Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 19: Không chịu nhượng bộ (length: 8265)

Thanh danh của nhà họ Dương từ trước đến nay rất tốt, chưa từng ức hiếp dân lành, thậm chí thường xuyên sửa đường, xây cầu, làm việc thiện.
Vị phu nhân này cũng là người nổi tiếng nhân từ, sao lại như thế?
Bách tính trong lòng không thể hiểu được, dường như tín ngưỡng đối với nhà họ Dương có chút sụp đổ.
Mà Ninh Mạt cười lạnh thêm dầu vào lửa nói: "Nhà họ Dương lợi hại thật, phu nhân vừa mở miệng, quan phủ đều phải nghe theo, bà nói trừng phạt thì trừng phạt, bà nói bắt là quan sai không dám cãi đâu."
Ninh Mạt nói xong liền liếc nhìn Chu Minh Tuyên. Tiểu tướng quân, đến lúc này rồi còn không ra mặt? Đây chính là cơ hội tốt để túm thóp nhà họ Dương đấy.
"Ngươi càn rỡ!" Dương phu nhân nổi giận quát lớn, quan sai càng thêm khó xử, người này là Lưu thủ bị tự mình dặn dò phải chiếu cố.
"Ta thấy không phải nàng càn rỡ, mà là nhà họ Dương quá mức càn rỡ."
Giọng nói tuy bình thản, nhưng ngữ khí uy nghiêm, mọi người quay đầu nhìn đều sững sờ, công tử tuấn mỹ phi phàm.
Chu Minh Tuyên chẳng hề để ý bị người chăm chú nhìn, trực tiếp đi đến bên cạnh Ninh Mạt, giờ phút này Dương phu nhân mặt xám như tro.
Nàng biết Chu tướng quân tới, nhưng không ngờ lại đụng mặt ở đây, xem bộ dáng thì ra bọn họ là cùng một bọn.
Khó trách, con bé này phách lối như vậy, là mình quá vội, bị người bắt thóp.
Dương phu nhân thậm chí còn nghĩ xa hơn, nhị lão gia nhà mình là Hộ bộ Thượng thư đương triều, hai năm gần đây đang tích cực muốn tiến thêm một bước, vì vậy mà luồn cúi một thời gian dài.
Mà Chu Minh Tuyên lúc này tới Ổ thành, còn nhúng vào chuyện của nhà họ Dương, chẳng lẽ là do nhị thúc ở bên ngoài đắc tội Chu gia?
Dương gia đại phu nhân hít sâu hai cái, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Minh Tuyên, cúi người hành lễ nói: "Tướng quân, hạ nhân vô lễ, làm ngài chê cười."
Ninh Mạt: . . . Ha ha.
Thế giới thực tại, thân phận đại biểu tất cả, nắm đấm lớn là chân lý. Nhìn tư thái của Dương gia phu nhân này, Ninh Mạt cảm thấy thật nực cười.
"Hạ nhân biết cái gì, không đáng ta tính toán."
Chu Minh Tuyên vừa nói như vậy, Ninh Mạt nhìn hắn, tên này miệng thật độc a.
Lời này dịch ra nghĩa là, một hạ nhân tự nhiên là không đáng, muốn tính toán thì cũng là tính toán với chủ nhân ấy.
Ninh Mạt không dám lên tiếng, nghĩ lại thì ra lần trước hắn đối với mình quả thực là tính ôn nhu rồi.
"Tướng quân nói phải, nhưng là ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ, mong tướng quân thứ lỗi, ta làm như vậy cũng là vì cứu con trai độc nhất của ta."
Dương gia đại phu nhân nói mà nước mắt ròng ròng, khóc cũng rất chân thành. Ninh Mạt thấy, vị Dương phu nhân này cũng là một cao thủ, xem này, trước thì ngạo mạn sau cung kính, diễn xuất hát đọc làm đánh nhặt tay liền đến, một chút cũng không sợ mất thể diện.
Đối diện người không bằng mình liền muốn giẫm xuống bùn, đối diện người có thân phận cao hơn mình, tư thái lập tức liền có thể buông xuống, khóc thật đáng thương.
Cho dù Chu Minh Tuyên trông còn trẻ hơn bà ta hai mươi tuổi, cũng chỉ là một vãn bối thôi, nhưng bà ta có thể buông thể diện, cầu xin hắn như vậy.
Nhưng mà Chu Minh Tuyên căn bản không lên tiếng cũng không tiếp lời, mà là đến trước mặt Ninh Mạt hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Ninh Mạt: . . . Hả? Nàng, nàng không có gì a.
"Ta không sao, không tổn thương đến cũng không bị đụng tới, ta chỉ là tức giận, bọn họ mà không động vào đệ đệ của ta thì ta đã chẳng đánh gãy chân hắn!"
Ninh Mạt nhấn mạnh lại, nàng không phải người không nói đạo lý.
"Ta biết." Chu Minh Tuyên cười, cô nương này thực ra là một người rất đơn giản, không phải hôm nay hắn mới phát hiện, mà đến hôm nay mới bằng lòng thừa nhận điểm này.
Vốn dĩ hắn không định tìm Ninh Mạt, nhưng trùng hợp, hôm nay Chu Ngũ đưa tới một danh sách.
Trong danh sách có ba nhà để chọn lựa nơi ở, cả ba nhà ai cũng có sở trường riêng, trong lòng hắn đã chọn xong.
Nhưng nghĩ lại, mình cảm thấy nhà kia tốt, nhưng chưa chắc Ninh Mạt đã nghĩ vậy.
Vậy thì nên hỏi ý Ninh Mạt, vì thế mới mang Phúc Tử cầm danh sách đi tìm người.
Không ngờ mới đến cửa khách sạn đã thấy cảnh này. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy trong mắt Ninh Mạt có sát khí.
Cho nên hắn mới đứng ra, không cho người nhà họ Dương giương oai hù dọa người khác.
Đúng, nhà họ Dương có chút ảnh hưởng ở Ổ thành, thậm chí là cả phía nam, nhưng loại ảnh hưởng đó hắn còn không để vào mắt.
Chu Minh Tuyên là người như vậy, người mình để ý, hắn sẽ không cho ai tùy ý bắt nạt, đó là khiêu khích hắn. Còn hiện tại, Ninh Mạt là người hắn coi trọng, cảm thấy có thể kết giao.
Bạn bè của hắn, sao lại để ai muốn bắt nạt thì bắt nạt được!
Dương phu nhân trong lòng kinh ngạc, đây là loại giao tình gì, sao đến mức muốn vì cô ta mà đối đầu với nhà họ Dương?
Trước đó còn nghĩ có phải đến gây sự với nhà họ Dương, vin vào chuyện này để kiếm chuyện. Hiện tại xem ra, người ta đã sớm quen biết nhau, thuần túy là vì đứng ra bênh vực cô gái này!
"Chu tướng quân, vị cô nương này, trước đây nhiều mạo phạm. Chuyện này là ta không phải, ta ở đây tạ lỗi với cô nương."
Dương gia đại phu nhân nói xong liền hành lễ, dù trong lòng cảm thấy khuất nhục, nhưng tình hình hiện tại, nàng không thể không làm như vậy.
"Dương gia phu nhân, xin lỗi thì không cần, người của bà muốn tấn công chúng ta, ta cũng đã đánh họ bị thương rồi, như vậy thì tiền thuốc thang tự chịu, đôi bên không nợ nhau."
Ninh Mạt tính toán một chút, nàng không mất tiền thì coi như không thiệt. Đúng rồi, khế bán mình của Hạnh Hoa phải đòi về mới được.
"Ngoài ra, đây là năm mươi lượng ngân phiếu, xin trả lại khế bán mình của Hạnh Hoa, nếu nàng không muốn vào nhà họ Dương, Dương phu nhân cũng đừng ép buộc."
Ninh Mạt cảm thấy mình làm không quá đáng, chuyện gì cũng cần sự tự nguyện, ép mua ép bán không tốt. Huống chi đối phương còn là người, không phải vật.
"Vị cô nương này, nếu Hạnh Hoa chỉ là người bình thường, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, nhưng Hạnh Hoa liên quan đến tính mạng của đứa con trai độc nhất của ta!" Dương phu nhân cái gì cũng có thể nhường bộ, nhưng chuyện này không được.
Ninh Mạt hơi nhíu mày, nàng biết sẽ không đơn giản như vậy, một người mẹ có thể làm gì vì con mình, nàng hiểu rõ.
Hiện tại liên quan đến tính mạng, cho dù là Chu Minh Tuyên cũng không thể bắt Dương phu nhân nhượng bộ.
"Mạng của con trai bà là mạng, mạng của Hạnh Hoa cũng là mạng."
Ninh Mạt vừa nói như vậy, trong mắt nàng, tính mạng người không có cao thấp sang hèn, cưỡng ép Hạnh Hoa đi như vậy, không khéo là lấy mạng đổi mạng đấy!
Dương phu nhân nghe Ninh Mạt nói trong lòng giật mình, dù lương tâm bất an, nhưng vì con mình vẫn nói: "Cô nương hiểu lầm rồi, sẽ không lấy mạng của Hạnh Hoa, giết người thì đền mạng, chuyện phạm pháp ta tuyệt đối không làm."
"Chẳng lẽ là muốn Hạnh Hoa đi xung hỉ, gả cho con trai bà?" Ninh Mạt hỏi lại lần nữa, lúc này Chu Minh Tuyên không nhịn được bĩu môi.
Thật đấy, hắn suýt nữa thì cười thành tiếng. Để cô nàng này làm chính thê cho đích tử của Dương gia? Dương gia phu nhân này mà chịu mới lạ đó.
"Không, không phải." Mặt Dương gia phu nhân co rút, vẻ mặt nhanh chóng sụp đổ.
Ma ma bên cạnh nàng thật sự không thể nhìn nổi nữa, vội nói: "Cô nương, phu nhân nhà ta mua Hạnh Hoa về không phải để xung hỉ, mà là để làm phép cho đại công tử kéo dài tính mạng. . ."
Ninh Mạt không ngờ, lại là trò mê tín dị đoan đấy!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận