Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 229: Thu lưới (length: 8185)

Ninh Mạt nói nhặt được một cái phiền toái, cũng không hề khoa trương, bởi vì chỉ cần nghe tên thôi cũng có thể đoán ra, một cô gái nông dân bình thường không thể nào có một cái tên tinh xảo như vậy.
Tỷ như tên mấy cô chị họ, Thúy Hoa với Thúy Lan, Đậu Má với Hai Đậu Má, đây mới là tình huống bình thường.
Cho dù là cầu kỳ một chút, thì cũng chỉ là gắn với chữ Phúc hoặc chữ Bảo mà thôi. Nhưng cái tên Tuyết Phù thì chắc chắn không phải con nhà bình thường.
Lại nhìn xem nha đầu này môi hồng răng trắng, một đôi mắt long lanh như nước, được thôi, cũng không phải cô nương nhà bình thường.
"Bán thân khế ta xem một chút." Ninh Mạt ra lệnh một tiếng, Chu Nhất đưa bán thân khế cho Ninh Mạt.
Bên trên có một dòng chữ rất rõ ràng, phạm quan lúc sau.
Tốt, bây giờ thì rõ, con gái nhà quan, là người nhà bên trong phạm tội, nên mới bị bán ra.
Nhưng bất kể thế nào, nếu mình đã cứu, thì sẽ không bỏ mặc, nhìn cô nương, Ninh Mạt trực tiếp nói: "Còn nhớ nhà mình ở đâu không?"
Tiểu nha đầu nhìn Ninh Mạt, tuy chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng vẫn ra vẻ chững chạc gật đầu nói: "Kinh thành."
"Mấy tuổi?" Ninh Mạt hỏi tiếp.
"Tám tuổi."
Cô nương này ngược lại nghe lời, Ninh Mạt hỏi gì thì trả lời nấy. Ninh Mạt nghĩ một chút, tám tuổi, nếu là so với Ninh Duệ, thì quả là bạn từ bé.
Mặc dù gia tộc cô nương gặp chuyện, nhưng mà nàng có thể bị bán ra đến đây, thì không phải đại tội tru di cửu tộc gì cả.
Thôi, cứ coi như tích đức làm việc thiện, cứ mang theo bên cạnh vậy.
"Trịnh ma ma, người mang cô bé bên cạnh dạy dỗ đi."
Ninh Mạt nói như vậy, Trịnh ma ma tự nhiên là vâng lệnh, bà thật bất ngờ, cô nương lại thật sự giữ người lại, dù sao cũng là con gái của phạm quan mà.
Nhưng từ lúc Ninh Mạt vì đứa trẻ này mà ném trâm ngọc quý xuống đất, bà đã biết, vị huyện chủ này của họ là người mềm lòng.
Vì sao không chủ động mua đứa trẻ? Nhân tâm hiểm ác, người từng trải như bà đều biết, đối phương nhất định sẽ thừa cơ hội nâng giá.
Không chỉ vậy, nếu giá cao hơn một chút cũng không sao, chỉ sợ đối phương sẽ có ý đồ khác. Cho nên huyện chủ đánh đòn phủ đầu, khiến đối phương chủ động nhượng bộ, đây mới là cách ổn thỏa nhất.
Hơn nữa, thái độ người nọ với đứa trẻ quá ác độc, thấy bộ dạng như vậy chắc cũng thường xuyên đánh chửi, loại người này không đáng thương xót.
Quả nhiên, gã đàn ông thấy Ninh Mạt mang Lục Tuyết Phù theo bên cạnh, lại không đánh mắng giáo huấn gì, thì hối hận vô cùng, tựa như hối hận vì lúc nãy đã thu tay lại.
Nhưng hối hận thì cũng muộn, Ninh Mạt trước mặt hắn cũng không dám làm càn, người nào có thể chọc, người nào không thể trêu, hắn trong lòng vẫn rõ.
Bởi vì mọi người đều đi theo Ninh Mạt, nên cảnh tượng này cũng bị rất nhiều người chứng kiến. Có người nói Ninh Mạt bá đạo, cũng có người nói nàng lương thiện, tóm lại ai muốn nói gì thì nói.
Nhưng Ninh Mạt không quan tâm, những người đó thì liên quan gì đến nàng, nàng hiện tại muốn tiêu tiền.
Ninh Mạt muốn mua viện tử ở phủ thành, đây là chuyện nàng đã tính trước, vừa hay mượn cơ hội này mà mua.
Trong tay mình cũng đang có tiền, nên mua bây giờ cũng xem như một công đôi việc.
Mấy người bên trong kinh hãi, yêu cầu mua nhà của Ninh Mạt thật sự rất cao.
Nhất định phải là nơi an ninh, xung quanh nhất định phải là nhà gia thế thư hương, phải ít người, khu phố hòa thuận.
Nghe qua mấy điều này có vẻ đơn giản, nhưng muốn đáp ứng được hết, thì thật sự không dễ, ngoài ra còn một điểm nữa, loại nhà này rất đắt!
Ninh Mạt muốn là loại nhà ít nhất ba gian, mà kiểu nhà như thế ở phủ thành, thì quả thực là tấc đất tấc vàng.
Đương nhiên, nói thế thì hơi quá, nhưng một ngàn lượng thì chắc chắn không thể thoát.
"Một ngàn lượng? Không có cái nào tốt hơn sao? Kiểu nhà năm gian thì sao?"
Ninh Mạt vừa hỏi như thế, người bên trong liền cảm thấy mình như trúng bánh từ trên trời rơi xuống, năm gian ấy à, thường chỉ nhà giàu có mới có.
Nhà như vậy thì nhà thường không bán, nhưng cũng có nhà túng thiếu, hoặc là người già muốn về quê dưỡng lão, cũng không phải là không có.
Vì Ninh Mạt là một khách hàng lớn, mấy người làm nghề môi giới tranh nhau muốn giành lấy đơn hàng này. Nên rất nhanh, có hơn chục bộ bản vẽ nhà đặt trước mặt Ninh Mạt.
Ninh Mạt chỉ liếc sơ qua, liền đưa cho Uông tổng quản, sau đó nói: "Ngài xem giúp ta một chút đi, ta muốn mua ba căn."
Một phát là ba căn, mọi người bên trong đều vui vẻ, thấy không, đây mới đúng là người hào phóng thật sự.
Mà Uông tổng quản dù sao cũng là người Lục gia ra, cái tầm mắt của ông sao người thường có thể sánh, ông vừa ra tay thì mọi người đều biết, người này họ qua mắt không được.
Hơn nữa người này nhìn qua thì có tiền lại có quyền, bọn họ cũng không dám gian dối, liền thật tình nói hết tình hình ngôi nhà.
Cuối cùng Uông tổng quản chọn ra năm chỗ, cho Ninh Mạt tự mình chọn lựa, Ninh Mạt chọn hai chỗ ở thành nam, một chỗ ở thành đông.
Ba chỗ này có hai căn nhà vườn lớn năm gian, ngoài ra còn một căn nhỏ ba gian.
Hai căn nhà lớn kia một cái là của nhà phú thương, giờ cả nhà đã xuống nam, nên ngôi nhà bỏ trống.
Nghe nói ngôi nhà được trang trí hết sức xa hoa, hoa cỏ trước kia tiêu tốn không ít tiền của để vận chuyển từ phía nam về.
Còn căn nhà kia, vốn là của một quan viên, giờ mãn nhiệm kỳ nên đã bán đi.
Người ta đã đi, nhà cửa không thể mang theo được, nên khi bán không hề vội vàng, giá cũng không hề thấp.
Ninh Mạt cũng không để ý giá cả, sai người mang Uông tổng quản đi xem, mình thì ngồi uống trà nghe hát, đến giữa trưa thì đi ăn cơm, sau đó mới thấy Uông tổng quản trở về.
Ông kể cặn kẽ cho Ninh Mạt nghe về ba ngôi nhà, dù sao thì ông cũng không nhìn ra vấn đề gì, mà không ai ngờ được, Ninh Mạt hỏi nhà năm gian đều không mấy quan tâm, ngược lại lại rất hiếu kỳ về căn ba gian.
Nghe nói trước kia căn nhà này là của nhà một người đọc sách, sau đỗ đạt đi kinh làm quan, nên bỏ lại ngôi nhà.
Ninh Mạt cuối cùng vẫn mua cả ba căn, tổng cộng tiêu hết mười hai ngàn lượng bạc, nhưng Ninh Mạt thậm chí còn không nhíu mày một cái, trực tiếp trả tiền.
Ai cũng không ngờ, Ninh Mạt lại hào phóng như vậy, nên họ tặng thêm rất nhiều đồ, bao gồm dọn dẹp nhà cửa, bảo dưỡng gia cụ miễn phí, và cả vận chuyển hành lý miễn phí.
Nhưng Ninh Mạt tạm thời chưa dọn đến ở, nên dịch vụ vận chuyển hành lý không dùng đến.
Nhưng mọi người vẫn hiểu sự hào phóng của Ninh Mạt, tất cả đều cảm thấy thân phận của nàng chắc chắn không đơn giản.
Và tin tức này lan rất nhanh, đến tối thì các phu nhân trong các nhà đều biết chuyện.
Lúc này, tại phủ Đồng tri đại nhân, mấy phu nhân đang thảo luận chuyện này, lão phu nhân thì lại càng hiếu kỳ không biết rốt cuộc mỹ nhân đó là người như thế nào.
Mà Đồng tri đại nhân trang nghiêm đến thỉnh an lão mẫu thân, tự nhiên cũng nghe được chuyện phiếm này. Nghe đến đối phương là một cô gái xinh đẹp, lại còn có gia thế giàu có, ông khẽ cau mày.
Loại con gái thế này quả thực là hiếm, không phải là goá phụ nhà quyền quý thì chính là tiểu thư kiêu căng tùy hứng.
Nếu thật là nhà có nề nếp, thì ai lại dung túng để con cái chạy lung tung ra ngoài như vậy chứ?
Nhưng ông vẫn đa tâm hơn một chút, ông sai thủ hạ đi điều tra thử, xem cô gái đó rốt cuộc là người như thế nào.
Ngay trên địa bàn của mình, bỗng nhiên lại xuất hiện một người thế này, ông vẫn muốn cẩn thận một chút.
Làm quan luôn phải cẩn thận hơn người khác, Đồng tri đại nhân lại càng như vậy, ngay cả về đến nhà cũng vậy, chưa từng đem chuyện trong công đường nói cho người nhà.
Nên đêm hôm đó, đã có người bắt đầu điều tra tin tức của Ninh Mạt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận