Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 759: Vô đề (length: 8073)

Nàng nhìn lại cũng là bởi vì nghe theo nương nương đề nghị, người từng trải kinh nghiệm đặc biệt nhiều, chính mình vẫn là muốn cần phải học hỏi nhiều hơn.
Ninh Mạt vốn dĩ là không nghĩ đến Chu gia tới, nhưng là, Tần phi nương nương nói đúng, tình huống nhà Chu nếu có thể hiểu biết thì vẫn là nên tranh thủ sớm một chút.
Mặc dù về sau không định ở lại Chu gia lâu, nhưng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cái nhà này rốt cuộc là tình huống như thế nào, mỗi người nói một kiểu không ai giống ai.
Cho dù hoàng thượng cùng nương nương có thể đưa hết tư liệu của mọi người cho nàng, nhưng những người này rốt cuộc có phải giống như trong tư liệu viết hay không?
Biết người biết mặt khó biết lòng, nàng nếu muốn làm tốt mối quan hệ với nhà chồng, tự nhiên phải tìm hiểu tình hình trước đã.
Nghĩ như vậy, nàng vẫn là suy nghĩ lại, bởi vì hoàng thượng thật sự là cái gì cũng có thể làm được.
Cẩm Y vệ, rốt cuộc là dùng để làm gì đâu? Nàng hiện tại cũng coi như đã hiểu rõ tường tận.
Không nói đến nha hoàn bà tử, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều ghi chép lại, mấy vị phu nhân cùng tiểu thư nhà Chu, nàng đều nắm rất rõ.
Bất quá hôm nay, nàng cũng không định nhận diện hết tất cả mọi người, chỉ cần nhận biết sơ lược là đủ.
Còn lại những người khác nàng đã nhờ hệ thống ghi hết vào hình ảnh, lúc nào về nàng sẽ từ từ xem xét.
Mọi người đều không nghĩ tới, Ninh Mạt lại là người xinh đẹp đến vậy.
Bọn họ dù đã đoán hoặc nghe nói qua, nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn là hết sức kinh ngạc.
Với tướng mạo này, trong cả kinh thành, e rằng không ai sánh bằng.
Cô nương này may mà được nhà bọn họ cưới về, nếu là về nhà khác, e rằng sẽ gây ra chuyện.
Thế nào là "tiên hạ thủ vi cường"? Lúc này mọi người đột nhiên có chút nghi ngờ, Chu Minh Tuyên nhiều năm như vậy không cưới vợ, rốt cuộc là không muốn hay là không coi trọng đây?
Có lẽ chỉ là vì mắt quá cao, đến giờ mới xem vừa mắt.
Nghĩ đến khả năng này, không biết vì sao có chút chua xót trong lòng, không biết các khuê tú trong cả kinh thành sẽ có tâm trạng thế nào khi biết tin tức này.
Đại phu nhân cười tươi đi tới, vừa muốn hành lễ liền được đỡ lên, hiển nhiên Ninh Mạt không thể để mẹ Chu Minh Tuyên hành lễ với mình.
"Ngài đừng khách khí."
"Ta sợ hỏng quy củ, khiến con khó xử."
"Hoàng thượng nói với con, hiếu đạo rất quan trọng, quy củ trước mặt hiếu đạo, cũng phải đặt sang một bên."
Nghe những lời này, đại phu nhân cười, bởi vì nếu gặp phải công chúa khác, thì việc này chẳng là gì cả.
Cũng may, con dâu mình biết điều.
Mọi người thấy vậy, ngược lại có chút hâm mộ, bởi vì chỉ có đại phu nhân không cần hành lễ, còn các bà các cô không được hưởng đặc quyền này.
Vị thẩm nương kia có chút buồn bực, Ninh Mạt này biết cách cư xử, sao chỉ lo cho bà bà của mình, chẳng lẽ những trưởng bối như họ không quan trọng sao?
Có điều, Ninh Mạt như không nhìn thấy, đỡ đại phu nhân đi lên phía trước, hai người sóng vai mà đi.
Cho nên mới nói thân phận cao có một chỗ tốt, đó là không cần phải quá mức ủy khuất chính mình.
Thông qua tư liệu, nàng đã sớm nhìn rõ, hai vị thẩm tử này cũng chẳng tốt đẹp gì, bao năm nay vẫn luôn đấu đá nhau chỉ vì một cái danh tiếng quốc công phủ. Nói thật, với bản lĩnh của Chu Minh Tuyên, cũng chẳng cần để ý đến cái danh hão ấy, nhưng họ lại muốn ngang nhiên chiếm đoạt cũng không được.
Họ không muốn cũng không sao, người khác giành cũng không được, đó là quy củ.
Cho nên, trước mặt hai người này, Ninh Mạt cũng không hề nể mặt, mà trực tiếp ngồi lên kiệu hướng thẳng sân của lão phu nhân.
Lão phu nhân đang mong đợi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, vội vàng đứng lên, đi ra ngoài hai bước, liền thấy Ninh Mạt nhanh chóng đi đến. Khoác lễ phục công chúa mà vẫn có thể đi nhanh như vậy, cũng thật hiếm có, việc Ninh Mạt cúi chào trước lão phu nhân khiến lão phu nhân vô cùng tự hào.
Chỉ có thể nói đứa trẻ này biết điều, không phân biệt thân phận mà phân biệt theo bối phận, điều này khiến bà có chút cảm động.
"Đến đây, đây là bà ngoại của Tuyên ca, con cũng là lần đầu gặp mặt, gọi một tiếng lão phu nhân là được."
Để Ninh Mạt không cảm thấy khó xử, chỉ cần gọi một tiếng lão phu nhân là cũng đúng lễ nghi rồi.
"Gặp qua lão phu nhân."
Tuy miệng nói như vậy, nhưng không hề hành lễ, điều này chứng tỏ Ninh Mạt biết ai nặng ai nhẹ, ai mới là người mà Chu Minh Tuyên nhớ thương nhất.
Trong phút chốc, gian phòng trở nên vui vẻ hòa thuận, đại phu nhân và lão phu nhân đều rất vui, lão phu nhân nhà Tề cũng thấy rất hài lòng.
Chủ yếu là tướng mạo của nàng quá đẹp, bà trước kia dù đã nghe nói nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, lần này thấy rồi thật không thể nhịn được mà muốn cảm thán.
Quả nhiên mắt cháu trai mình thật tốt, đã chọn thì chọn người xuất sắc nhất, như vậy mấy bà cô bà bác cũng không còn gì để nói.
Đừng tưởng rằng bà không biết, có bao nhiêu tin đồn trên trời nói con trai bà không tốt, nói gì mắt quá cao còn không coi là quá đáng, nhưng lại có người nói nó thích nam nhân, như vậy quá đáng rồi.
Lão phu nhân tuyệt đối không thừa nhận, chính mình trước đây cũng đã từng nghi ngờ.
Chủ yếu là vẫn luôn không chịu cưới vợ, làm bà cũng lung lay.
Nhưng vừa nhìn một cái, điều duy nhất không hài lòng chính là tuổi quá nhỏ, chẳng trách muốn định hôn kỳ hai năm sau.
Như vậy cũng tốt, con cái còn quá trẻ mà có con cũng không phải chuyện tốt, người lớn tuổi đều hiểu đạo lý này.
Góc nhìn của bà không hề thiển cận như vậy, tin rằng người quen cũ nhà mình cũng sẽ không nghĩ thế.
"Lần đầu gặp mặt, con đã chuẩn bị một ít lễ vật cho mọi người."
Lần này Ninh Mạt đến Chu gia nhận không ít đồ, tự nhiên cũng muốn tặng lại đáp lễ, hơn nữa những đồ vật này không phải chính tay nàng làm, nhưng có thể thể hiện một chút tấm lòng.
Tặng cho hai vị lão nhân gia, là một đôi găng tay da lông và một đôi ủng da lông tương ứng.
Những đồ vật này tuy không quý, nhưng trông rất thoải mái dễ chịu ấm áp, khi mặc vào càng là như vậy.
Kinh thành tuy không lạnh như phía bắc, nhưng người già yếu lại hay sợ lạnh, nên nàng đã cho người làm những thứ này.
Không chỉ có vậy, chất liệu dùng rất tốt, nhờ hệ thống hỗ trợ điều chỉnh, không chỉ giữ ấm mà còn thoáng khí, có công dụng hoạt huyết nhất định.
Cho nên, sau khi hai vị lão nhân gia mặc vào đều cảm thấy ấm áp thoải mái dễ chịu, thập phần hài lòng.
"Đồ này tốt thật đấy, đeo vào tay ấm hẳn lên. Mà cũng không nặng nề, không chút nào ảnh hưởng đến việc cầm đồ thường ngày."
Lão phu nhân nhà Tề nói như vậy, thật sự cảm thấy lễ vật này không tệ, chỉ có điều bà không ngờ rằng những đồ vật này không phải Ninh Mạt tự tay làm.
Nếu như là tự tay làm thì càng thể hiện được thành ý, có điều tay nghề của nàng quá kém, thật sự là không còn cách nào, chỉ có thể nhờ người làm hộ thôi.
Rất nhanh, đến lượt quà cho đại phu nhân.
Món quà này Ninh Mạt càng dụng tâm hơn, nàng tặng đại phu nhân một chiếc túi xách nữ tinh xảo.
Toàn bộ được làm từ trân châu và đá quý, nhìn từ xa giống như một tác phẩm nghệ thuật, chứ không phải đồ dùng thường ngày.
Mọi người lúc đầu vẫn chưa rõ, món này rốt cuộc dùng để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để trưng bày?
Nhưng rất nhanh họ đã phát hiện không phải như vậy, Ninh Mạt tự mình trình diễn một chút, bọn họ mới cảm thấy kiến thức của mình quá ít.
Không đúng, có lẽ không phải kiến thức của họ quá ít, mà là Ninh Mạt quá lợi hại.
Những đồ vật lợi hại như vậy, thế mà lại là do nàng nghĩ ra, chẳng lẽ ngày thường nàng thích làm những đồ này sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận