Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 171: Kinh hỉ (length: 7849)

Ninh Mạt nhớ nhà, chuyện ở đây khiến nàng cảm thấy áp lực rất lớn, càng như vậy, nàng càng nhớ người thân.
"Leng keng, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ kiến công lập nghiệp, nhận được 200 tích phân, 3 lần cơ hội rút thưởng ngẫu nhiên tại thương thành."
Ninh Mạt tự an ủi, ít nhất nàng nhận được khen thưởng, tích phân này là thật, quan trọng hơn thanh danh nhiều.
Thấy tích phân không ngừng tăng lên, Ninh Mạt có cảm giác an tâm, hiện tại nàng đã vượt qua một ngàn tích phân, có thể mua sắm nhiều đồ cơ bản.
Ngoài ra, nàng có gần 30 cơ hội rút thưởng, nhiều cơ hội như vậy, nếu nàng rút thưởng, không biết sẽ nhận được gì?
Ninh Mạt nghĩ, muốn tìm ngày tốt, dùng phần thưởng.
"Sư phụ, ta đến rồi." Lục hoàng tử đi đến, so với lần trước gặp mặt, lục hoàng tử hiện giờ...tiều tụy đi nhiều.
Gã này đúng là sốt ruột kiếm tiền, sách thuốc mình đưa cho hắn vậy mà xem hết trong thời gian nhanh nhất.
Đương nhiên, gã này cũng rất thông minh. Trước kia Ninh Mạt luôn cảm thấy, lục hoàng tử xem nhanh vậy, có lẽ không thể nhớ hết nội dung.
Nhưng sau hai lần kiểm tra, nàng hiểu rõ, người với người không thể so sánh, mình đã cố gắng thêm cả thiên phú, còn người ta chỉ cần thiên phú.
Không chỉ nhớ vững, mà còn có thể dung hội quán thông, có tức không chứ? Quả thực là khi dễ người.
Mình xem một quyển thượng sách hết một tháng, người ta chỉ cần năm ngày đã đạt trình độ của mình lúc đó.
So sánh như vậy, làm Ninh Mạt hơi chút có chút hâm mộ ghen ghét.
"Sư phụ, quyển sách này ta đã xem xong. Sư phụ, hóa ra làm lang trung không dễ, phải học nhiều vậy."
Lục hoàng tử cảm khái, Ninh Mạt thật muốn nói, ôi chao, không dễ là với người khác, không phải ngươi.
"Ngươi ăn tươi nuốt sống vậy, e là đàm nhiều nhai không nát. Không bằng ngươi về xem lại sách, khi nào thuộc làu rồi hẵng đến?"
Ninh Mạt nói vậy, giờ thật không có tâm tình nhìn gã. Nói không chịu nổi khổ, học giữa chừng là từ bỏ rồi? Sao càng học càng hăng vậy?
Như vậy nữa, sư phụ này của mình chắc làm vững rồi.
"Sư phụ nói phải, ta sẽ học hành, ta chuẩn bị xem xong hạ sách, sau đó học ba quyển này cùng một lượt. Phải nhất định dung hội quán thông."
Thái độ lục hoàng tử rất tốt, khiến Ninh Mạt trong phút chốc muốn tìm cớ nổi cáu, cả kiếm đồ đệ cũng không được.
Hít sâu, Ninh Mạt cười nói: "Nếu vậy, vậy nghe ngươi đi."
Nàng đưa hạ sách, lục hoàng tử như nhặt được bảo, ôm sách nói: "Sư phụ, khi xem hết cả hạ sách, con có thể bằng một nửa sư phụ không?"
Ninh Mạt:... Gã này, thực tình là vì kiếm tiền.
Ninh Mạt vừa định đáp, thì thấy Xuân Hoa đi đến, mặt Xuân Hoa không tốt, nàng nhìn Ninh Mạt nói: "Tiểu thư, Tuyên Bình quận chúa đến."
Tuyên Bình quận chúa? Ai vậy?
"Ai?" Ninh Mạt hỏi thẳng, Xuân Hoa phụt cười.
Mà vốn định nhắc một hai cho lục hoàng tử, thấy Ninh Mạt thế này, cũng không biết nên nói gì.
Nàng vậy mà không biết Tuyên Bình quận chúa là ai? Bọn họ ở chung một mái nhà đã gần nửa tháng rồi.
"Con gái Tín vương."
Xuân Hoa nói, mày vẫn nhíu chặt, nàng không thích Tuyên Bình quận chúa, nhất là vẻ nàng ta ở ngoài.
"Sao? Nàng ta bệnh?" Trong lòng Ninh Mạt, không bệnh thì tìm mình làm gì? Nàng là quận chúa, mình là lang trung, chẳng liên quan.
"Không có bệnh, nàng ta đến đưa tiền." Xuân Hoa đáp, Ninh Mạt giãn ra.
"Không phải khám bệnh thì tốt. Đưa tiền à, vậy ngươi đếm rõ là được, người thì không cần gặp."
Câu trả lời của Ninh Mạt làm lục hoàng tử ngơ, cách đãi khách này có vấn đề à. Người ta tới cửa, mang tiền đến cửa, không gặp thì... mất vui quá.
"Ta cũng nói vậy, nhưng nàng cứ muốn gặp tiểu thư một lần, đích thân bày tỏ lòng cảm kích."
Xuân Hoa nói, Ninh Mạt hơi ngơ, ai dà, bệnh nhân giờ nhiệt tình vậy à?
Bình vương muốn cưới con trai nàng... không phải, là muốn coi nàng là con dâu. Giờ đây, lại muốn gặp, có khi nào cũng có toan tính?
"Cho nàng ta vào đi." Ninh Mạt nói vậy.
"Tiểu thư, con thấy nàng không có ý tốt." Xuân Hoa nói.
"Không ý tốt? Chẳng lẽ định cướp ta đi à?" Ninh Mạt cười, làm Xuân Hoa bực, sao tiểu thư không để ý chút nào vậy?
Thôi vậy, để khi nào tiểu thư gặp thì biết.
Xuân Hoa đi ra, một lát sau trở vào, thấy sau lưng nàng là một cô gái. Cô gái kia váy áo lộng lẫy, châu quang bảo khí, thực sự chói mắt.
Trong khoảnh khắc, Ninh Mạt nhìn thấy Tuyên Bình quận chúa, chợt nhớ đến một người.
Tần Ngọc kia, không biết có sửa thói chưa? Hay là vẫn cứ mặc lòe loẹt vậy?
Nhưng với Ninh Mạt, Tần Ngọc lòe loẹt vẫn chịu được, tuy thẩm mỹ của gã khác người, nhưng gã đẹp trai, có thể dùng mặt mà bù.
Còn vị này...kém quá, mặt bình thường, cái này khó rồi.
Nói vậy nên người với người không so được, vì người ta lớn lên không giống, đã không giống thì có người chịu thiệt.
Vị quận chúa này a, quá hiển nhiên là thua thiệt. Lớn lên nhạt nhòa, trang điểm thế này còn là trừ điểm.
Đương nhiên, như thế thì rất đau lòng, mình không nói đâu.
Tuyên Bình nhìn Ninh Mạt, thấy ánh mắt nàng biến hóa, trong lòng hài lòng. Nàng ta mặc vậy là để cho Ninh Mạt hiểu mình thiếu sót, để nàng rõ chênh lệch giữa hai người.
Đừng tưởng kiếm được vài vạn lượng mà chim sẻ hóa phượng, không có cửa đâu!
"Ninh Mạt cô nương." Tuyên Bình quận chúa cất tiếng.
"Quận chúa." Ninh Mạt chẳng đứng lên, cứ vậy trả lời.
Tuyên Bình quận chúa ngơ người, con nhỏ này lễ nghi tệ vậy sao? Nàng ta gặp mình mà có phản ứng vậy sao?
"Cô nương muốn một vạn lượng, ta mang đến rồi." Tuyên Bình quận chúa dù bất mãn nhưng vẫn nhẫn nhịn nói vậy.
Hàm dưỡng, cái này quan trọng, người ta không có thì mình phải có.
Chính vì vậy, giờ phút này Tuyên Bình quận chúa trong mắt Ninh Mạt lại xem như là tự nhiên hào phóng.
"Mang đến?" Ninh Mạt hỏi, rồi thấy hai cái rương lớn sau lưng nàng.
Rương này rất lớn, nói sao đây, như cái rương mình bị thủy tặc nhốt vậy.
Không còn cách nào, ấn tượng trước đó sâu sắc, đến giờ hễ thấy rương là nghĩ đến cái đó.
Nên Ninh Mạt nhìn hai cái rương, hơi nhíu mày, không vui, chút nào không vui.
Cái rương này, đáng ghét quá đi.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận