Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 745: Tứ hôn (length: 8119)

Chính là thân là hoàng thượng, cho dù biết Ninh Mạt bản lĩnh lớn, hắn vẫn cảm thấy yêu cầu này có hơi quá một chút.
Ngay cả công chúa ruột thịt của mình, hắn cũng thấy có chút quá đáng, ngươi nói không nạp thiếp thì còn nghe được, rốt cuộc công chúa thân phận tôn quý, gả cho ngươi rồi mà ngươi còn nạp thiếp thì chẳng khác nào ném mặt hoàng gia xuống đất giẫm sao?
Nhưng mà, không có con nối dõi, lại còn không cho phép người khác có con nối dõi cho hắn, có phải là có chút hơi quá không?
Nhưng mà mình lại thiên vị Ninh Mạt, lúc này chắc chắn không thể lật kèo, cho nên hắn đang chờ một câu trả lời.
Hơn nữa câu trả lời này nhất định phải nghiêm túc, nếu phải có chứng giám, thì hôm nay đã đáp ứng nhất định phải làm được.
Vốn dĩ bất kể xảy ra chuyện gì, Chu Minh Tuyên nếu vi phạm lời hứa, đó chính là tội khi quân đó nha.
Nghĩ như vậy một chút, chẳng phải Ninh Mạt đang tự dâng nhược điểm cho mình nắm hay sao? Chẳng lẽ là để cho mình yên tâm?
"Thần xin đáp ứng, một đời một kiếp chỉ có công chúa một người."
Hoàng thượng thật sự ngẩn người một chút, còn Tần phi thì vô cùng cảm động, đây là phu quân mà biết bao nhiêu cô gái ao ước.
Nàng cũng muốn có một lời hứa như vậy, nhưng căn bản không thể.
"Tốt, tốt lắm! Nếu như vậy, liền hạ chỉ, gả công chúa cho Chu gia!"
Gả cho, đổi thành công chúa khác, hoàng thượng đều không đủ sức để dùng từ này.
Nhưng Ninh Mạt thì khác, thật sự là do Chu gia và chính Chu Minh Tuyên cầu đến, cho nên sau này dù tính khí thế nào, mình cũng chịu thôi.
Hoàng thượng có chút vui vẻ, hình như có thể đoán trước, hai vợ chồng trẻ này nhất định sẽ mang đến cho ông những bất ngờ khác lạ.
Nhưng cũng phải nói lại, hai vợ chồng này nếu liên thủ lại, từ vùng phía Bắc cho đến mấy vị vương gia kia e là không ai địch lại.
Nghĩ như vậy, hoàng thượng càng cao hứng, đồng thời mơ hồ tiếc nuối một chút, không phải con gái ruột của mình a, nếu là con gái ruột thì tốt biết mấy.
Còn Tần phi thì càng cao hứng, không ngừng giục giã, sai ngự thiện phòng truyền lệnh chuẩn bị tiệc lớn để chúc mừng.
Chu Minh Tuyên thì như không biết phép tắc gì, mặt dày mày dạn ở lại ăn cơm.
Cũng phải nói, trong nhà Chu gia, ngoài lão quốc công thì chỉ có hoàng thượng là người ngồi chung mâm với nhau mà không thấy gượng gạo, ngay cả Chu đại tướng quân cũng không được.
Còn Chu Minh Tuyên nào phải là ăn cơm? Chẳng lúc nào là gắp thức ăn cho Ninh Mạt, một bộ dạng ân cần chu đáo, làm hoàng thượng thấy lạ.
Ngươi thế này, sau này làm sao mà làm phu quân của người ta đây?
Không nhịn được liếc mắt nhìn Tần phi, nữ nhân này cũng thật là, lúc này sao không biết chia thức ăn ra thế nào?
Nhìn xem, một lòng từ mẫu đặt hết lên người con trai, ông không khỏi thấy ghen tị.
Ông thậm chí còn nghĩ, nếu một ngày nào đó mình với con trai xảy ra mâu thuẫn, nàng sẽ đứng về phía ai đây? Có vẻ không cần hỏi cũng biết nhất định sẽ đứng về phía Tiểu Lục nhà ông.
Người ta vốn tham lam mà, ông phát hiện tình cảm của mình dành cho Tần phi đã khác, cho nên luôn muốn Tần phi đối tốt với mình hơn một chút, quan tâm đến mình hơn một chút, tốt nhất là có thể độc chiếm hết cả tâm trí nàng.
Nhưng những lời này không thể nói ra, ông chỉ có thể nén ở trong lòng, rồi cười ha ha đưa Chu Minh Tuyên và Ninh Mạt đi.
Lần này ngược lại là để hỏi việc chính, sau khi hôn sự của hai người đã định, ông liền chuẩn bị hỏi han cặn kẽ chuyện hỏa pháo.
Hỏa pháo mà Ninh Mạt mang về, tuy chỉ có một cái, nhưng uy lực vô cùng kinh người, nên ông muốn hỏi xem thứ này có dễ chế tạo hay không, nếu có thể chế tạo hàng loạt thì bọn họ còn sợ gì nữa?
"Cảnh Phúc, chuyện này, ngoài ngươi ra trẫm cũng không biết nên hỏi ai, cho nên, hỏi ngươi có vẻ hợp lý hơn."
Ninh Mạt im lặng, an tĩnh lắng nghe, thật ra trong lòng biết rõ muốn hỏi gì. Bất quá chuyện này thật sự phải hỏi mình, bởi vì ngay cả Chu Minh Tuyên, có thể hắn còn chẳng biết một chữ nào.
"Ngài có gì cứ hỏi đi ạ."
Nhìn Ninh Mạt trước mắt, hoàng thượng thậm chí có chút hoảng hốt, cứ cảm thấy như con mình, nên trở nên hiền hòa hơn một chút.
"Hỏa pháo mà con mang về, ta đã cho người nghiên cứu một chút, nhưng có vẻ bọn họ không biết làm ra sao."
Nghe vậy, Ninh Mạt bình thản gật đầu, rồi hỏi: "Hoàng thượng ngài muốn chế tạo hàng loạt sao?"
"Đừng gọi hoàng thượng, theo lý chẳng phải nên gọi ta phụ hoàng sao?"
Ninh Mạt trầm mặc một lát, rồi nói: "Phụ hoàng ngài muốn chế tạo hỏa pháo hàng loạt sao?"
Hoàng thượng không chút do dự gật đầu, rồi nói: "Con cũng biết hận thù giữa chúng ta và phương Bắc, phương Bắc hiện giờ chỉ đang nghỉ ngơi lấy lại sức, kế hoãn binh mà thôi.
Cho nên, sớm muộn gì giữa chúng ta cũng có một trận chiến, nếu lúc đó chúng ta nắm trong tay hỏa pháo, thì chắc chắn có thể nhất cử đánh bại phương Bắc."
Nghe xong lời này, Ninh Mạt gật đầu, có lẽ không phải đến lúc đó mà là rất nhanh sẽ làm được.
Là bậc đế vương, ai chẳng có dã tâm, ai không muốn vương triều của mình mở rộng? Huống hồ là muốn đánh bại đối thủ cả trăm năm nay, càng muốn nhanh chóng đánh dẹp cho xong.
Nàng làm ra hỏa pháo này, chỉ là để sớm kết thúc chiến tranh, để bách tính có những ngày tháng bình yên, chứ không phải vì mở rộng chiến tranh.
"Đây là bản thiết kế."
Ninh Mạt lấy bản thiết kế hỏa pháo ra, vật này nàng vẫn luôn để bên người, chuẩn bị giao cho hoàng thượng bất cứ lúc nào.
Vì sao muốn như vậy? Bởi vì biết, bản thiết kế này không lấy ra thì không xong, nhưng, nàng khẳng định một điều, họ không làm được đâu.
Hoàng thượng vô cùng kích động, không ngờ Ninh Mạt lại tin tưởng mình đến vậy.
"Ngươi, đây là công lao lớn a."
"Phụ hoàng khoan hãy kích động, hãy nghe con nói hết đã. Bản thiết kế hình thức thì có, nhưng còn vật liệu để chế tạo hỏa pháo thì chưa chắc có đâu."
"Lời này là ý gì?"
"Chẳng lẽ ngài không cho công tượng xem kỹ xem? Vật liệu để làm hỏa pháo là gì?"
Lời Ninh Mạt làm hoàng thượng sững người, ông thật sự chưa nghĩ đến điều này.
"Rốt cuộc là gì?"
"Đây cũng là cơ duyên xảo hợp, con nhặt được một khối thiên thạch từ trên trời rơi xuống!"
Cái gọi là thiên thạch, đương nhiên là nói dối.
Nhưng với kỹ thuật luyện kim hiện tại, hỏa pháo làm ra chắc chắn không thể nào so sánh với cái của mình được cả về tầm bắn lẫn độ chắc chắn.
Cho nên đây là lý do mà nàng hào phóng lấy bản thiết kế ra.
Vì một lượng lớn nhân lực và tài lực kiến tạo ra hỏa pháo, mà hiệu quả thực tế lại không được tốt, tự nhiên họ sẽ không dùng nữa.
"Thiên thạch đã dùng hết rồi, môn hỏa pháo cuối cùng làm nhỏ như vậy cũng có nguyên do cả.
Nên nếu ngài muốn thử thì cứ tìm thợ giỏi làm thử, nhưng nhất định phải cẩn thận, có lẽ dùng chưa được mấy lần đã hỏng rồi."
Nghe xong lời này, lòng hoàng thượng vừa kích động giờ đã nguội lạnh một nửa, ông không hiểu, vì sao mà muốn vang danh sử sách lại khó đến vậy?
"Vậy, hết thảy chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"
"Tất cả làm được 9 khẩu, thế là tốt lắm rồi, e rằng sau này khó có cơ hội này nữa.
Nhưng nếu ngài nghĩ thế này, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn, đó là chín khẩu hỏa pháo này, đã cứu không ít mạng sống của các chiến sĩ."
Nghe lời này, hoàng thượng trong lòng không khỏi cảm động, không ngờ nha đầu này lại có tấm lòng rộng lớn như vậy.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận