nhiên, người từ phía bắc đến không phải một nhóm, mà là chia thành hai nhóm. Nhóm đầu tiên bị bọn họ tiêu diệt, nhóm thứ hai nấp trong bóng tối ra tay.
Mục tiêu của chúng là bắt Tần Ngọc, chỉ cần có thể mang Tần Ngọc đi, có bại lộ thân phận cũng đáng.
Lần này, chúng biết rõ Tần Ngọc có người hộ tống nhưng vẫn làm liều, xem ra chúng thật rất gấp.
Đối phương một lần xuất động hơn năm mươi người, vốn dĩ nghĩ vạn vô nhất thất, không ngờ Chu Ngũ lại ngấm ngầm triệu tập gần trăm người, tóm gọn cả bọn, không để lọt một mống nào.
Hiện tại, đám người này bị nhốt trong quân doanh, muốn tìm cách cứu hay sát hại cũng không thể. Với tính cách của Chu Ngũ, nhất định có thể ép bọn chúng trước khi chết phải khai ra vài thứ.
Nhưng việc này không liên quan đến hắn, hắn vẫn luôn là người chịu trách nhiệm xuất lực, những việc động não hắn không giỏi.
Nhưng mà tên Chu Ngũ kia lại khen kế hoạch lần này của mình hay? Chu Ngũ đâu biết, những điều này đều là do Ninh cô nương sắp đặt, hắn chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
"Chu đại gia, sao rồi?" Trình Thực có chút lo lắng hỏi.
"Cái đuôi có thể đi xử lý. Ngươi trông cô nương, ta đi xử lý một chút." Chu Nhất nói vậy, Trình Thực gật đầu. Hắn cũng chẳng nghĩ đến chuyện đi giúp, sức chiến đấu của Chu Nhất, cả hệ thống ám vệ đều biết.
Chu Nhất đứng ngoài thành, nhìn mấy người trước mắt, cười.
Đáng lẽ ra nên xử lý bọn chúng sớm rồi, để chúng sống dai như vậy chẳng qua là đợi Chu Ngũ bên kia ra tay.
"Lên, hắn chỉ có một người!" Kẻ dẫn đầu nói.
Hắn nhớ rõ hơi thở của người này, lần trước chính hắn bắn mũi tên kia, suýt nữa làm Ninh cô nương bị thương, loại người này chết không có gì đáng tiếc.
"Giết hắn!" Mấy người đều hô hào, rút trường đao và đoản kiếm ra.
Thân ảnh Chu Nhất xoay nhanh như chớp, trong công kích của đám người hắn ra chiêu vô cùng điêu luyện, chỉ thấy thanh kiếm mềm trong tay hắn rơi xuống những giọt máu, năm tên hắc y nhân toàn bộ ngã xuống.
Lục soát người bọn chúng một lần, không thấy lệnh bài thân phận hay đồ vật truyền tin nào, Chu Nhất lúc này mới quay người rời đi.
Chu Nhất đến nửa đêm mới về, Trình Thực rất phấn khởi, không còn cái đuôi, bọn họ có thể yên tâm lên đường.
"Đại gia, bên cô nương có cần báo một tiếng không?" Trình Thực hỏi, Chu Nhất lắc đầu.
"Cô nương mềm lòng, không cần nói. Ngày mai bắt đầu không cần đi đường vòng, vẫn đi theo lộ tuyến cũ."
Chu Nhất lại phân phó, Trình Thực lĩnh mệnh, việc này có nghĩa là đối phương đã bị giải quyết triệt để.
Hắn đã sớm nhận ra, thời gian này Chu Nhất căng thẳng thần kinh, hắn cũng cảm thấy, Chu Nhất không lo Tần Ngọc, mà lo cô nương bị liên lụy.
Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ cuối cùng cũng có thể an tâm.
Chu Nhất cầm bút lên, nhưng lại không biết viết sao, hắn biết chuyện này nên báo cho thiếu gia. Nhưng mà... Phúc Tử nói thiếu gia giờ đang rối bời vì chuyện An vương, việc này có nên nói cho thiếu gia, khiến thiếu gia thêm phiền lòng hay không?
Nhưng nghĩ đến chức trách của mình, Chu Nhất vẫn tường thuật lại chi tiết, dù sao sự việc đã giải quyết, cho dù thiếu gia có không vui vì hắn tự ý quyết định, cũng sẽ không quá lo lắng.
Chu Nhất cảm thấy mình làm vậy không sai, nhưng không biết, Chu Ngũ sớm hai ngày trước đã báo lại chuyện này. Hắn không như Chu Nhất hiểu rõ mức độ quan trọng của Ninh Mạt, với hắn thì, sự an nguy của Tần Ngọc, quan hệ giữa Tần gia và Chu gia mới là vị trí số một.
Cho nên, khi Chu Nhất viết thư, Chu Minh Tuyên đã cầm thư xem, biết đầu đuôi sự việc. Chu Minh Tuyên tức giận đập tay xuống bàn, khiến một góc bàn bị sứt mẻ.
"Thiếu gia, đừng giận, cẩn thận tổn thương tay." Phúc Tử khuyên, trong lòng cũng mắng Chu Nhất lỗ mãng.
Sao dám mạo hiểm như thế, chẳng phải là đang đánh cược tính mạng của cả nhà Ninh Mạt với đám thám tử phía bắc sao? Thảo nào thiếu gia giận!
"Nói cho Chu Nhất, nếu hắn chuyện này cũng không làm xong được thì về ám vệ cốc tập luyện lại từ đầu cho ta!"
Phúc Tử nghe xong lời này, liền biết Chu Minh Tuyên thật sự tức giận, không dám cứng rắn khuyên nữa, chỉ có thể cảm thán: "Nói đi thì nói lại, vận khí của Ninh cô nương này cũng chẳng ai bằng."
Lời này khiến Chu Minh Tuyên tỉnh táo hơn chút, đúng là vậy, đi đường thủy gặp phải thủy tặc, bây giờ đi đường bộ lại gặp phải thám tử phía bắc.
Có lẽ mình nên phái thêm người đi theo thì hơn? Cảm thấy vận khí của nàng không tốt lắm.
"Nhưng mà cô nương Ninh Mạt tính là đã mang ơn Tần gia một cái ân tình rất lớn, nếu Tần gia sau này dám đối xử tệ bạc với nàng, thì chẳng phải là vong ân bội nghĩa sao?"
Phúc Tử tiếp tục nói, không chú ý đến sắc mặt Chu Minh Tuyên có chút khó chịu.
"Tần gia mà thôi, nơi đó có đáng để nàng dùng cả tính mạng mình để đánh đổi!"
Phúc Tử: … Ai, ngữ khí của thiếu gia sao lại không đúng lắm thế này.
Cái gì mà Tần gia mà thôi? Phân tích của Chu Ngũ rất chuẩn xác, đó là Tần gia, giàu có nhất thiên hạ, đến lúc quan trọng thì xin bọn họ viện trợ quân lương cũng không thành vấn đề, đó là một ân huệ trời biển đấy.
Hơn nữa tiện thể bọn họ còn tiêu diệt đám thám tử phía bắc, phá hỏng kế hoạch của phía bắc. Lần này chúng hao tâm tổn trí phí lực bắt Tần Ngọc, chắc chắn là có mục đích, cho dù chúng cầu gì, thì xem như lần này đã hoàn toàn thất bại.
Đây là một chiến thắng đáng ăn mừng, cho dù không phải trên chiến trường, cũng vẫn đáng chúc mừng.
Ai ngờ, thiếu gia lại có thái độ này, chẳng lẽ là vì Ninh Mạt cô nương?
"Thiếu gia, Ninh cô nương thiện tâm, không đành lòng thấy Tần Ngọc bị bắt."
"Hừ, trước hết nên lo tốt cho chính bản thân nàng đi."
Chu Minh Tuyên nói vậy, trong lòng lại nghĩ, Chu Nhất rốt cuộc đã xử lý sạch cái đuôi chưa, không thể để bị người khác chú ý được nữa.
Nếu không được thì điều thêm người bảo vệ xung quanh vậy, không phải hắn đã được cho quyền điều động ám vệ rồi sao?
Cũng không biết khi nào chuyện ở An thành mới có thể kết thúc, hiện tại mình còn chưa thể đi. Hắn cũng không ngờ, An vương này lại tâm cơ đến vậy, còn muốn làm tang lễ cho thế tử.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, mình vẫn còn non trẻ, chưa nhìn thấu được mấy lão hồ ly này!
Cái chết của thế tử khiến mọi người nghĩ rằng An vương có thể sẽ phản, nhưng ông ta lại chủ động làm tang lễ cho thế tử, việc này là để rũ bỏ hết những nghi ngờ. Đó không phải là thái độ mà một vị vương gia muốn tạo phản sẽ có.
Cho nên Chu Minh Tuyên thật sự muốn xem thử, An vương rốt cuộc muốn làm gì!
Giờ phút này, tại An vương phủ, An vương phi đau khổ nằm trên giường, không biết trượng phu là An vương hôm nay có đến thăm mình không.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận