Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 37: Kia cái biểu muội (length: 8243)

Ninh Mạt nhìn cô em họ nhà Uông gia này, nói thật Uông Hữu Tài này gu thẩm mỹ cũng chẳng ra sao, cô ta so với Ninh Diệu kém quá xa, ngoại hình cũng quá đỗi bình thường.
Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của Uông Hữu Tài hơi khác người?
"Tam tiểu thư, cây trâm trên đầu nàng là của tiểu thư chúng ta." Tiểu nha hoàn tức giận nói.
"Không, không phải, đây là của mẹ ta..."
"Cô nghĩ cho kỹ rồi nói, nhận bừa mẹ không phải thói quen tốt đâu."
Một câu của Ninh Mạt khiến cô em họ kia ngậm miệng, tháo chiếc trâm xuống, cẩn thận đặt vào tay Ninh Mạt.
Trong khoảnh khắc chạm vào ngón tay người phụ nữ đó, giọng hệ thống vang lên.
"Keng, chủ nhân, người phụ nữ này đang mang thai."
Ninh Mạt: ... Tốc độ nhanh vậy? Phi, không, đây không phải trọng điểm.
"Mấy tháng rồi?"
"Bốn tháng rồi, thai nhi phát triển rất khỏe mạnh."
"Ha ha, thật là có ý tứ."
Ninh Mạt cẩn thận đánh giá cô em họ này, bảo tiểu nha hoàn lấy lại đồ của Ninh Diệu, rồi quay người đi.
Nàng sẽ không làm hại một đứa trẻ chưa ra đời, nhưng nàng sẽ không bỏ qua cho nhà Uông, cô em họ này cũng coi như một phần.
Mọi người mang đồ cưới đi ra ngoài, có người xì xào bàn tán, Ninh Mạt đứng giữa đám đông nói lớn: "Hôm nay xin chư vị làm chứng, hôm nay nhà Ninh ta trịnh trọng tuyên bố, nhà Ninh và nhà Uông từ nay về sau không còn quan hệ.
Trưởng bối nhà Uông không từ ái, ngược đãi con dâu! Uông Hữu Tài thân mang bệnh kín, không thể nối dõi tông đường! Trưởng tôn nữ nhà ta Ninh Diệu đã hợp cách với Uông Hữu Tài, từ nay về sau không còn chút tình cảm, nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau!"
Nhìn Ninh Mạt đứng giữa đám đông, Chu Minh Tuyên mỉm cười, thường thì các cô gái trước mặt người khác phải rụt rè kín đáo, không được tùy tiện hành sự. Nhưng Ninh Mạt lại không hề sợ sệt, giữa bao nhiêu người dám nói những lời đó.
"Nhà Uông đáng đời, cái bà Uông đó ngày thường ngược đãi con dâu."
"Đúng đấy, ai không biết con dâu bà ta tốt, nhưng bà ta thì cứ không hài lòng, bắt người ta làm như nha hoàn."
"Ha ha, lần này thì hay rồi, không có nhà Ninh giúp đỡ, xem nhà hắn buôn bán thế nào!"
Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, nhà ai thế nào đều biết rõ cả.
Ninh Mạt không ngờ nhà Uông lại chẳng biết đối nhân xử thế như vậy, mà đắc tội hết cả hàng xóm, lúc này chẳng ai nói giúp một lời nào.
Nhưng điều này đối với họ lại là chuyện tốt, tương lai không cần mình phải tạo thế, nhà Uông có chút động tĩnh gì, những người này sẽ tung chuyện ra ngoài ngay.
Ninh Mạt bọn họ mang đồ cưới về hết, lúc này mới thả người nhà Uông.
Người nhà Uông nhìn cái viện bị đập nát tươm, trong lòng đau xót, đều là tiền cả.
"Bọn họ thật là vô pháp vô thiên, ta muốn đi kiện nhà Ninh!"
Bà Uông gào thét như vậy, nhưng không dám thật sự đi, tay trái Uông Hữu Tài còn đang bó bột kìa, bà ta sợ, sợ Ninh Mạt cắt nốt cả tay phải của Uông Hữu Tài.
Rất nhanh đã có tin đồn lan ra, nói lần này là nhà Uông làm việc thất đức, nếu không thì sao lại bị nén giận đến như vậy.
Đương nhiên, những chuyện này Ninh Mạt không biết, nàng chỉ biết Uông Hữu Tài bây giờ trên đầu mọc một cái "thảo nguyên xanh".
Chuyện thú vị thế này, nàng sao có thể không chia sẻ cho người khác? Mình nàng giữ bí mật lớn như vậy, ai có thể hiểu được nỗi vui sướng của nàng?
"Tiểu thư, người sao vậy?" Xuân Hoa hiếu kỳ hỏi, vẻ mặt Ninh Mạt từ lúc trở về cứ không đúng lắm.
"Không có gì, chỉ là thấy vui."
"Vui? Vui vì cái gì?" Xuân Hoa rất khó hiểu.
"Đương nhiên là vì có chuyện tốt xảy ra." Ninh Mạt giải thích vậy.
"Chuyện tốt, là chuyện tốt gì?"
"Một chuyện làm ta cảm thấy cao hứng, mà người khác lại cảm thấy khổ sở."
Xuân Hoa: ... Vậy, cũng không tính là chuyện tốt hoàn toàn đi.
Ninh Mạt nghĩ, nếu Uông Hữu Tài thích giúp người ta nuôi con như vậy, thì phải thành toàn cho hắn cái sở thích này, để hắn nuôi con cho người khác cả đời mới hả dạ.
Nhưng mà không được, cách báo thù chờ mấy chục năm này, nàng thật sự không đủ kiên nhẫn. Vậy còn không bằng tối nay liền đi úp bao bố nhà Uông, đánh Uông Hữu Tài một trận hả giận cho xong.
Nhà Uông muốn chiếm đồ cưới, muốn tung tin đồn nhảm ép chết Ninh Diệu, mà cô em họ kia cũng giẫm lên đầu Ninh Diệu để trèo lên, bọn họ đều là một giuộc cả.
Đã vậy, thì tất cả phải trả giá cho việc đó.
Biết được nhiều nội tình như vậy, Ninh Mạt cảm thấy mình như cầm được kịch bản của nhân vật chính, có thể điều khiển sự phát triển của cốt truyện.
Đương nhiên, nàng có cả trăm cách để chơi chết nhà Uông, giờ nàng cần nghĩ xem kế hoạch nào là hoàn hảo nhất.
"Hệ thống, ra đây một chút."
"Chủ nhân, tìm bản hệ thống có chuyện gì?"
"Ta muốn hỏi ngươi, sao mỗi lần quét hình đều phải ta chạm vào người ta mới quét được?"
"Không hẳn thế, nhưng mà tiếp xúc rồi thì quét sẽ rõ hơn."
"Hệ thống, những lời thật thà như vậy, ngươi lần sau nói cho ta sớm chút."
Bây giờ nghĩ lại chuyện mình đạp Uông Hữu Tài, nàng thấy chân mình còn thấy bẩn. Cái loại cặn bã như vậy, liếc mắt một cái cũng thấy tổn mắt.
"Chủ nhân, ngươi nên đi học đi. Không đọc sách không tích lũy điểm, không có điểm tích lũy không có tiền đồ."
Hệ thống nhân cơ hội khuyên Ninh Mạt đọc sách, Ninh Mạt cười, nàng cũng nên đi học, đọc sách kiếm điểm tích lũy, không có điểm tích lũy thì sao báo thù được?
"Lần trước ta hình như đọc xong «Dược điển» rồi, vậy tối nay ta đọc «Y điển» đi."
"Quyển «Dược điển» của ngươi lần trước mới trả lời đúng ba mươi câu hỏi thôi! Chủ nhân, người nên an tâm hơn một chút mới phải."
"Ta nói cho ngươi biết, nói thật dễ làm mất tính tích cực của người khác lắm, tình hữu nghị của chúng ta không chịu được thử thách của sự thật đâu."
Hệ thống: ...
Có một chủ nhân như thế này thật sự mệt mỏi, nhưng thấy Ninh Mạt có hứng thú đọc sách như vậy, hệ thống đành cố gắng không làm nàng mất hứng.
Ninh Mạt có tính toán của riêng mình, nàng hiểu sơ qua trước, sau đó sẽ học thuộc lòng, cuối cùng là chép lại, làm như vậy sẽ học toàn diện hơn.
Ninh Mạt bắt đầu chăm chỉ đọc «Y điển», hệ thống cũng không biết nên vui hay không, vì mục đích nàng chăm chỉ đọc sách không phải để thay đổi thế giới mà là để báo thù riêng.
Hệ thống xoắn xuýt hồi lâu sau cũng nghĩ thông suốt, trăm sông đổ về một biển, học rồi thì trước sau gì cũng dùng được thôi.
...
Trong sân, Phúc Tử mặt mày nặng nề thả bồ câu đưa thư đi, trao lại mảnh giấy ở chân bồ câu cho Chu Minh Tuyên.
Sắc mặt Chu Minh Tuyên trầm xuống, đốt luôn mảnh giấy bên ngọn nến, không để lại dấu vết gì.
"Thiếu gia." Phúc Tử không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt thiếu gia thì không phải chuyện tốt.
"Đích tử của An vương bị đầu độc chết rồi."
Lời này khiến lòng Phúc Tử rung động, An vương đóng quân ở phía bắc, được xem là tuyến phòng thủ ở phía bắc. Những năm này, An vương cũng coi như bổn phận, rốt cuộc nếu ông ta hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể phải đối mặt với cục diện bị tấn công từ cả hai phía nam bắc.
Nhưng tương tự, An vương cũng có thể lợi dụng phía bắc để kiềm chế bọn họ.
Nếu An vương liều lĩnh mở cửa thành, vậy quân mã ở phía bắc sẽ tiến xuống rất nhanh, tiến thẳng xuống phía nam, dân chúng sẽ lầm than.
Cho nên, những năm này triều đình và An vương duy trì một thế cân bằng rất mong manh.
Nhưng đích tử của An vương chết, đây giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ. Nếu hắn không nhầm thì An vương chỉ có một đích tử và một thứ tử.
Vị vương gia này đường con cái gian nan, đến giờ mới có hai đứa con trai, hơn nữa đích tử lại không có con nối dõi.
Trong tình cảnh này, nỗi tức giận của ông ta có thể hiểu được.
Nếu như không có thứ tử nào nữa... Vậy rất dễ xảy ra phản loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận