Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 130: Đối lập (length: 7898)

Diệp Tử Tô suýt chút nữa phun ra ngụm máu, thật quá oan ức.
Bệnh tình của bệnh nhân lúc tốt lúc xấu là chuyện thường, người làm thầy thuốc đương nhiên không dám nói chắc chắn. Nàng chỉ là khiêm tốn thôi.
"Ta thật sự có thể làm được, xin hãy cho ta thêm một cơ hội!" Diệp Tử Tô kiên quyết nói.
"Nếu Diệp cô nương có thể chữa khỏi thì giao cho nàng cũng không sao, ta cứ đi xem An vương phi trước đã."
Ninh Mạt nói vậy, dù sao nàng không quan trọng, người có thể cứu sống là tốt. Không được Bình vương thì còn có An vương phi để hoàn thành nhiệm vụ.
"Nàng không có bản lĩnh đó." Chu Minh Tuyên nói thẳng.
Ninh Mạt: ... Quá trực tiếp, thật vô tình, không chừa cho cô nương chút mặt mũi nào.
Diệp Tử Tô nghe vậy liền nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói: "Ba ngày, chỉ cần ba ngày thôi, ta có thể làm hắn tỉnh lại!"
Chu Minh Tuyên nghe lời này lại không trả lời, ngược lại quay sang hỏi Ninh Mạt: "Ngươi thấy sao? Hắn cần bao lâu mới tỉnh lại?"
Ninh Mạt nghiêm túc suy nghĩ, tuy không muốn đắc tội Diệp Tử Tô, nhưng y thuật của vị này đúng là không được.
Ba ngày, người có tỉnh lại thì cũng tàn phế rồi. Nàng vẫn phải cân nhắc cho Chu Minh Tuyên, dù sao thân phận vị này cao quý, xảy ra chuyện gì, xui xẻo là Chu Minh Tuyên.
"Tình trạng của hắn hiện giờ quả thật rất tệ, trúng độc quá lâu, giờ độc tố đã xâm nhập vào tạng phủ. Đến mai, không chỉ tạng phủ mà cả máu toàn thân sẽ có vấn đề, đến lúc đó dù là ta cũng không cứu được.
Cho nên, nếu Diệp cô nương muốn ba ngày thì ta thấy dùng cách của ta vẫn ổn hơn."
"Cho hắn dùng thuốc giải độc trước đã?" Chu Minh Tuyên hỏi.
"Nếu mới bắt đầu trúng độc đã uống thuốc giải độc thì không sao, giờ đã quá mười hai canh giờ, uống thuốc giải độc cũng không thể hoàn toàn thải độc."
"Vậy ngươi có cách gì?" Chu Minh Tuyên lo lắng hỏi. "Dùng ngân châm kết hợp với thuốc giải độc mới có thể triệt để bài trừ độc tố."
Thấy bọn họ bàn bạc chẳng coi ai ra gì, Diệp Tử Tô chỉ cảm thấy bị đả kích, nàng không thể tin, người phụ nữ này lại nói đúng hết.
"Ta đã châm cứu bài độc cho hắn rồi." Diệp Tử Tô đột nhiên chen vào.
Ninh Mạt: ... Xin lỗi, cô không nói tôi còn thật không nhìn ra.
Ninh Mạt lại lần nữa bắt mạch cho Bình vương, sau đó thập phần uyển chuyển nói: "Xem ra hiệu quả bài độc không được tốt lắm."
"Ý của ngươi là, y thuật của ta không giỏi?" Diệp Tử Tô lạnh giọng hỏi.
Ninh Mạt nhìn Diệp Tử Tô, trong lòng thực bực bội. Nàng cũng thấy phiền, mình vật lộn cả ngày, đến giờ một miếng cơm nóng còn chưa được ăn, thật sự không có tâm trạng mà dỗ dành một kẻ cố tình gây sự.
"Không sai, ta chính là có ý đó."
Ninh Mạt thẳng thắn như vậy khiến Diệp Tử Tô sắc mặt rất khó coi.
Còn Xuân Hoa cảm thấy tiểu thư sớm nên như vậy, ả đàn bà này có ác ý rõ ràng từ đầu đến giờ, cũng chỉ có tiểu thư nhà mình là không nhận ra.
Đã thế thì phải phản pháo lại, cần gì giữ mặt mũi cho loại người đó, uổng phí tình cảm.
"Vậy ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn cứu sống được bệnh nhân? Ngươi thấy hắn bao lâu có thể tỉnh lại?"
Diệp Tử Tô hùng hổ hỏi, Ninh Mạt liếc nàng một cái, rồi cười. Nếu ngươi có lòng muốn kiếm chuyện thì đừng trách ta không khách khí.
"Ta có chín mươi phần trăm chắc chắn hắn sẽ tỉnh lại vào ngày mai, hơn nữa còn như người không có chuyện gì."
Lời này khiến Diệp Tử Tô không biết đáp thế nào, nàng cảm thấy Ninh Mạt quá mức cuồng vọng, điều này căn bản không thể!
Đã vậy, nàng không nói gì, nàng muốn xem thử xem, người bệnh mà ngay cả mình còn không chắc chắn kia, nàng sẽ chữa kiểu gì!
Thấy Diệp Tử Tô im lặng, Chu Minh Tuyên rốt cuộc cảm thấy bớt bực mình. Nếu không sợ Ninh Mạt nghĩ nhiều, giờ hắn đã cho Chu Nhất tống Diệp Tử Tô ra ngoài, đúng là phí thời gian.
"Ta bắt đầu châm cứu đây. Chu Nhất, cởi quần áo." Ninh Mạt vừa nói dứt lời, Chu Nhất lập tức đi tới.
Chu Minh Tuyên ngẩn người, Chu Nhất cởi quần áo là ý gì?
Sau đó hắn thấy Chu Nhất cởi đồ của Bình vương, chỉ còn lại một cái quần, rồi lấy chăn nhẹ nhàng che lên.
Chu Minh Tuyên nhìn vẻ mặt bình thản của Chu Nhất, chẳng lẽ chuyện này hắn làm thường xuyên? Khoảng thời gian mình không ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Còn Diệp Tử Tô thì biến sắc, người phụ nữ này lại không hề kiêng kỵ!
Nàng chợt nhớ lại lời sư phụ nói, trong mắt thầy thuốc không phân nam nữ, đáng tiếc người đời còn nhiều thành kiến. Nhận nàng vào, sau này có thể trị bệnh cho nữ giới.
Tay nàng khẽ run, lòng tràn đầy thê lương. Nàng đã sớm biết, năm xưa sư phụ nhận mình, cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Ninh Mạt tay cầm ngân châm, không chút do dự liên tiếp cắm ba châm. Thủ pháp châm cứu như vậy, vị trí như vậy, Diệp Tử Tô chưa từng thấy.
Ninh Mạt không dừng lại chút nào, lại cắm sáu châm, sau đó liền chích tất cả các ngón tay của Bình vương.
Từng giọt từng giọt máu đen trào ra, hiển nhiên là độc tố thoát ra. Một chén trà sau, máu đỏ tươi bắt đầu xuất hiện, sắc mặt Bình vương đã tốt lên rất nhiều.
Cảnh tượng này chẳng khác gì một cái tát, hung hăng tát vào mặt Diệp Tử Tô, nàng không thể tin nổi, khả năng giải độc của mình thật sự không bằng Ninh Mạt.
Nàng âm thầm nói với chính mình, không được nóng vội, ngàn vạn lần không được nóng vội, nếu không nàng sẽ thua.
"Được rồi, giờ cho uống thuốc giải độc. Sau nửa canh giờ thì cho uống nước một lần, sau đó để ý nước tiểu của hắn.
Ngoài ra, trước cứ dùng thuốc hạ sốt này đi, nếu nửa đêm hắn sốt cao có thể dùng ngay."
Ninh Mạt giao rất nhiều việc cho Chu Nhất, Chu Nhất không ngừng gật đầu, như thể đã nhớ hết mọi chuyện.
Chu Minh Tuyên nhìn hộ vệ ưu tú nhất của mình, có cảm giác đã thành một dược đồng, khiến hắn có chút hoảng hốt.
"Đi thôi, chẳng phải nói còn một bệnh nhân nguy kịch hơn sao?"
Ninh Mạt thu dọn hòm thuốc rồi đứng dậy đi. Còn Chu Nhị lập tức dẫn đường, hắn đã không còn quan tâm tới đại ca của mình, An vương phi mới là trọng tâm.
Chu Minh Tuyên vốn không muốn Ninh Mạt dính vào, nhưng nếu đã tới đây rồi, vậy thì cứ đi xem thử một chút.
Còn Diệp Tử Tô thì nắm chặt tay, thấy bọn họ dường như đã quên mất sự tồn tại của mình.
Nha hoàn lo lắng hỏi: "Tiểu thư, hay là chúng ta mau tới xem?"
Diệp Tử Tô im lặng, chỉ nghĩ rằng công lao của mình đã bị cướp mất.
Tuy cách của nàng có lẽ không phải là tốt nhất, nhưng bệnh nhân này nàng có thể chữa khỏi! Nhất định nàng có thể chữa khỏi!
Người phụ nữ kia cướp công lao của mình, nếu không có nàng đã lót đường trước thì cô ta cũng sẽ không thể nhẹ nhàng bài độc thành công như vậy.
Diệp Tử Tô nhìn Bình vương, hô hấp của hắn nhẹ nhàng, sắc mặt cũng hồng hào hơn, rõ ràng là sắp khỏi rồi, nàng không cần bắt mạch mà chỉ cần đứng xa nhìn cũng biết.
Nhưng còn An vương phi kia thì ai cũng không được! Nàng không được thì chắc chắn người phụ nữ kia cũng không xong!
"Đi, ta đi xem thử."
Diệp Tử Tô không chút do dự đuổi theo, vương gia này giờ đã không cần đến mình, nàng muốn xem người vương phi kia, nàng chữa kiểu gì!
Ninh Mạt vừa thấy An vương phi, lòng nàng cũng nặng trĩu, bắt mạch thì quả nhiên tình hình không ổn. Nhưng bắt mạch chỉ có thể biết đại khái, muốn biết chi tiết thì vẫn phải nhờ hệ thống giúp đỡ.
"Hệ thống, quét toàn bộ." Ninh Mạt nói.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận