Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 82: Tử sĩ (length: 8128)

Khi quản lý quán trọ vừa dứt lời, ánh mắt hắn tối sầm lại nhìn chằm chằm bà chủ, còn Phi Âm thì hừ lạnh một tiếng nói: "Chẳng qua là bạc thôi mà, cho ngươi!"
Phi Âm ném ra một thỏi mười lượng bạc, mọi người đều hết sức kinh ngạc, nha hoàn này ra tay quả thật hào phóng. Sao ai nấy đều như thể không thiếu tiền vậy?
Quản lý quán trọ liếc nhìn nàng rồi cười nói: "Cô nương đây là làm bẩn chúng ta, chúng ta làm quán trọ sao lại có thể nhận số tiền này."
"Đừng lảm nhảm, tiểu thư nhà ta không để ý mấy đồng tiền đó đâu."
Phi Âm mặc kệ bọn họ nói gì, cầm hai cái bình sứ sang một bên, tìm hai cái đĩa rồi tự tay cọ rửa sạch sẽ, sau đó mới gắp dưa muối ra.
Đám người ngửi thấy mùi chua thơm sảng khoái này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, đây là món gì mà nghe đã thấy ngon vậy? Sao ngửi thôi mà đã thèm ăn rồi?
Ai nấy đều cảm thấy bụng đói meo, còn Phi Âm thì im lặng, cẩn thận dùng tấm chắn che kín đồ ăn lại, tiếp đó lại lấy ra một chiếc bình, đổ đồ ăn kho ra.
Bình đồ kho này lại còn nóng hổi, một luồng hương thơm nhanh chóng lan tỏa, Phi Âm cũng cẩn thận gắp một đĩa, sau đó đặt bình xuống.
"Này, Chu hộ vệ, ngươi giúp ta một tay ôm hai cái bình này về nhé, ta phải bưng đồ ăn cho tiểu thư trước đã."
Phi Âm vừa nói, vừa bưng hai đĩa thức ăn đi, ánh mắt mọi người cũng theo đó mà bay theo.
"Ôi, Chu huynh đệ, nha đầu này quả là lợi hại thật."
Quản lý quán trọ vẫn giữ bộ dạng tươi cười, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, con nha đầu kiêu ngạo này, tốt nhất là giết đi, để lại cũng vô dụng.
"Ha ha, tiểu thư thường ngày không thể rời nàng ấy, ta cũng phải nghe nàng ấy nữa. Như đồ ăn kho với dưa muối này này, tiểu thư thích ăn nhất đấy, bình thường ngay cả bọn ta còn không có phần đâu."
Chu Nhất vừa dứt lời, liền nhìn quanh một lượt, sau đó nhanh tay lấy ra hai cái đĩa, gắp đồ ăn kho và dưa muối trong hai hũ nhỏ ra hai đĩa lớn.
"Ôi, huynh đệ ngươi làm như vậy. . ."
"Không sao đâu! Ở đây nhiều lắm, nàng ta đâu thấy được. Cứ cất tạm đã, chút nữa chúng ta uống chút rượu ngon, ta còn có rượu hảo hạng đấy!"
Chu Nhất nói rồi đi đưa bình, còn quản lý quán trọ thì nhìn chằm chằm bà chủ.
"Lão đại, nha đầu đó quá ngông cuồng rồi." Bà chủ có chút run rẩy nói, rồi bỗng nhiên lãnh trọn một bạt tai.
Cái tát đánh vào má khiến nửa mặt bà ta đỏ ửng lên, bà chủ không dám đụng vào mà chỉ cúi đầu run rẩy.
"Nếu dám phá hỏng chuyện của ta, ta giết ngươi!"
Lời nói nhẹ tênh, nhưng bà chủ không hề nghi ngờ, vội vàng gật đầu lia lịa, không dám có bất kỳ ý đồ gì nữa.
Lúc này Chu Nhất đi xuống, bà chủ nhanh chóng trốn vào phòng trong. Chu Nhất lúc này mới bưng đồ ăn, bảo Trình Thực bưng rượu ra.
"Ôi, huynh đệ khách sáo quá rồi." Quản lý quán trọ vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu cho đám thủ hạ.
"Đừng khách khí, bình rượu này của ta là rượu ngon đấy, mỗi người chỉ được nếm một chút thôi, nhiều hơn ta cũng không nỡ."
Chu Nhất vừa nói, vừa rót cho mỗi người một chút, bù lại là hương rượu thơm nồng xộc vào mũi, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Không chỉ có người trong quán, mà những người giả dạng thương nhân cũng không kìm được, ai nấy đều tới xem.
Chu Nhất lập tức uống cạn chén rượu, nhìn quanh một lượt rồi cười nói: "Ra ngoài ai cũng là bạn bè cả, ta mời mọi người. Mọi người cùng nhau ăn đi! Quản lý, cho thêm mấy món ăn đi."
Chu Nhất vừa nói vừa mở nắp bình rượu, mọi người đều ngửi được mùi rượu.
Vốn dĩ bọn chúng coi mấy người này như dê chờ làm thịt, cứ nghĩ bọn chúng có bản lĩnh thì sao đánh lại được đám người này chứ? Vì thế mà một đám xúm lại, ai cũng muốn nếm một chén.
Đương nhiên, bọn chúng cũng có quy củ, hiện tại cũng vẫn còn mấy người không hề nhúc nhích, mà vẫn canh chừng quán rượu.
Quản lý quán trọ nhìn Chu Nhất rồi lại nhìn đám thủ hạ, đám thủ hạ liền gật đầu.
Trước đó gã đã ăn rồi cũng uống rồi mà vẫn không có phản ứng gì, điều này nói lên cơm đồ ăn và rượu không có vấn đề gì.
Lúc này quản lý quán trọ mới tủm tỉm ăn thử vài miếng, quả nhiên mùi vị rất ngon, và loại rượu này lại càng khiến gã kinh ngạc. Bản thân gã rất sành uống rượu mà lại chưa từng uống qua thứ rượu ngon thế này!
Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng Ninh Mạt bỗng nhiên bị mở toang, chỉ thấy Phi Âm đang bưng một chậu nước, nhìn tình cảnh này, hừ lạnh một tiếng.
Một chậu nước từ trên lầu hai dội thẳng xuống, tuy không trúng vào ai trong đám người nhưng vẫn gây ra tiếng động lớn.
"Đồ lưu manh nhà ngươi! Một tên hộ vệ không lo trông nom tiểu thư cho tử tế mà chỉ biết ăn với uống, số bạc đưa cho ngươi thà ném xuống nước còn hơn!"
Phi Âm vừa nói, vừa hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa phòng lại.
Mọi người: . . . Con nha đầu này mạnh mẽ thật đấy.
"Mạnh mẽ như vậy thì phải bán đi thôi!"
"Bán đi thì tốt, con nha đầu này tướng mạo không tệ chắc bán được bộn tiền đấy!"
Mọi người cười tủm tỉm bàn tán, còn có người nói khoác mà không biết ngượng, nhưng đúng vào lúc này, mấy người bỗng thấy không ổn.
Bọn chúng thấy toàn thân bủn rủn, đứng không nổi nữa.
Gần như chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã nhận ra sự tình không ổn, nhìn Chu Nhất cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình, còn gì không hiểu nữa!
"Không tốt rồi! Trúng chiêu rồi!"
"Mau lên, tiên hạ thủ vi cường!"
Mọi người vội vã tìm đồ, kẻ tìm ám khí, người tìm binh khí, vũ khí đã ở trong tay nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.
Ngược lại mấy tên canh giữ ở bên ngoài vội nhảy vào, thấy tình cảnh này liền muốn xông tới đánh Chu Nhất.
Thấy Chu Nhất chẳng hề hoang mang mà xoay người bỏ chạy, ngay tức khắc sau, một bao bột phấn từ trên lầu hai ném xuống.
Mọi người: . . . Con nha đầu mạnh mẽ kia!
Trong khoảnh khắc còn có thể cử động, người không cử động được thì đang kêu la, bọn chúng ngứa ngáy trên người chịu không nổi.
Ninh Mạt vẫn luôn ở trên lầu hai, nàng không nhìn ra bên ngoài nhưng tai nàng vẫn nghe rõ tiếng van xin tha thứ, tiếng kêu khóc, những thanh âm đó nàng không hề muốn nghe.
"Cô nương đừng sợ, Chu Nhất bọn họ sẽ giải quyết sạch sẽ thôi."
Phi Âm vừa nói vừa an ủi cô nương, cô nương nhà nàng vốn dĩ mềm lòng, không muốn nghe những âm thanh này.
Ninh Mạt gật đầu, nàng biết mình không có quyền mềm yếu, thuốc là do nàng đưa, nhưng nàng không đồng tình với những người này, bọn Chu Nhất bọn họ mới là người phải liều mạng đi đánh.
Sau một khắc, Chu Nhất gọi Ninh Mạt bọn họ xuống. Ninh Mạt hít sâu một hơi, lúc xuống phát hiện, đám người kia đã bị trói cả rồi, lúc này trông có vẻ thê thảm hơn.
Ai nấy đều bị trói chặt cứng, trông không hề có sức phản kháng, còn quản lý quán trọ thì vẫn còn giữ vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm nàng.
Đã đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn có thể nhìn nàng như vậy, đúng là kẻ ngoan cố.
"Người đã tìm được chưa?" Ninh Mạt hỏi.
"Chưa ạ, bọn chúng đã giấu người đi rồi." Chu Nhất đáp.
Ninh Mạt hơi ngẩn người, nàng cứ tưởng chỉ cần chế phục được đám người này thì coi như tìm được người nhà họ Tần, không ngờ bọn chúng lại giấu người kín đáo như vậy.
"Đã hỏi chưa?" Ninh Mạt hỏi lại lần nữa.
"Bọn chúng đều là tử sĩ cả."
Chu Nhất nhìn chằm chằm vào đám người này, không ngờ chúng lại là những kẻ được huấn luyện, tra hỏi mấy tên mà chúng không hề hé răng nửa lời, còn hai tên cắn lưỡi tự sát!
Lần này cũng nhờ cô nương cả, nếu không phải cô nương thông minh, có lẽ bọn họ cũng chẳng thể nào toàn mạng mà ra được.
"Ha ha, các ngươi cũng đến bắt Tần Ngọc sao? Mơ tưởng thôi, các ngươi tìm không thấy đâu!" Quản lý quán trọ vừa nói, mấy kẻ khác cũng vừa khóc vừa cười.
Thật sự là trên người bọn chúng giờ ngứa ngáy khó chịu không thể tả, nhưng vẫn không thể nào mất khí thế được.
Ninh Mạt hơi cau mày, chuyện đó còn chưa chắc.
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hy vọng mọi người sẽ yêu thích câu chuyện này. Xin hãy bình chọn và đặt mua cho mình nhé!!! (#^.^#) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận