Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 591: Xem xét (length: 7927)

Chuyện này đừng nói là nàng không biết, ngay cả Phi Âm ngày ngày ở cùng Ninh Mạt một chỗ cũng không hay.
Nói là tiện đường mua, vậy cô nương nhà nàng mua từ đâu ra?
Xuân Hoa luôn cảm thấy cô nương nhà mình không phải người bình thường.
Thật là, không thể nói, nói ra lại sợ không linh.
Ninh Mạt cũng không biết, chính mình trong lòng Xuân Hoa và Phi Âm, đều sắp thành thầy thuốc trừ tà rồi.
Dù sao nàng biết, hai nha đầu này sẽ không hại mình là được, hiện tại nàng chuẩn bị nghe theo đề nghị của hệ thống, đem loại vật liệu công nghệ cao kia ứng dụng lên quần áo.
Loại vật liệu công nghệ cao kia mua ở đâu? Đương nhiên là cửa hàng tơ lụa.
Nàng suýt chút nữa quên mất, mình có một cửa hàng tơ lụa.
Mà bọn họ vừa đi, đám phu nhân trong cửa hàng liền bắt đầu bàn tán.
Cô nương nhà ai vậy? Dùng tiền cũng quá hào phóng, thoắt cái đã tiêu hết ba ngàn lượng bạc.
Hơn nữa, ba ngàn lượng bạc này còn tiêu không chớp mắt một cái.
Mà người cao hứng nhất là ông chủ cửa hàng da lông, đã bán được một nửa hàng, năm nay đúng là kiếm đậm rồi.
Không được, phải nhanh nhập hàng, tranh thủ lúc này còn kịp.
Còn Ninh Mạt đến cửa hàng tơ lụa, mới phát hiện trong này ế ẩm quá.
Có lẽ vì mới đổi chủ, đám tiểu nhị này rất bất an, cũng không có nhiệt tình mời khách.
Ninh Mạt không nói gì, còn Xuân Hoa thì hừ lạnh một tiếng hỏi: "Người đâu! Sao không ai ra tiếp đón, các ngươi làm ăn như thế đấy hả!"
Xuân Hoa vừa gọi, thì chưởng quỹ mới từ bên trong chạy ra, mặt có chút ngượng ngùng hỏi: "Cô nương muốn xem chút gì?"
Chưởng quỹ là nam nhân ư?
Ninh Mạt nghiêng đầu nhìn Xuân Hoa, tình hình bên trong này mình không nắm rõ a.
"Nữ chưởng quỹ nhà ngươi đâu?"
Xuân Hoa hỏi vậy, chưởng quỹ có chút ngượng ngùng nói: "Nàng đi rồi, không làm chưởng quỹ ở đây nữa, ta là người quản lý sổ sách."
Nghe vậy, Ninh Mạt thở dài hỏi: "Ngươi quản lý sổ sách thì cứ tính sổ cho tốt đi, sao lại ra đây mời chào khách khứa?"
Người quản lý sổ sách quả thật thấy ngại, vẫn cố gắng nói: "Ngài bước vào cửa tiệm là khách, ta tuy là người quản lý sổ sách, nhưng nguyên liệu cũng biết chút ít, nếu tiểu thư không chê, ta giới thiệu cho ngài một chút."
Người quản lý sổ sách này trông có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, tuổi tác cao cũng có thể trông coi Ninh Mạt, nếu là đổi một người trẻ tuổi, bây giờ chắc bị đánh rồi.
Còn về phần này, hai tiểu nhị nữ trong cửa hàng mới lề mề đi ra, mặt không cam tâm tình nguyện.
Ninh Mạt hiểu rồi, bèn bảo người quản lý sổ sách: "Từ hôm nay trở đi, ông làm chưởng quỹ đi, hai tiểu nhị này không cần nữa, đuổi việc đi."
Nghe vậy, ba người lập tức ngây người, ý gì vậy!
Bọn họ nhìn Ninh Mạt, mặt khó hiểu, còn lúc này Xuân Hoa cười khẩy nói: "Lời của đông gia còn không nghe rõ sao! Tiểu thư ta bảo các ngươi cút!"
Ba người ngơ ngác, hai tiểu nhị mới hối hận quỳ xuống, khóc lóc xin: "Đông gia, xin tha cho chúng ta lần này đi."
Nhưng Ninh Mạt vẫn không hề động lòng, Chu Nhất trực tiếp ném người ra ngoài, nói: "Không muốn ăn cơm tù thì cút nhanh lên, tiền công sẽ không thiếu của các ngươi một đồng, dám ở đây gây chuyện, đánh gãy chân các ngươi!"
Chu Nhất hung hăng như thế, đích thật khiến hai người kia sợ hãi, nhưng trong đó có một người, em trai là lưu manh, hiện giờ cảm thấy mình bị uất ức, liền ba chân bốn cẳng chạy đi tìm em trai tới giúp.
Điểm này Ninh Mạt không hề hay biết, nàng chỉ biết, những người mình không thích, không có trách nhiệm thì không thể giữ lại.
Mà lúc này đây, chưởng quỹ tiền nhiệm kia bắt đầu xem vải, hắn tuy am hiểu tường tận nhưng nếu bảo hắn giới thiệu thì lại không biết.
Ninh Mạt nhìn kỹ, đám vải này thật ra cũng chỉ hơn vải thô một chút.
Nhưng còn chưa đạt đến độ tơ lụa, như vậy thì thật là không có thị trường gì.
Cũng tức là nói, người bình thường không có tiền mua nổi, còn nhà giàu có thì lại chướng mắt.
Vốn dĩ cũng có thể nhắm đến thị trường trung tầng, rốt cuộc cũng có nhiều nhà tiểu phú, bọn họ cũng muốn mặc đồ có chút bảnh bao.
Nhưng làm vậy thì kiếm được bao nhiêu bạc? Cho nên chuyện làm ăn của cửa hàng tơ lụa này chỉ có thể nói là tàm tạm.
Trước đây có một nữ chưởng quỹ giỏi ăn nói, chuyện buôn bán vẫn coi như không gặp trở ngại, giờ cái gì cũng không có, đương nhiên là thua lỗ.
Cũng may là, mặt tiền cửa hàng này là của mình, không cần tiền thuê. Xem ra thì không lỗ nhưng cũng không có lãi.
Nhưng Ninh Duệ không phải người làm ăn như vậy, đứa trẻ bé tẹo đã bắt đầu tính toán.
Nếu đem vị trí cửa hàng xung quanh cho thuê lại thì mỗi tháng được năm lượng bạc, một năm cũng là sáu mươi lượng rồi.
Vậy nên bọn họ không phải không lỗ mà là lỗ vốn thật sự.
Còn Ninh Mạt thì không nghĩ đến cái này, nàng đang chọn lựa mấy tấm vải, nàng chuẩn bị trực tiếp đem mấy tấm vải này tặng cho người khác.
Nhưng nàng cũng đang nghĩ kỹ xem làm như thế nào.
Bà ngoại mua cửa hàng chỉ vì muốn mua cho mình chút của nả, chứ không vì mục đích khác nên cơ bản là không có cân nhắc nhiều.
Mà mua xong rồi thì lại nghĩ có chưởng quỹ trông coi thì không có vấn đề gì.
Nàng nào nghĩ đến, còn nhiều chuyện thế này chứ.
Cho nên, Ninh Mạt nghĩ ngợi rồi nói với chưởng quỹ, đám vải này cứ để đó không cần đụng vào, lát nữa nàng tìm người đến chở đi, sau đó nàng sẽ đưa hàng mới đến.
Việc này khiến chưởng quỹ vô cùng bất ngờ, lẽ nào, đông gia thật sự có bản lĩnh đó?
Biết nhập hàng ở đâu sao? Biết giá cả không?
Xem đông gia còn nhỏ như vậy, thật sự làm được sao?
"Đông gia, ngài biết nhập hàng ở đâu rẻ không ạ?"
Chưởng quỹ hỏi vậy cũng là vì nghĩ cho cửa tiệm, nhưng câu trả lời của Ninh Mạt khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
"Chúng ta không cần hàng rẻ, đã muốn bán thì phải bán tơ lụa tốt nhất. Ông chỉ cần trông coi mặt tiền cửa hàng cho ta là được, chuyện khác không cần ông lo."
Ninh Mạt nói vậy, chưởng quỹ gật đầu, rất tò mò, Ninh Mạt sẽ làm thế nào?
Làm thế nào à? Đương nhiên là tìm nhà họ Tần rồi.
Nhà bọn họ buôn bán tơ lụa, tơ lụa tốt nhất, kiểu dáng mới nhất, mẫu mã đẹp nhất, nhà bọn họ đều có thể tìm được.
Ngoài ra, bọn họ còn có thể cho mình giá cả hợp lý nhất, nghĩ vậy thì thấy, có đường kiếm tiền rồi đấy.
Chỉ là bây giờ, phải mua nha hoàn đã.
Cửa hàng này cần người lắm, chỉ khi có người tiếp đón thì mới buôn bán được.
Mà đúng lúc này, một phụ nữ đi đến, bụng to vượt mặt, vừa nhìn là biết sắp sinh, hơn nữa xem ra nhà cũng khá giả, bên cạnh còn có hai nha hoàn.
"Vị phu nhân này, hôm nay chúng ta không bán hàng, hôm nay nghỉ ngơi."
Chưởng quỹ nói vậy, có điều phu nhân kia lại cau mày nói: "Ta nghe nói chỗ các ngươi có một loại vải trắng mềm, có thể dùng làm áo lót cho trẻ con?"
Chưởng quỹ nghe vậy thì do dự một chút vì không rõ đây có phải loại vải bông mềm đó không, mà loại này thì đúng là có.
Thế nên hắn liếc nhìn Ninh Mạt, Ninh Mạt thì không phản đối, không nể mặt người lớn cũng nể mặt trẻ con.
"Đi lấy đi."
Ninh Mạt nói ba chữ, chưởng quỹ mới dám đi lấy đồ.
Mà vị phu nhân kia thì vô cùng cảm kích, nàng rất tò mò, rốt cuộc Ninh Mạt là ai vậy?
Có điều nàng không tiện hỏi, nàng cũng không ngờ, Ninh Mạt lại là đông gia ở đây.
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận