Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 330: Văn võ song toàn (length: 7989)

Xuân Hoa nhìn chằm chằm vào mấy cái máy móc kia, hoàn toàn ngơ ngác, đây rốt cuộc là cái gì?
"Tiểu thư, đây là cái gì? Dùng để làm ăn sao?"
Ninh Mạt: . . . Ngoài ăn ra, không thể nghĩ đến cái khác sao?
Bất quá câu này ngược lại nhắc nhở nàng, có phải chính mình có thể mạnh dạn hơn một chút, bước nhanh hơn một chút, ví dụ như, sản xuất máy móc dược phẩm đã lấy ra, chẳng lẽ còn kém sản xuất đồ ăn sao?
"Hệ thống, máy làm kem ly, dây chuyền sản xuất khoai tây chiên, chỗ ngươi có không? !"
Vừa nghĩ đến mình có thể ăn kem ly, còn có thể ăn khoai tây chiên, Ninh Mạt liền cảm thấy cả người hưng phấn. Thời tiết này ăn thì không quá thích hợp, nhưng đợi đến mùa hè thì quá là cần thiết.
"Chủ nhân! Ngươi thật coi ta là một cái hệ thống không có kiến thức gì sao? Ngươi thật cho là trong chỗ ta cái gì cũng lưu trữ sao!"
Ninh Mạt nghe câu này, nhất là giọng điệu có chút ấm ức của hệ thống, nàng có chút ngại ngùng. Đúng là, người ta là một cái hệ thống cao cấp, sao có thể chứa tất cả đồ trong thương thành được?
Chuyện vui chơi giải trí như này, cũng chỉ có mình, một kẻ không có chí tiến thủ mới xem như chuyện lớn mà làm.
"Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, xem thường ngươi rồi. Không có thì thôi, không bắt buộc."
Ninh Mạt nhỏ nhẹ dỗ dành, dù sao nàng cũng thấy hơi có lỗi với hệ thống.
"Không sai, ngươi chính là xem thường ta, khoai tây chiên với kem ly? Có gì khó? Ngươi tùy tiện tìm một cuốn thực đơn là có thể tự mình làm được, cần gì đến ta?
Chỗ ta có cái cao cấp hơn! Đại tiệc kiểu Pháp, đồ ăn Italia, chỉ cần nguyên liệu, có thể ra thành phẩm luôn! Chủ nhân, không cần 998, không cần 668, chỉ cần 558 tích phân, là có thể giúp ngươi tận hưởng lãng mạn nửa đời sau, đáng để sở hữu a."
Ninh Mạt: . . . Vừa rồi những lời hối hận kia của mình coi như bỏ đi.
Lời xin lỗi của mình, đúng là cho Husky ăn!
"Không muốn, ta không thích đồ ăn nước ngoài! Ta có một chiếc dạ dày yêu nước!"
Ninh Mạt liếc Xuân Hoa một cái, sau đó vô cùng bất đắc dĩ cảm thán nói: "Xuân Hoa, làm người không thể nghĩ đi đường tắt, chính chúng ta tự mình làm ra mới thơm nha."
Xuân Hoa nhanh chóng gật gật đầu, bất kể tiểu thư nhà mình nói gì, nàng đều cảm thấy có đạo lý!
"Tiểu thư ta hiểu rõ, người yên tâm, ta nhất định sẽ rèn luyện tốt trù nghệ của mình, làm đồ ăn cho người cả đời!"
Ninh Mạt nghe câu này thì thật là cảm động, cần hệ thống hỗ trợ làm gì, có Xuân Hoa thần bếp nhỏ này, còn gì ngon mà không được ăn.
"Lời này của ngươi ta coi là thật đấy, lát nữa ta sẽ tìm thực đơn cơ bản cho ngươi, chúng ta nghiên cứu một chút món ngọt."
Món ngọt? Tuy không biết là cái gì, nhưng nghe thôi đã thấy rất ngon rồi, mắt Xuân Hoa đều trở nên long lanh.
Chu Nhất nghe hai người đối thoại rất bất đắc dĩ, vừa mới sáng sớm đã bàn chuyện ăn uống, thật sự tốt sao?
Nói nữa, cô nương ở trong phòng lâu như vậy, rốt cuộc là làm ra cái gì vậy? Cũng nên cho họ xem một chút chứ, mọi người đều tò mò đấy.
"Tỷ tỷ, đây rốt cuộc là cái đồ vật gì!" Ninh Duệ chạy tới hỏi nhanh, tay đã đặt lên máy móc, bị Ninh Mạt gạt ra.
Tên nhóc này, từ khi bắt đầu xây dựng xưởng thuốc, da dẻ không biết thế nào lại tốt lên, hoàn toàn không giống vẻ ổn trọng trước kia.
Nhất là thời gian gần đây, cả ngày cùng mấy đứa trẻ trong thôn chơi đùa, sắp trở thành trẻ con hoang rồi.
Lão tú tài vốn định mấy ngày này sẽ khai giảng cho đám trẻ, nhưng vì bọn họ vẫn luôn chiếm phòng học của người ta, nên kế hoạch khai giảng lại bị lùi lại.
Mấy đứa nhỏ thì vui sướng như điên, lại có thể chạy ra ngoài chơi bời, nhất là bên công trường kia, hiện tại đã bắt đầu đào móng, chúng nó liền xem chỗ đó như sân chơi, người lớn đuổi chúng, chúng còn lén chạy vào.
Mà Ninh Duệ chính là nhân vật chính trong số này, nào là cùng lên núi tìm thỏ, nào là leo cây đào tổ chim, cái gì cũng làm.
Ninh Mạt dạo này bận rộn, không có thời gian quản cậu ta, nên cũng không nói gì. Dù sao cũng có đầu gỗ đi cùng, Ninh Duệ chắc chắn có người bảo vệ, nhưng mà cứ thế này thì cũng không được.
Cho dù là chơi, thì cũng nên chơi những cái có ý nghĩa một chút, cùng đầu gỗ học võ không những khỏe mạnh mà còn lập được công trạng, cũng hơn việc cứ chạy nhảy lung tung.
Nếu như không muốn học võ, thì cũng phải chăm chỉ đọc sách, tương lai còn có thể tạo cho mình tiền đồ sáng lạng!
Tên nhóc nghịch ngợm này cũng không biết nghĩ gì, càng ngày càng không nghe lời.
Bị Ninh Mạt nhìn chằm chằm, Ninh Duệ cảm thấy miệng khô, da đầu tê rần.
Hắn không sợ mẫu thân, chỉ sợ tỷ tỷ. Tuy rằng tỷ tỷ gần như không động tay đánh hắn, nhưng mà hắn cứ cảm thấy bị nhìn chằm chằm như thế rất sợ hãi.
"Tỷ, nếu tỷ không vui thì cứ nói đi, đừng có nhìn chằm chằm vào ta, ta sợ." Ninh Duệ người nhỏ mà lại nói như vậy.
Ninh Mạt hít sâu một hơi, mình có chút quá đáng. Dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ thôi, ham chơi đó là thiên tính, không phải như bọn trẻ khác, cả ngày ở ngoài nghịch ngợm cũng là tốt rồi.
Nhìn quần áo này xem, mặc chỉnh tề, trên người cũng không có bùn đất, vậy là rất sạch sẽ. Điều đó cho thấy khi chơi cậu bé cũng biết giữ ý, mình không thể yêu cầu quá cao.
Chỉ là có vài lời vẫn nên nói, có một số chuyện vẫn phải làm.
"Hết khoảng thời gian này, sẽ tìm cho ngươi một sư phụ, nên đi học rồi, không phải ngươi đã nói muốn là chỗ dựa cho ta, chưa đến còn phải kiếm cho mẫu thân một cáo mệnh sao.
Ta với mẫu thân còn đang đợi ngươi đấy, ngươi cứ chơi như vậy rồi ai giúp chúng ta hả? Ngươi là trụ cột tương lai của cả nhà đó."
Ninh Mạt nói vậy, Ninh Duệ có chút xấu hổ, lại có chút kích động.
"Tỷ, nhà ta thật sự có thể dựa vào ta sao? Ta cứ thấy tỷ lợi hại như vậy, giống như ta làm gì cũng vô dụng."
Ninh Mạt không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời như thế, hóa ra tên nhóc này bị chính mình làm cho hoảng sợ.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là chuyện đêm Nguyên Tiêu hôm đó.
Hôm đó để cứu Tần Ngọc, mình không nén nổi mà ra tay trực tiếp, chắc là đã làm tên nhóc cảm thấy mình lợi hại.
Nàng hiểu rõ cái cảm giác này, cũng giống như nhà ngươi có một người học bá, còn ngươi thì học dốt, luôn cảm thấy mình cố gắng thế nào cũng không bằng người ta, chi bằng bỏ sức.
Nhưng mà cuộc đời của chính ngươi chỉ có ngươi mới có thể gánh vác trách nhiệm, có lúc nỗ lực không phải để so đấu, mà là vì sau này có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ninh Duệ còn nhỏ, không thể hiểu hết đạo lý này, nhưng Ninh Mạt hy vọng tam quan của cậu có thể phát triển lành mạnh, sớm muộn cũng sẽ hiểu ra.
"Ngươi xem ta thì có vẻ rất lợi hại, kỳ thật khi đó trong lòng ta rất sợ, ta sợ gặp đối thủ mạnh hơn ta nha, nhỡ mà đánh không lại thì phải làm sao? Vậy không phải là để cho người ta đánh cho bầm mặt sao?"
Ninh Duệ nghe xong những lời này thì ngay lập tức không đồng ý.
"Khó làm a, vậy thì đau lắm nha! Tỷ tỷ, không thì sau này tỷ đừng đánh nhau nữa."
Ánh mắt lo lắng của Ninh Duệ làm Ninh Mạt thấy trong lòng ấm áp, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, đáp ứng.
"Sau này ta cố gắng không đánh nhau trước mặt ngươi, nhưng mà ngươi vẫn phải học võ cho giỏi, nhỡ có ai chọc ta, thì ngươi giúp ta đánh lại!"
Ninh Mạt nói như vậy, Ninh Duệ nghĩ ngợi một lúc, có chút do dự nói: "Tỷ, vừa cho học văn, lại cho ta học võ, rốt cuộc thì ta nên học cái gì a?"
"Đương nhiên là phải học hết rồi, ta muốn ngươi văn võ song toàn!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận