Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 43: Kho đồ ăn (length: 8124)

Đương nhiên, trước khi làm món kho, nàng cũng đã cân nhắc qua các món nhắm khác. Các món nhắm ở đây rất đơn giản, chỉ là hoa quả khô, bánh ngọt và rau trộn.
Ninh Mạt suy nghĩ kỹ một chút, hoa quả khô nhà nào cũng không khác mấy, không làm được đặc sắc. Không làm được đặc sắc thì người ta sao bỏ tiền ăn của nhà ngươi?
Mà bánh ngọt nàng lại càng không giỏi, dù trong thư viện có tài liệu cũng không phải có thể học được ngay.
Hơn nữa, chỉ có Trương thẩm làm bánh ngọt, tốn thời gian đã đành, một ngày làm được cũng rất ít. Không kiếm được bao nhiêu tiền.
Cho nên Ninh Mạt chọn món kho, nước kho làm ngon là được, một nồi ra hết, dễ làm, số lượng nhiều, có lời!
Ninh Mạt không hề thấy món kho có gì khó khăn, rốt cuộc nàng đến trứng gà luộc còn chưa chắc đã biết, có kinh nghiệm gì chứ.
Cho nên, Ninh Mạt một lần một lần nói phương pháp và trình tự cho Trương thẩm nghe, các điểm mấu chốt thì để bà tự cảm nhận.
Người xưa có câu chí lý danh ngôn, đọc sách trăm lần nghĩa tự thấy!
Nàng dù sao cũng đã nói cho Trương thẩm rồi, bà có thể lĩnh hội được hay không thì xem bản lĩnh của Trương thẩm thôi.
"Trương thẩm, tiểu thư vừa nói, phải trần qua nước mới được! Tiểu thư, trần nước là gì ạ?" Xuân Hoa nói vậy, Ninh Mạt rất kinh ngạc nhìn nàng, mình đã nói sao?
À há, trên đó có viết. Nhưng nàng không ngờ Xuân Hoa lại nhớ kỹ, câu nói đó như thế nào? À, dân sành ăn luôn có thiên phú đặc biệt với những chuyện liên quan đến ăn uống.
"Đợi đã, ta nghĩ chút đã."
Ninh Mạt tra lại, tự tin nói: "Chính là cho thịt đã rửa sạch vào nước sôi trụng qua một chút, nhất định phải làm tái."
"Dạ, con biết rồi, Trương thẩm, cho thịt heo vào nồi đi!"
Một lát sau, Xuân Hoa lại hỏi, "Tiểu thư, nước màu của chúng ta xào thế nào ạ?"
Ninh Mạt: ... Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây!
"Ta xem một chút đã, trên này viết, chảo nóng cho dầu, thêm nước mắm, rồi bỏ đường, lại xào đến khi có màu thì nổi bọt lớn..."
"Tiểu thư, con hiểu rồi ạ."
Ninh Mạt: ... Ngươi hiểu cái gì, ta còn chưa xem hết đâu.
"Trương thẩm, cái này bà có biết không?"
"Ta biết, chính là món nước màu, cái này ta làm được!"
Ninh Mạt cảm thấy, họ đều giỏi quá, nói một hiểu ngay, không như mình căn bản là ngơ ngác.
"Trương thẩm, bỏ nhiều muối chút đi, con thấy vị đậm một chút ăn ngon hơn." Xuân Hoa cùng Trương thẩm bàn luận rôm rả, không biết còn tưởng Xuân Hoa đã làm món kho bao giờ rồi, kỳ thật nha đầu này cũng chỉ biết ăn thôi.
Ninh Mạt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Xuân Hoa, nàng biết nha đầu này chắc chắn đã nhớ hết quy trình rồi, như vậy thì tốt, sau này không lo bị đói bụng.
Nghĩ vậy, nàng lại hoài niệm những ngày tháng ăn xiên nướng uống coca, quán rượu nhỏ và món kho này tính là gì chứ, chỉ là bước khởi đầu.
Nàng muốn kiếm tiền, chưa nói đến chuyện khác thì làm một quầy nướng, lừa gạt người cổ đại một phen, quá đủ dùng rồi.
Nếu nói đồ nướng kiếm bạc cắc thì làm một tiệm lẩu, lẩu mới là món buôn bán hốt bạc.
Đến lúc đó làm chuỗi tiệm lẩu, mở tiệm lẩu của mình khắp thiên hạ, thì chỉ có đếm ngân phiếu đến chuột rút cả tay.
Chỉ là hiện tại, điều kiện chưa cho phép, còn phải từ từ chuẩn bị.
Ngoài ra, gia vị không đủ a, nàng đi một chuyến tiệm tạp hóa, gia vị ở đây ít quá, ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Trong lúc Ninh Mạt đang nghĩ lung tung thì mùi thơm của món kho đã bắt đầu lan tỏa, trước kia còn lo Trương bá cả nhà, giờ thì hoàn toàn yên tâm rồi.
Cũng may là thành công! Dù chưa được ăn, nhưng chỉ ngửi hương vị thôi thì Trương thẩm đã lộ ra nụ cười tự tin, chỉ với mùi vị này, làm sao không kiếm được tiền cơ chứ.
"Tam tỷ tỷ, thơm quá đi!" Ninh Uyển nói vậy, giờ phút này đã quên sạch ý định đánh cho Uông Hữu Tài một trận.
Trước món kho thì Uông Hữu Tài là ai vậy, không nhớ rõ.
"Ừ, mùi vị cũng tạm, đồ gia vị chưa đủ hết."
Ninh Mạt vừa nói vậy, liền dẫn Trương bá ra phía trước, nàng có vài chuyện muốn dặn dò một chút.
"Tiểu thư có gì sai bảo, xin cứ nói." Trương bá nói vậy, rõ ràng không xem Ninh Mạt như cô bé nữa, ông hiểu rõ, vị tiểu thư này thật sự có bản lĩnh.
"Gia vị cho món kho, ngươi đi mua, nhớ kỹ, không mua hết ở một chỗ." Ninh Mạt nói vậy, Trương bá lập tức gật đầu.
Đúng vậy, nếu mua hết ở một chỗ, khác nào nói cho người ta biết công thức. Tương lai món kho này chắc chắn kiếm nhiều tiền cho quán rượu nhỏ, tuyệt đối không được để người ta biết công thức.
"Tiểu thư yên tâm, gia vị tôi sẽ tự mình đi mua!"
Ninh Mạt gật đầu, sau đó nói tiếp: "Bất kể ai đến hỏi công thức, ngươi cũng không được tiết lộ, kể cả người nhà và bạn bè của ngươi."
"Tiểu thư yên tâm, chúng tôi là người nhà họ Ninh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nhà họ Ninh."
Trương bá lập tức khẩn trương, đừng thấy vị tam tiểu thư này tuổi nhỏ, nhưng suy nghĩ rất chu toàn. Đúng vậy, ngay cả bạn bè thân thích đến hỏi cũng không thể nói, không thì chẳng khác nào chặn đường kiếm tiền của quán rượu nhỏ.
"Tuy không cho ngươi tiết lộ công thức, nhưng nếu có người không nên đắc tội đến hỏi thì ngươi cứ nói cho ông bà biết là được. Vì một tờ công thức mà gây chuyện thì không đáng chút nào."
Ninh Mạt nói vậy, Trương bá thực cảm động, họ là người làm thuê lâu năm của nhà họ Ninh, những người phụ trách giữ cửa hàng cũng chỉ làm tròn phận sự thôi.
Nhưng ông không ngờ Ninh Mạt còn nhỏ tuổi mà nghĩ được nhiều như vậy, biết có những người không nên đắc tội.
"Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín công thức giúp tiểu thư."
Nhìn bộ dạng của Trương bá, Ninh Mạt chỉ cười, một tờ công thức món kho thôi mà, cũng đâu phải là độc nhất, trong thư viện nàng có thể tìm thấy mười mấy tờ, đảm bảo mỗi món kho sẽ có một vị khác nhau.
Cho dù có người muốn cướp, nhà họ Ninh không nên đắc tội thì làm thế nào, nàng muốn thay đổi vị của món kho cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trước kia nàng thích món kho, nhưng không phải chỉ có thể ăn một quán, luôn có vài quán có vị khác nhau, mà quán nào cũng có một vị riêng. Ăn mãi một quán cũng sẽ ngán.
Chỉ là hiện tại, để kiếm tiền trước, nàng không có nhiều thời gian vậy, nên cứ tạm thế đã.
Có hệ thống trong tay, món gì không có chứ, món kho chẳng qua dễ làm hơn, có nhiều món ăn ngon hơn.
"Ngoài ra, loại rượu này ta cũng sẽ nhanh chóng đổi đi, ngươi có biết ở đâu có nhà nấu rượu nào muốn bán không?"
Trương bá: ... Tiểu thư làm vậy, đại lão gia có biết không?
"Tiểu thư, việc này tôi thật không biết, nhưng nếu tiểu thư hỏi tôi, hay là để tôi về hỏi đại lão gia ạ?"
Nhìn thái độ của Trương bá, Ninh Mạt hiểu rõ, đoán là không dám nói.
Cũng được, chuyện này lớn, phải đi hỏi đại bá thôi. Hơn nữa, chuyện tiếp theo nàng cũng cần đại bá giúp đỡ.
"Ngoài ra, còn một chuyện cuối cùng, cũng là việc riêng của ta, muốn nhờ người nhà ngươi giúp một chút."
"Tiểu thư khách sáo quá, có việc gì, tiểu thư cứ sai bảo ạ!"
"Ngươi chắc biết chuyện của đại tỷ và nhà họ Uông rồi chứ?"
Ninh Mạt hỏi vậy, Trương bá nhanh chóng gật đầu. Hôm qua nhà họ Ninh đã thông báo cho toàn bộ tám cửa hàng bên dưới, đại tiểu thư đã hết duyên, sau này tuyệt đối không để nhà họ Uông chiếm nửa phần tiện nghi.
Hơn nữa, hôm nay chuyện này lan truyền rất nhiều, cũng khiến cho Trương bá tức giận. Xét cho cùng thì là hết duyên hay bị hưu cũng đều là phụ nữ thiệt thòi.
Đại tiểu thư nhà họ tốt đẹp biết bao, lại bị người ta nói những lời không hay như thế.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận