Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 18: Dương gia phu nhân (length: 8511)

Ninh Mạt lại đập bàn một cái, chưởng quỹ đau lòng muốn chết, cái bàn lại hỏng thêm một cái.
"Hôm nay Hạnh Hoa ta giữ lại, ai dám cướp người, đừng trách ta không khách khí." Ninh Mạt nói như vậy, đám người nhìn nhau, nhưng là đã lĩnh lệnh đến, dù kiên trì cũng phải xông lên!
Cũng không biết ai là người động trước, mấy người còn lại nhao nhao cầm gậy đánh tới.
Ninh Mạt nghĩ, đây là cảm thấy nàng không có sát thương sao? Nàng trực tiếp nhấc chiếc ghế bên cạnh, ném thẳng vào người phía trước nhất.
Nàng có thể không đánh lại hết thảy, nhưng chỉ cần trấn áp được bọn họ là đủ.
"Bốp" một tiếng, đám người liền thấy người kia bị ghế tròn đập mạnh một cái, nam tử bay ngược ra ngoài, còn đè cả hai người phía sau ngã dúi dụi.
"Ô ô, đau quá, đau chết mất." Vẫn còn nói được là người bị đè phía dưới, còn người bị đập kia, đã choáng váng.
Ninh Mạt nuốt một ngụm nước bọt, nàng đạp thẳng chân, sẽ không đánh chết người chứ?
Uy hiếp như vậy, vẫn có người xông lên trước mặt nàng, chắc là nghĩ nhiều người, bọn họ có lợi thế. Đã vậy, Ninh Mạt nhíu mày, những người này không phải người bình thường.
Xuân Hoa nhấc cái ghế tròn, nhằm đầu một người nện xuống.
"Để cho ngươi bắt nạt tiểu thư nhà ta, để cho ngươi muốn đánh tiểu thư nhà ta!"
"Ta cắn chết ngươi!" Một tiếng gầm giận dữ, Ninh Mạt giật mình một cái, đó là tiếng của Ninh Duệ.
"A, thằng nhãi ranh, mau thả miệng!" Nam tử kia gào lên, hung hăng đẩy Ninh Duệ ngã xuống, thấy sắp đạp vào người, Lâm di nương liền vội xoay người che chắn cho Ninh Duệ.
"Ngươi dám!" Mắt Ninh Mạt đỏ lên, nhưng không kịp ngăn cản.
Chân nam tử không thể dẫm xuống, mà cả người bị quật mạnh ra ngoài. Ninh Mạt chớp mắt mấy cái không tin nổi, nhìn người đã cứu Ninh Duệ, là Phúc Tử.
Dù chỉ gặp một lần, nhưng Ninh Mạt vẫn nhớ Phúc Tử.
Ninh Mạt không để ý tới người khác nữa, bay nhanh chạy đến cạnh Lâm di nương, lúc nãy Lâm di nương che chở Ninh Duệ, cánh tay bị đánh một gậy đau điếng.
"Sao rồi, có sao không?" Ninh Mạt kéo tay áo Lâm di nương, một mảng tím bầm.
Lâm di nương: ... Không thể như vậy, mất trang trọng.
Nhưng mà còn chưa kịp nói gì, Ninh Mạt đã buông tay áo nàng, cúi xuống xem Ninh Duệ.
"Đau ở đâu không?" Lúc Ninh Mạt hỏi, cảm thấy tay mình hơi run, con nít quá nhỏ, nàng sợ hãi.
"Tỷ tỷ ta không sao, ta cắn chết cái đồ hỗn trướng kia." Ninh Duệ bé tẹo lăn xốc một cái đứng lên, giống pháo nhỏ xông ra ngoài.
Ninh Mạt túm hắn về, nhét vào cạnh Lâm di nương. Nàng không dám nghĩ, nếu Ninh Duệ bị đạp một cước, hậu quả sẽ thế nào. Nếu như vậy, nàng thà bị trừng phạt cũng không quản những chuyện này.
Ninh Mạt vừa quay đầu đã thấy, Phúc Tử một mình đánh bại những người đó, lúc này đang kéo Xuân Hoa trở về, vì Xuân Hoa vẫn còn muốn đạp người.
"Xong rồi, xong rồi, đều ngất hết rồi." Phúc Tử nói như vậy.
Ninh Mạt nhìn Phúc Tử, rồi lại đánh giá xung quanh một vòng. Quả nhiên, giữa đám người vẫn có thể liếc mắt thấy Chu Minh Tuyên.
Ninh Mạt trong lòng cảm kích, nếu hôm nay họ không tới, Ninh Duệ e là sẽ gặp họa.
Nhưng Ninh Mạt không nói gì, mà vội vàng nhặt một cây gậy, đi về phía đám người.
Nam tử muốn đạp Ninh Duệ thấy vậy quay người định chạy, nhưng người đã bị thương, đứng không dậy.
"Đánh đệ đệ ta, ngươi phải trả giá!" Ninh Mạt nói vậy rồi nhìn chân nam tử một cái.
"A, cô nương tha mạng, ta không cố ý." Nam tử vừa khóc vừa la, không ngừng run rẩy, hắn cảm thấy chân mình không chịu nổi nữa rồi.
"Muộn." Ninh Mạt giơ gậy lên.
"Dừng tay!" Một giọng nói vang lên, Ninh Mạt ngẩng lên nhìn thấy một vị phu nhân đứng ngoài cửa khách sạn.
Nàng dung mạo tú mỹ, vẻ mặt nghiêm nghị, lướt qua đám người trong sảnh, rồi nhìn chằm chằm Ninh Mạt, ánh mắt sắc như dao.
Ninh Mạt cười, cây gậy trong tay quật xuống, "rắc" một tiếng, cùng tiếng kêu thảm thiết của nam tử, chân hắn thực sự gãy rồi.
Ninh Mạt bảo đảm chân đối phương gãy hẳn, lúc này mới ném gậy xuống đất, nhìn vị phu nhân kia.
"Ngươi, ngươi dám ngang nhiên hành hung!" Phu nhân không thể tin nổi, Ninh Mạt to gan như vậy.
"Cũng tại các ngươi thôi, động tay trước không phải là chúng ta." Ninh Mạt đáp lời.
Phu nhân này hẳn là ở bên ngoài xem trò hay, xem không vừa mắt mới vào đi.
Nhưng Ninh Mạt không sợ, thứ nhất là vì Ninh Duệ suýt bị thương, hiện tại nàng không còn lý trí để suy xét những cái này. Thứ hai, Ninh Mạt liếc nhìn Chu Minh Tuyên, gia hỏa này luôn cho nàng cảm giác như có chỗ dựa vàng.
Có người chống lưng, lá gan cũng lớn.
Phu nhân này trên đầu chỉ cài một chiếc trâm vàng, nhưng Ninh Mạt nhìn ra được, vải trên bộ quần áo bà ta rất đắt, gấm vóc hoa văn tinh mỹ, không phải là nhà giàu bình thường.
"Hình như là Dương gia."
"Đây không phải là đại phu nhân nhà họ Dương sao?" Mọi người thấp giọng bàn tán.
Ninh Mạt cũng không ngờ lại là Dương gia. Dương gia này không phải nhà thường, mà là một đại tộc, dòng tộc kéo dài mấy trăm năm, ra không biết bao nhiêu quan viên.
Ở phía nam thành này, khu vực người giàu sinh sống, nghe nói có hai con đường đều thuộc về Dương gia, vì con cháu đông đúc, nơi ở càng chiếm càng lớn.
Nhưng đã lỡ đánh rồi, nói gì cũng vô ích, quay đầu xem tình hình của Lâm di nương ba người, Ninh Mạt chỉ hối hận, đánh chưa đủ mạnh.
"Hay cho cái miệng nhanh nhảu nha đầu, đánh người còn ngụy biện nhiều thế!"
"Hay cho vị phu nhân danh giá, cướp người còn hùng hổ ngang ngược!"
Mọi người: ...Cô nương này thật ghê gớm.
Dương phu nhân: ...Đứa nha đầu dã từ đâu tới đây.
"Sao nào, Dương phu nhân còn định tự mình động tay cướp người à? Một cô nương thôi, vậy mà làm nhà họ Dương không cần mặt mũi nói dối, gia chủ phu nhân mà tới cướp, ta thật tò mò, các người định đưa Hạnh Hoa đi đâu?
Chẳng lẽ nhà họ Dương cũng như những nhà không ra gì kia, bắt các cô gái trẻ về, làm những chuyện bất lương sao? Đó cũng là một mạng người, ta khuyên Dương phu nhân làm việc thiện tích đức."
Ninh Mạt không biết Dương gia muốn Hạnh Hoa để làm gì, nhưng chắc chắn không phải bắt về làm nha hoàn, làm thiếp, không đáng để ra tay vậy.
Vì vậy, nàng càng không thể giao Hạnh Hoa ra, nếu không, một con đường chết.
"Ngươi cũng dám vũ nhục Dương gia ta, người đâu, mau đi quan phủ báo quan, ta muốn nàng chịu trừng phạt!" Dương phu nhân vừa nói, Ninh Mạt không nói gì thêm.
Thật sự có người đi báo quan bên cạnh Dương phu nhân, Ninh Mạt cũng không tránh, cứ đứng đó, Lâm di nương và Ninh Duệ thì lo lắng cực kỳ, họ không thể đối đầu với quan phủ.
Vì người khác, mà bản thân phải ngồi tù, điều này theo Lâm di nương và Ninh Duệ là không đáng.
Còn Ninh Mạt thì chẳng bận tâm, trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống, rồi nhìn Lâm di nương, bảo bọn họ cũng ngồi xuống, đứng lâu mệt.
"Mạt Nhi." Lâm di nương gọi như vậy, Ninh Mạt cười cười, lắc đầu báo với Lâm di nương không sao.
Nàng không tin, Chu Minh Tuyên có thể mặc kệ nàng. Hắn còn chưa trả lại nhân tình cho nàng, vừa vặn, mượn cơ hội này đòi.
Xem kìa, Phúc Tử kiên định đứng về phía mình, đó chính là thái độ của Chu Minh Tuyên, nàng cũng muốn mượn oai hùm một phen!
Lần này quan sai tới rất nhanh, hành lễ với Dương phu nhân, hỏi qua loa hai câu, nhìn Ninh Mạt, hơi nhức đầu.
"Thưa phu nhân, chuyện này có hiểu lầm gì chăng? Mấy vị này là nhân chứng quan trọng phá được ổ thủy phỉ mấy ngày nay, các nàng đã được tri phủ khen ngợi rồi."
Quan sai tới đây không phải người bình thường, nói vậy cũng mong chuyện lớn hóa nhỏ.
"Cái gì!" Dương phu nhân cũng không ngờ Ninh Mạt bọn họ lại có thân phận này, nhưng đã bị người ta mất mặt vậy rồi, không thể cứ thế bỏ qua, huống hồ, nha đầu kia hôm nay bà nhất định phải mang đi.
"Ta không cần biết họ là ai, ngươi bắt chúng lại cho ta!" Dương phu nhân vừa nói, mọi người xung quanh xem trò cũng rất ngạc nhiên.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận