Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 637: Kế tiếp (length: 7988)

Lục hoàng tử vừa nghĩ vậy, vừa đổi tư thế thoải mái hơn, hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai, thế nào cũng muốn bắt cho bằng được sư phụ.
Sư phụ của hắn có thể là rất quan trọng, không chỉ quan trọng với hắn mà còn đối với cả vương triều, sư phụ hắn là tương lai của Đại Cảnh.
Cho nên nói, lục hoàng tử thà tổn thương bản thân cũng không thể để Ninh Mạt bị thương.
Giờ hắn đang nghĩ, quay đầu sẽ cùng Ninh Mạt nội ứng ngoại hợp, nhất định sẽ cho bọn chúng một bất ngờ lớn.
Đám hộ vệ từ phương bắc này tốc độ thật nhanh, nơi bọn chúng tụ tập ở bên ngoài thành, bọn chúng hết thảy có mấy chục người, mỗi người đều rất quan trọng.
Có người phụ trách đi bắt lục hoàng tử, cũng có người phụ trách canh chừng thôn, bọn chúng muốn biết, Ninh Mạt có thật không dẫn người đến.
Và cũng có người đã chuẩn bị cạm bẫy, ý định của bọn chúng rất trực tiếp, nếu như không bắt được người, vậy thì cùng nhau diệt vong, tóm lại không thể để nàng tiếp tục phá hỏng kế hoạch.
Dù sao, nhiệm vụ mà không hoàn thành thì cũng không có mạng trở về.
Cho nên bọn chúng mới thương lượng ra kế hoạch này, còn tìm hiểu ra được lục hoàng tử, biết Ninh Mạt coi trọng đồ đệ này, vì thế mới bắt người.
Thật ra, người bọn chúng muốn bắt hơn là Ninh Duệ, nhưng mà đứa bé này thực sự quá ngoan ngoãn, ngày ngày chỉ học, căn bản sẽ không rời thôn.
Hơn nữa bên cạnh còn có người bảo vệ, thật sự không tiện ra tay.
Vì vậy, chúng mới nhắm mục tiêu vào lục hoàng tử, chỉ là không ngờ ngoài ý muốn có thêm một niềm vui, thế mà bắt được cả một hoàng tử, đây đúng là công lao lớn.
Nên bọn chúng quyết định, vạn nhất Ninh Mạt không đến hoặc giở trò gì đó, vậy bọn chúng sẽ mang lục hoàng tử đi, dù gì cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Đến lúc sau, lục hoàng tử cẩn thận quan sát, nhìn rất lâu mới xác định một chuyện, bọn chúng không hề có cái gọi là đại quân, chỉ là một nhóm thám tử nhỏ lẻ.
Quả nhiên, bọn chúng chỉ vì đến bắt sư phụ.
Xem ra bắc địa vương cũng biết điều này, biết sư phụ hắn lợi hại, muốn cướp cho bằng được.
Hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra, làm đồ đệ là phải bảo vệ sư phụ.
Hắn im lặng không nói gì, người khác thấy hắn như vậy mắt thì lại ngờ vực, đây chẳng phải là con tin hợp nhất bọn họ từng gặp sao.
"Gã này thật là hoàng tử sao? Một hoàng tử tại sao lại đến đây? Không chỉ là nơi rừng núi hoang vu mà còn nguy hiểm như vậy nữa."
Người hỏi câu này, hoàn toàn không xem xét đến tình cảnh trước mắt, bởi vì thứ nguy hiểm thật sự lại đến từ chính bọn chúng.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, nơi này quả thực rất nguy hiểm, chẳng lẽ vị hoàng thượng Đại Cảnh kia không rõ ràng? Hay là hồ đồ?
Đem con mình đưa đến đây, chẳng lẽ không muốn đứa con này sao? Cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc thì, hoàng tử nhiều cũng không đáng tiền mà.
"Chắc là vậy, ngươi nhìn y phục trên người hắn là có thể thấy, còn có ngọc bội đeo trên eo, cũng không phải vật tầm thường."
Có người nói vậy, kỳ thật căn bản chẳng hiểu ngọc bội gì, rốt cuộc hắn cũng không nhìn ra đẳng cấp của ngọc bội.
Hắn chỉ biết một điều, muốn thuyết phục bản thân và mọi người rằng, vị hoàng tử này có giá trị, ngàn vạn lần không thể giết.
Hắn muốn sống trở về, không muốn bị liên lụy chôn thây ở đây.
"Ta nghe nói, mẫu thân của lục hoàng tử là một đại mỹ nhân đấy! Bọn họ Tần gia, có vẻ như rất giàu có."
Thông tin của mọi người cũng không tính là quá nhanh nhạy, nhưng chí ít cũng biết được chút ít, ấn tượng gia tộc Tần gia giàu có vẫn luôn rất sâu sắc, mà con gái Tần gia làm hoàng phi, đây là chuyện ai ai cũng biết.
"Tiểu tử này vừa nãy còn muốn cho chúng ta một vạn lượng đấy! Đừng nói là một vạn lượng, cho dù mười vạn ta cũng không thể phản bội đại vương được!"
Tuy nói vậy, nhưng lúc nãy đúng thật có chút động lòng, một vạn lượng, quá khoa trương rồi.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, đồng thời xem cái bẫy rốt cuộc có vấn đề gì không? Còn lục hoàng tử thì lại không hề bị trói lại, thậm chí không ai trói tay hắn.
Nguyên nhân cũng rất thú vị, bởi vì lục hoàng tử trên đường biểu hiện quá hợp tác, mọi người đều cảm thấy đứa trẻ này tham sống sợ chết, hơn nữa không có chút sát thương lực nào.
Đã như vậy, cần gì phải để ý quá làm gì, loại này chỉ cần dọa cho một chút là sẽ ngoan thôi, coi như chúng đỡ phiền phức.
Mà bọn chúng làm sao ngờ tới được, đứa trẻ lớn lên trong cung sao có thể ngây thơ thật được? Cái gọi là bớt lo, chẳng qua là do bọn chúng tự đánh giá, cuộc phản kích thực sự, giờ mới chỉ bắt đầu thôi.
Lục hoàng tử tay để bên hông mình, vẫn luôn cúi đầu, che đôi chân, dường như không dám nhìn chúng.
Không ai biết, trong tay lục hoàng tử, đang nắm chặt một cái bình thuốc nhỏ, chờ thời cơ sau sẽ giấu cái bình nhỏ này trong tay áo mình.
Y phục Đại Cảnh bọn họ vốn dĩ rất phức tạp, bên trong tay áo lại có ám đạo, tiện để cất những đồ vật sát thương nhỏ, giờ thì hay rồi, vừa khéo có đất dùng.
Hắn hi vọng sư phụ sớm tới, như vậy hắn có thể ra tay, trong ứng ngoài hợp.
Tốc độ của Ninh Mạt cũng rất nhanh, nàng không chỉ theo sát hộ vệ, nàng còn bảo hệ thống điều tra gần đây, sau đó tìm đến con đường chính xác nhất.
Dù gì vết bánh xe vẫn còn đó, nên lần theo dấu vết bánh xe, bọn họ ngược lại có thể tìm thấy người.
Hơn nữa, lần này bọn họ vận may rất tốt, chỉ mới qua nửa canh giờ, bọn họ đã thấy hộ vệ Ám Cửu.
Ám Cửu thấy Ninh Mạt tới, vô cùng cảm kích. Hắn biết, đây là làm khó người ta.
Nhưng vì chủ tử, cũng chỉ có thể vậy, cho dù sau có bị trị tội đi nữa, giờ cũng phải giải cứu người trước.
"Quận chúa, xin ngài."
Ám Cửu vừa nói vừa quỳ xuống, sau đó nói: "Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho ngài."
Nghe những lời này, Chu Nhất thiếu chút nữa đánh người, làm cái gì chứ, lại còn ép buộc cô nương nhà bọn họ.
Hơn nữa, cô nương nhà bọn họ, cần bọn họ bảo hộ chắc? Chẳng lẽ người của mình không bảo vệ được sao?
"Yên tâm, hắn cũng là đồ đệ của ta, ta sẽ không bỏ mặc. Bất quá, các ngươi đừng có vào, mục tiêu của bọn chúng là ta, nếu các ngươi đi vào, mối đe dọa quá lớn."
Ninh Mạt vừa nói vậy, mọi người nhìn nhau, lần này đến cả Chu Nhất cũng cảm thấy có chút không hay, như vậy, an toàn của cô nương tính sao đây?
"Cô nương, hay là để ta, ta đi theo vào đi."
Chu Nhất vừa nói, Ninh Mạt nhìn hắn, sau đó cười nói: "Yên tâm, không cần, ta là thần y, ngươi quên rồi sao?"
Lời này, không hiểu vì sao, nghe xong xung quanh mọi người đều cảm thấy có chút không hay.
Chẳng lẽ, người đang muốn làm gì đó sao?
Vừa lúc bọn họ đang ngạc nhiên, Ninh Mạt lấy ra ba chiếc ngân châm, giấu chúng trong y phục của mình.
Cất trong tay áo luôn cũng được mà, ai mà thấy không vừa mắt, cây kim của nàng cũng không phải để trưng.
Nhìn bộ dáng của Ninh Mạt, người cự tuyệt nhất là Chu Nhất, còn các hộ vệ khác đều tán đồng.
Bởi vì như vậy, thật sự càng có tính đánh lừa hơn, hơn nữa, cơ hội chủ tử ra ngoài cũng cao hơn.
"Chu Nhất đại gia không cần lo lắng, chúng ta lên tường thành! Phía đó không có người trông coi, chúng ta có thể nhìn rõ ràng, cứu người cũng rất thuận tiện."
Chỉ trong chốc lát, Ám Cửu đã tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Chu Nhất vẫn không muốn đáp ứng, nhưng vì Ninh Mạt kiên trì, hắn cũng chẳng còn cách nào.
Ninh Mạt nhìn xung quanh, sửa lại mái tóc, gõ cánh cửa lớn của viện.
Còn thông qua sự trợ giúp của hệ thống, tất cả bên trong viện, nàng đều thấy rõ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận