Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 215: Phối phương (length: 7716)

Đội dân phòng nhận được lệnh mới thì từ xa đã đến, bọn họ sợ lắm, nhiều năm nay ngoài bắt trộm, bọn họ cũng chưa từng làm cái gì việc đứng đắn.
Nhưng trước mặt tiệm tạp hóa, cửa đột nhiên lại đóng sầm như vậy.
Đội trưởng thật xoắn xuýt, có nên đi xem thử hay không, hay là cứ làm ngơ?
"Đội trưởng, chúng ta đi xem thử xem, nhỡ đâu bọn họ đang đánh nhau, cần người hỗ trợ thì sao?" Một lão đội dân phòng lên tiếng hỏi.
"Không được, ai biết bên trong là hạng người gì chứ, người ta không gọi mình thì không được tới, những người đó, bọn mình không ai chọc nổi đâu."
Đội trưởng lập tức phân tích ra ngay, chuyện này không mắc lỗi còn quan trọng hơn lập công, cho nên, đội trưởng sẽ không mạo hiểm cái mạng nhỏ của mình đâu.
Điều này cũng khiến những đội viên khác đều dừng chân, họ không hiểu, tại sao đối phương nhất định phải lôi kéo họ vào cuộc, việc họ tham gia có ý nghĩa gì.
Mà giờ phút này, trong tiệm tạp hóa, cô chủ quán cũng đang khó hiểu, sao thế, muốn chơi trò đen ăn đen à.
Thôi đi, sao cô lại cảm giác mình là kẻ đen thế, rõ ràng cô là một thương nhân đứng đắn mà.
Giờ phút này, trong phòng quả nhiên có một cô gái khác chạy ra, mặt mày yếu ớt nhìn họ. Trong ánh mắt mang theo lệ quang, như thể họ đã làm điều gì tổn thương cô ta vậy.
"Tỷ tỷ này bị làm sao thế? Các ngươi là ai? Chẳng lẽ là giặc cướp? Nếu đúng thì số thuốc bột này với bạc các người cầm đi, coi như là chút lòng hiếu kính của ta. Xin các vị tha cho tỷ tỷ ta."
Cô gái vừa nói vừa nhìn chằm chằm họ, vừa nói vừa lùi lại, nhưng Ninh Mạt hoàn toàn bất động, mà cứ lặng lẽ quan sát cô ta.
Xem đi, hai người nếu tính là đồng đội thì cũng không biết, bên trong còn giấu bao nhiêu người nữa.
Ninh Mạt không lên tiếng, những người khác cũng bất động, ngược lại khiến cô gái này trông có vẻ không bình thường. Cô ta cắn răng, nhìn chằm chằm bọn họ rồi cẩn thận lùi lại.
Tỷ ruột của cô đang ở trong tay người khác đó, dáng vẻ này của cô không ổn cho lắm đâu?
Thế nhưng cô gái đột nhiên đưa tay, xoay một bình hoa trên giá. Bỗng nhiên, liền thấy một tấm lưới lớn từ trên trời chụp xuống, ngay trên đầu mấy người.
Nhưng Ninh Mạt vẫn rất lạnh nhạt đứng đó, còn Chu Nhất thì rút trường kiếm ra, vung nhanh mấy lần, tấm lưới liền tan nát.
Cô gái: ... Mẹ kiếp, ngươi có cái bản lĩnh đó sao không dùng, bày đặt làm trò sâu xa với ta làm gì.
"Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì! Chỉ cần trong này có cái gì các ngươi cứ lấy hết, cầu xin các ngươi tha cho chị em chúng ta đi."
Cô gái vừa khóc lóc vừa nói, một bộ dáng sợ hãi tột độ.
Mà Chu Nhất thì thật bó tay, không đúng sao, rõ ràng là ngươi dùng cạm bẫy để bắt người, sao cuối cùng lại thành ra như bọn họ muốn bắt ngươi vậy? Tài đổi trắng thay đen của người đàn bà này ghê gớm quá đi.
Cô gái lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của những người đối diện, vừa nãy Chu Nhất ra tay cô ta thực sự đã sợ, cô ta không ngờ bên này lại có cao thủ. Xem bộ dạng này, không giống cướp của, mà giống như là trả thù hơn.
"Trong này đồ ta không có hứng thú, ta muốn chính là ngươi." Ninh Mạt cất tiếng nói, sắc mặt cô gái ngơ ngác, còn Chu Nhất thì chậm rãi tiến đến.
"Chủ nhân, cái bộ dáng của người bây giờ, thật có cảm giác đại phản phái đó." hệ thống hết sức khâm phục nói, khí chất này, đúng là chuẩn không cần chỉnh.
"Mấu chốt là ngữ khí, ngữ khí nhất định phải chuẩn, đừng có tán gẫu với ta, ta không thể phá hủy hình tượng hiện tại được."
Ninh Mạt vẫn cứ lạnh nhạt quan sát tất cả, không hề nhúc nhích, giờ nàng đang đóng vai trùm sát thủ vô cảm mà, nàng phải giữ cái khí chất này cho chuẩn.
Tốc độ trở mặt của Ninh Mạt quá nhanh, sự khác biệt trước sau cũng quá lớn, khiến cô gái này hoàn toàn hoảng loạn.
Vừa bị Chu Nhất bắt lấy trong chớp mắt, cô ta vớ lấy một cái tủ, hung hăng đẩy ngã.
Tiếng động lớn như vậy, bên ngoài chắc chắn có thể nghe thấy, tự nhiên sẽ có người gõ cửa hỏi thăm.
Cô gái chờ mong nhìn ra ngoài, quả nhiên có người đến gõ cửa. Nhưng rất nhanh, tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng nhỏ, người hình như đã bị mang đi rồi.
"Các ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai!"
Cô gái hoảng loạn kêu la, nhìn bóng người bên ngoài lướt qua hai lần rồi biến mất, cô ta biết, bọn họ còn có người bên ngoài.
"Chúng ta là ai có quan trọng không? Chẳng phải điều quan trọng là các ngươi là ai sao? Ngươi thật sự sợ hãi à?"
Ninh Mạt hỏi như vậy, cô gái nhìn nàng, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống. Như thể đang chứng minh cho nỗi sợ hãi tột cùng của mình.
"Cô nương tôi cầu xin cô, cô muốn cái gì tôi đều cho cô, xin cô lưu lại cho chị em chúng tôi một con đường sống."
Cô gái vừa khóc lóc vừa cầu xin, quỳ xuống bò về phía Ninh Mạt, trông có vẻ muốn ôm chân Ninh Mạt, Chu Nhất lập tức ngăn cản, cùng lúc đó, Ninh Mạt nhấc chân đá một phát.
Cô gái không ngờ Ninh Mạt lại làm vậy, cả người đều bay ngược ra sau, đập vào tủ, toàn thân đau đớn co rúm lại.
"Ngươi! Ngươi cái con đĩ..." Phụt! Cô gái phun ra một ngụm máu, cả người đều hôn mê bất tỉnh, cái trâm cài đầu giấu trong tay cũng rơi xuống đất.
Cây trâm cài đầu nhọn hoắt, đủ để gây chết người, trên đó lấp lánh ánh lam quang. Đó là độc dược, người phụ nữ này ngược lại là chuẩn bị rất kỹ càng.
"Cô nương, đều là do tôi sơ suất!" Chu Nhất áy náy nói, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái này lại lợi hại như vậy.
Hắn thấy cô ta yếu đuối, vốn dĩ chỉ nghĩ là tâm cơ khoe mẽ, không ngờ lại còn là sát thủ.
"Không trách ngươi, cô ta dáng vẻ nhỏ yếu, ai mà ngờ được, khi động thủ thì lại nhanh nhẹn."
Ninh Mạt sớm đã thấy cô ta giấu vũ khí, vũ khí này đơn giản lại hữu hiệu, cho nên nàng cũng cố ý làm cho đối phương xích lại gần mình, nàng muốn xem thực lực của đối phương ra sao.
Quả nhiên, không làm nàng thất vọng, xem ra mình đã tìm đúng chỗ rồi.
"Đánh thức người ta đi, đầu năm ai lại muốn về nhà muộn."
Ninh Mạt nói vậy, Chu Nhất gật đầu, sau đó ra sức một chút, liền nghe một tiếng răng rắc, cổ tay cô gái.
"A! Tay ta!" Cô gái gào lên một tiếng giận dữ, giờ phút này cuối cùng đã không còn dáng vẻ nhát gan nhu nhược trước đó. Cô ta trừng mắt nhìn Chu Nhất, ánh mắt đầy sát khí. Đây mới là dáng vẻ thật của cô ta.
"Xem ra ngươi không muốn ngụy trang nữa rồi, vậy thì chị em ngươi, ngươi cũng không cần nữa rồi." Ninh Mạt vừa nói vừa đứng dậy, từng bước một tiến gần cô gái.
Cô gái có chút sợ, vừa nãy một cú đá đó đau đớn, đến bây giờ vẫn còn.
"Đồ vật không cần giữ lại cũng chỉ là phế thải! Với lại các ngươi biết ta là ai không! Phải biết có một số người không phải là người các ngươi có thể trêu vào. Nếu hôm nay không giết ta, ta nhất định sẽ tìm các ngươi báo thù!"
Cô gái vừa nói vừa cười điên dại, Ninh Mạt lại hơi nhếch miệng một chút rồi nói: "Đừng tưởng ta sẽ giết ngươi, giết ngươi thì sẽ mất manh mối, chiêu khích tướng của ngươi vô dụng."
Nghe được lời của Ninh Mạt, cô gái cau mày, sao cô ta chưa từng nghe qua nhân vật số một như vậy? Người này rốt cuộc từ đâu tới? Sao có thể tàn nhẫn vô tình đến vậy?
Ninh Mạt cũng không biết, giờ trong lòng cô gái, nàng là một đại danh từ của sự ngoan độc.
Nàng đang nghĩ một lát nếu cô gái này còn không chịu khai, thì nên đánh cho một trận, hay là dùng áp lực tinh thần đây?
"Rốt cuộc ngươi muốn gì!" Cô gái lên tiếng hỏi, cô ta cũng rất muốn biết thân phận của Ninh Mạt.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận