Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 194: Cho người mượn (length: 8059)

Nghe những lời này, đại tướng quân có chút xấu hổ, không phải là hắn không quan tâm con trai, đứa con trai này là niềm kiêu hãnh của hắn, sao hắn có thể không quan tâm chứ.
Chẳng qua là hắn không nghĩ theo hướng đó, con mình mình hiểu chứ, bao nhiêu năm nay, trong chuyện tình cảm trai gái, nó một chút ý định rung động cũng không có.
Vì chuyện này, hắn đã bắt đầu cân nhắc, nhỡ đứa con trai này của mình không muốn thành gia, vậy thì nhận con thừa tự từ bên anh em, biện pháp này có thể cân nhắc được không?
Tuyên nhi của hắn xuất sắc như vậy, sao có thể chỉ vì một khuyết điểm nhỏ là không cưới vợ mà bị người lên án chứ!
Không ngờ, vận may đã đến. Lão cha rất vui mừng, con trai mình cuối cùng cũng đã biết thích cô nương nhà người ta rồi.
"Ngươi chắc chắn là một cô nương?"
Đại tướng quân vẫn cảm thấy không thể tin được, nhịn không được lại hỏi một lần.
Phúc bá: ... Chẳng lẽ, thiếu gia còn có thể thích một nam tử sao?
"Ta đã hỏi cái thằng không nên nết nhà ta rồi, đích xác là một cô nương, hơn nữa cô nương này cùng thiếu gia của chúng ta, có duyên phận rất sâu a!"
Nói đến đây, Phúc bá tuy đã lớn tuổi, nhưng lập tức liền kích động. Đại tướng quân hơi sững sờ, ngồi thẳng người.
Hắn nhìn Phúc bá, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, nói đi, ngươi nói tiếp đi chứ.
Phúc bá cười, xem kìa, tướng quân cũng quan tâm như vậy, thật là tốt quá, xem ra chuyện thành thân của thiếu gia, trở ngại cơ bản không còn. Họ lo lắng chuyện môn không đăng hộ không đối, căn bản không phải là vấn đề.
Đúng vậy đó, cho dù ngươi là ai, con trai đã hai mươi mấy rồi, ai mà không nóng lòng chứ.
Vì thế Phúc bá dựa vào ưu thế là cha của Phúc Tử, kể lại đầu đuôi quá trình Chu Minh Tuyên và Ninh Mạt quen biết, chung sống như thế nào.
Nói thật, ngay cả lão phu nhân và phu nhân, cũng chỉ là suy đoán, dù sao các nàng cũng không thể trực tiếp đi tin chuyện Chu Minh Tuyên kể hết về Ninh Mạt được.
Các nàng cũng chỉ ngấm ngầm nhờ Uông quản gia giúp quan sát, sau đó lại đi tìm hiểu. Nào như đại tướng quân, trực tiếp nghe hết cả câu chuyện.
Cho nên phụ nữ, đôi khi chỉ là lo lắng quá nhiều, nghĩ quá nhiều, muốn biết thì cứ hỏi thôi, hỏi trực tiếp là xong chứ gì.
Chu Minh Tuyên không nói, chẳng lẽ miệng người bên cạnh hắn đều kín như bưng hết sao?
Ngay cả miệng Phúc Tử có kín đáo, thì Chu Nhất và Chu Nhị thì sao! Ngoài ra, còn những người phụ trách hầu hạ nữa chứ.
Cho nên, các nàng đã bị thiệt rồi, người ta đại tướng quân đã đọc xong nửa kịch bản, còn các nàng vẫn đang ở khúc dạo đầu thôi.
"Cô nương này... không tệ! Rất không tệ!"
Đại tướng quân đánh giá như vậy, đơn giản mà thẳng thắn. Phúc bá lại lập tức nghe ra được, tướng quân đang kích động rồi.
Tướng quân cũng là người đọc đủ thứ thi thư, muốn tìm từ ngữ kiểu xinh đẹp bên ngoài, thông minh bên trong, lanh lợi các kiểu dễ như trở bàn tay. Nhưng đến đây, lại trực tiếp là không tệ! Đánh giá cao nhất rồi.
"Đúng vậy đó, Ninh Mạt cô nương y thuật cao siêu, xứng danh thần y. Hơn nữa lại thiện tâm, trừ ác giúp thiện, khó có được là nàng cùng thiếu gia tính tình và sở thích hợp nhau, hai người mới có thể ở chung hòa hợp như vậy.
Cái thằng nhóc con nhà ta nói, lần này Ninh cô nương về nhà, thiếu gia nhà ta đưa đi đưa lại, đưa đến tận hai canh giờ."
Đại tướng quân sững sờ, đưa hai canh giờ? Vậy sao ngươi không đưa thẳng về nhà luôn đi?
"Hắn, gặp trưởng bối nhà người ta rồi?"
Đại tướng quân hỏi rất cẩn thận, đồng thời trong lòng có chút chua xót. Vậy là hắn gặp trưởng bối người ta rồi, còn mình thì không biết cô nương này cao thấp, mập ốm thế nào.
Lại thở dài một lần, nuôi con trai, có ích gì chứ, chẳng nhờ vả được gì.
"Phúc Tử nói, gặp rồi, bởi vì mẹ của Ninh Mạt cô nương luôn đi cùng nàng, cho nên đã gặp rồi. Thiếu gia nhà ta còn gọi người ta là thẩm tử."
Phúc bá chỉ nói đến đó thôi, nhiều nữa thì không nói. Kỳ thật hắn còn biết nhiều lắm, nhưng hắn biết, phải để lại cho tướng quân một chút kinh hỉ tự mình đi tìm hiểu chứ.
"Thẩm tử? Ha ha, không tệ, không tệ!"
Đại tướng quân rất cao hứng, từ cái cách gọi này, đã biết được tâm ý của Chu Minh Tuyên.
Con trai ông, nhìn bề ngoài thì dễ gần, một bộ dáng công tử khiêm tốn thân thiện. Thực tế thì, người tiếp xúc rồi sẽ biết, mắt cao thế nào.
Không phải nói hắn không coi trọng thân phận địa vị người ta, đó là suy nghĩ nhiều. Bởi vì xét theo tình hình Chu gia hiện tại, trừ hoàng gia ra, thật không có ai đáng để bọn họ phải nịnh bợ.
Nói cho cùng, hắn không coi trọng người ta. Bởi vì không coi trọng, có thể không nói ra, nhưng tuyệt đối sẽ không thân thiết với ngươi, gọi tên ngươi đã là nể mặt, gọi một tiếng công tử nọ kia càng là chuyện bình thường.
Thẩm tử? Đó là cách gọi người nhà mà.
Ai nha, con trai hướng ngoại rồi, đây là sắp thành người nhà người khác đến nơi rồi.
Lúc này lão cha đại tướng quân khó được có thời gian cảm khái một chút, nhiều năm như vậy, ông đều không nghĩ đến chuyện Chu Minh Tuyên không cưới vợ.
Trong mắt ông. Trai tráng chí ở bốn phương, không cưới vợ thì thôi chứ có gì, có thiệt thòi gì đâu.
Hiện tại, lại có chút vui mừng. Ông có thể dành nhiều thời gian để quan tâm đến đại sự nhân sinh của đứa con bất hiếu này, đã là rất hiếm hoi rồi.
"Ngươi nói cô nương Ninh kia thật sự là y thuật cao siêu?" Đại tướng quân hỏi như vậy, Phúc bá gật đầu.
"Cho Tuyên nhi tới đây một lát, nói là ta có chuyện muốn bàn bạc."
Đại tướng quân hiếm khi dùng giọng điệu như vậy, tuy rằng ông cũng là một người cha nhân từ, nhưng đó là ở trong nhà, không phải ở trong quân. Trong quân, đa số thời điểm họ đều biết vị trí của mình.
Đại tướng quân và tướng quân, họ là đồng liêu, đồng thời, không nể tình ai, không thể vì Chu Minh Tuyên là con trai ông mà ông sẽ thiên vị hơn. Bao nhiêu năm nay, vẫn luôn như thế.
Nhưng mà vấn đề hôm nay, liên quan đến con dâu tương lai, lỡ không tốt sẽ xôi hỏng bỏng không.
Nếu là như vậy, nghĩ đến mặt mẹ và vợ, đại tướng quân nhịn không được đau đầu, không thể, mình tuyệt đối không thể mắc sai lầm như vậy được.
Chu Minh Tuyên nghe tin phụ thân gọi đến, ngược lại rất bình tĩnh, hắn sớm đã biết có một ngày như thế, thế là thúc ngựa nhanh chóng, nửa ngày đã đến biên cảnh phía Bắc.
Biên cảnh phía Bắc ở phía Bắc thành An, giống như một bức bình phong vững chắc nhất, bao nhiêu năm qua, thành An đơn độc tồn tại, giống như một lỗ hổng ở biên cảnh phía Bắc, bây giờ lỗ hổng này đã bị hắn chặn lại rồi.
Tương lai biên cảnh phía Bắc sẽ càng thêm yên ổn, hắn cũng sẽ ở lại thành An bảo vệ trong một thời gian dài.
Chu đại tướng quân nhìn con trai, theo bản năng sờ lên mặt mình, tướng mạo này, đích thực là xuất sắc hơn mình quá nhiều, là thừa hưởng từ vợ.
Ông từng nghĩ, con trai đẹp trai thế này mà không cưới vợ thì đáng tiếc quá. Sau này có cháu, chắc hẳn sẽ rất xinh đẹp. Lại nghĩ đến lời Phúc bá nói, cô nương Ninh kia có tướng mạo xứng đôi với con mình, đại tướng quân rất cao hứng.
"Ngồi xuống đi, tìm ngươi có chuyện muốn hỏi."
Đại tướng quân nói như vậy, Chu Minh Tuyên liền thật sự ngồi xuống, đại tướng quân nhìn con mình, xuất sắc, thật sự xuất sắc, kiêu ngạo cũng thật kiêu ngạo.
"Ta nghe nói bên cạnh con có một vị thần y?"
Đại tướng quân hỏi xong có chút ngượng ngùng, lẽ ra chuyện này nên là vợ ông làm, không ngờ mình lại ra tay giúp.
Chu Minh Tuyên bình tĩnh gật đầu, hắn sớm đã biết sẽ là vì chuyện này. Lúc hắn đưa mấy chục thương binh kia đến đây, hắn cũng đã biết.
"Không sai, nàng tên là Ninh Mạt."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận