Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 162: Quyên tặng (length: 8690)

Mấy người nhìn chằm chằm Ninh Mạt, cảm thấy nàng bị điên rồi.
"Một vạn lượng? Ngươi cho ta ăn cái gì mà đòi một vạn lượng!"
Tín vương là người đầu tiên không đồng ý, hắn đã bồi thường không ít rồi, không thể cứ tiếp tục bồi thường như vậy nữa. Gia tài lớn đến đâu cũng chịu không nổi a.
"Ta cho ngài ăn cái gì? Ha ha, ta có thể nói sao?"
Ninh Mạt hỏi Chu Minh Tuyên, Chu Minh Tuyên gật đầu, cười nói: "Để ta giúp ngươi nói cho."
Ninh Mạt cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần có tiền là được.
Chẳng phải muốn gài bẫy mình để mình gây khó dễ cho hoàng thượng, đồng thời muốn khiến mình mất cơ hội sau này ôm đùi sao?
Nói cho các ngươi biết, không dễ dàng như vậy đâu!
Nàng không những không bị mắc bẫy, mà còn phải phản kích một chút.
Điều duy nhất khiến người khác lo ngại là lòng dạ đàn bà độc địa, nhưng nàng không sợ, nàng có giải độc đan, có thể giải bách độc.
"Khi đó ba vị vương gia cùng lúc đều trúng độc, vừa vặn trong tay ta có hai viên giải độc đan."
Lời Chu Minh Tuyên vừa nói ra, Bình vương liền không bình tĩnh được. Ngươi nói thật đấy hả, lúc đó chỉ có hai viên giải độc đan thôi sao?
Hắn quá khó khăn rồi.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng là có ba viên giải độc đan, mỗi người một viên! Chỉ là hai người kia trúng độc không sâu, nên hắn mới xui xẻo không được may mắn như họ, bệnh tình mới thêm nặng.
Thì ra không phải như vậy, hóa ra là căn bản hắn còn chẳng có phần.
"Lúc đó ta cũng rất khó xử, ba vị vương gia mỗi người đều rất quan trọng, An vương phi cũng đang chờ cứu mạng.
Cho nên ta nghe theo lời thầy lang, cho hai người có bệnh tình nhẹ nhất dùng trước, như vậy ít nhất có thể bảo toàn tính mạng của hai vị vương gia."
Đám người: ... Ngươi nói dối như vậy mà mặt không đỏ sao?
Đây rõ ràng là nhìn vào thân phận để chia thuốc chứ gì! Vì Tín vương và Thành vương thân phận cao, có quân đội mạnh trong tay, nên mới cho họ uống chứ gì?
Bởi vì nếu hai người bọn họ mà chết thì sẽ rất phiền phức, cho nên mới cho bọn họ uống đó chứ!
Bình vương cảm thấy chua xót, lúc này mới thấy được thân phận quan trọng đến nhường nào. Thân phận của hắn còn chưa đủ, không đủ để được một viên giải độc đan.
"Cho nên, nếu lúc trước các ngươi không uống giải độc đan thì phải chịu tội, nằm liệt giường, hơi thở thoi thóp.
Bởi vậy, Bình vương trả một vạn lượng là hợp tình hợp lý, các ngươi trả một vạn lượng vẫn còn thiếu đấy. Rốt cuộc, các ngươi đã tránh được kiếp nạn ấy."
Tín vương và Thành vương cảm thấy thật quá đáng, hóa ra không bị tội cũng là do họ à.
Bất quá nếu suy nghĩ kĩ thì quả đúng là như vậy, xem ra họ dùng tiền để mua lấy sự an toàn.
Ninh Mạt thấy bọn họ vẫn không phản ứng gì, liền cười nói: "Ta tuy không phải thần y có tiếng tăm gì, nhưng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Nếu như các ngươi quỵt nợ, thì xin lỗi, sau này các ngươi dù mắc bệnh gì, ta cũng không chữa."
Tín vương: ... Ngầu vậy sao?
Thành vương: ... Thần y này gan lớn thật đấy.
Bất quá họ suy nghĩ một chút, vì một vạn lượng, mà đắc tội một thần y lợi hại có đáng không?
Ngược lại, An vương phi lại hết sức bình thản ngồi đó, nàng vốn dĩ không lo lắng đến chuyện này, rốt cuộc nàng vốn đã sống đủ rồi, không cứu thì thôi.
Cho nên Ninh Mạt nghĩ, An vương phi chắc chắn không trả tiền cho mình. Nhưng nàng cũng tin An vương phi sẽ không thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa.
Rốt cuộc nếu hai vị vương gia kia không đồng ý, thì cuộc đàm phán này sẽ không thể tiếp tục. Mà đó không phải là cảnh tượng An vương phi muốn thấy. Mục đích cuối cùng của nàng là hố hai vị vương gia kia, sau đó tìm cơ hội gây khó dễ cho mình.
Gây khó dễ cho mình, hãm hại nàng chỉ là tiện thể.
Sau khi cân nhắc kĩ, Tín vương vẫn là đồng ý, nói với Ninh Mạt: "Ân cứu mạng của Ninh thần y, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
"Vương gia khách khí rồi."
Mà Thành vương cuối cùng cũng chịu thua, hắn rất sợ chết, hiện tại trong số các vương gia người có khả năng lên làm hoàng thượng nhất chính là hắn, tiếc mạng là điều tất yếu.
"Ta cũng cảm tạ ân cứu mạng của Ninh thần y, một vạn lượng vàng sẽ dâng lên."
Thành vương nói như vậy, nhưng vẫn không thoải mái, trong lòng vẫn tự an ủi rằng chỉ là một vạn lượng, chứ không phải là không thể trả được!
"Ta thì thôi vậy, rốt cuộc ta bây giờ cô đơn lẻ bóng, lại mất hết sản nghiệp rồi, đương nhiên không có tiền cho ngươi."
An vương phi nói vậy khiến hai vị vương gia kia cảm thấy bất bình, dựa vào cái gì chứ, bọn họ đều đưa tiền mà An vương phi lại không phải đưa chứ.
"Vương phi không cần khách khí, tấm lòng cảm kích là được rồi. Ta mặc dù hao tâm tổn sức vì vương phi không ít, nhưng kết quả lại không tốt lắm."
An vương phi hơi sững sờ, sau đó hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Nhìn bộ dạng An vương phi nhíu mày, Ninh Mạt khẽ mỉm cười nói: "Bởi vì thân thể vương phi quá kém, trúng độc quá sâu, ta tuy bảo toàn được tính mạng của người, nhưng cũng chỉ có thể bảo toàn thêm mười năm tuổi thọ mà thôi. Xin vương phi đừng để bụng."
"Cái gì!"
An vương phi ngẩn người, nàng nhìn vẻ mặt rõ ràng của Ninh Mạt. Thực ra chuyện này Ninh Mạt vốn cũng không muốn nói ra, chỉ vì bị ép quá nên nàng mới nói.
Hơn nữa còn là nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy, An vương phi chỉ cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ.
Ba vị vương gia nhìn nàng với ánh mắt như thể nàng đã chết, đầy dã tâm, cũng có chút hả hê khi người khác gặp nạn. Mười năm, nếu nàng còn chưa trả thù xong thì sao bây giờ!
"Thì ra là thế. Ngươi cũng đừng để bụng, ta vốn cũng chẳng quan tâm đến việc sống được bao lâu."
An vương phi dù nói vậy, nhưng vẻ thất vọng và phẫn nộ trong mắt nàng thì không thể nào giấu được. Ba vị vương gia kia thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Xem xem, một vạn lượng tiêu quá là đáng.
Mà nói đi nói lại, bọn họ cũng chẳng muốn thực lòng cảm ơn Ninh Mạt, quá là đáng sợ đi.
Ninh Mạt cũng không làm khó dễ bọn họ, chỉ chờ họ đưa bạc, sau đó nàng sẽ đem hết toàn bộ đi quyên tặng.
Không phải là nói nàng thế nào cũng phải vứt hết bạc đi, mà là trong tình cảnh này, nàng phải thể hiện chút thành ý chứ.
Mà hơn nữa nàng muốn tiền thì có thể tự kiếm được, không cần thiết phải ép buộc hai vị vương gia này phải biết ơn mình một cách trái lương tâm. Số bạc này nàng đã nghĩ kĩ rồi, sẽ quyên cho binh lính mắc bệnh hàn để cứu chữa.
Tín vương và Thành vương sẽ không mang theo ngân phiếu bên người, nhưng người của họ sẽ mang đến, việc lấy tiền chỉ là chuyện sớm muộn.
Lúc này, bọn họ chỉ muốn xem xem vương phi sẽ có biểu cảm như thế nào.
Đáng tiếc, không thể nhìn ra được điều gì, An vương phi rất bình tĩnh, bộ dạng ung dung.
Chu Minh Tuyên nhìn An vương phi cười nói: "Ngoài ra, ta còn có một tin tức muốn báo cho vương phi. Hoàng thượng thương cảm vương phi, sẽ đích thân phái người đến bảo vệ an toàn cho An Thành. Hiện tại, tổng binh An Thành do có công bảo vệ thành, sẽ được thăng chức lên bộ Binh."
Vốn dĩ đang rất bình tĩnh, An vương phi bỗng mở to mắt, đây không phải là phần thưởng gì cả, mà là sự trừng phạt dành cho nàng.
Bọn họ biết tổng binh là người của nàng, bọn họ cố tình làm vậy!
Chuyện này rõ ràng Chu Minh Tuyên có thể nói riêng với nàng, sao bây giờ lại nói trước mặt ba vị vương gia kia chứ? Rõ ràng là do nàng đã giáo huấn con bé Ninh Mạt kia.
Nàng vốn cảm thấy quan hệ của bọn họ không bình thường, xem ra giờ quả thật là không tầm thường.
Nàng vừa mới giáo huấn Ninh Mạt, hắn lại lập tức giúp trả thù.
Dù đã biết một bí mật như vậy, nhưng An vương phi không cảm thấy cao hứng, bởi vì dù biết cũng vô dụng.
"Hoàng thượng cũng thật là thương cảm vương phi đó." Thành vương vui sướng khi người khác gặp họa nói, dù không biết tên tổng binh đó có phải là người của An vương phi hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt của nàng liền biết, không hề đơn giản.
"Chu Minh Tuyên, đừng có quá đáng!" An vương phi nói như vậy.
"Ba vị vương gia, ta nghĩ ta và vương phi vẫn còn chuyện cần bàn một chút." Chu Minh Tuyên nói vậy.
Ninh Mạt biết ngay, Chu Minh Tuyên tên gia hỏa này là thuộc tính hồ ly. Hắn đã muốn đối phó ai thì dễ như trở bàn tay.
Cho nên, lúc này Ninh Mạt cũng không vội, ngược lại rất muốn xem Chu Minh Tuyên lần này lại nắm được nhược điểm gì của An vương phi.
Đừng nói, nhìn thấy An vương phi bị thiệt, Ninh Mạt đúng là cao hứng quá đi mất.
Nàng biết làm vậy là không tốt, nhưng lại thực sự không thể nào kìm nén nổi. Cảm xúc dâng trào từ tận đáy lòng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận