Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 352: Chỗ dựa (length: 7948)

Thúy Hoa đưa ra quyết định này cũng không dễ dàng, trong lòng nàng rất rõ ràng, có thể làm công việc này ở phòng chế thuốc, nhận được tiền công cao như vậy, không phải vì nàng có tài cán, mà là vì nàng mang họ Lâm.
Con gái họ Lâm ở đây cũng không ít, sao biểu muội lại chọn trúng đúng nàng?
Đương nhiên là vì nàng thật thà nghe lời, đáng tin cậy.
Cho nên, từ ngày đầu tiên bước chân vào phòng chế thuốc, nàng chỉ nghe lời biểu muội, dù là mẹ ruột cũng không thể thay đổi điều đó.
Vậy nên, nếu để biểu muội thất vọng, nàng sẽ tự mình xem thường bản thân đầu tiên.
Nếu vậy, thà nàng không đi còn hơn, nhường cơ hội này cho các em gái, cũng là chuyện tốt.
Nhị thẩm là người hiền lành, nghĩ chắc sẽ không cướp tiền công của các em gái đâu.
Khi nghĩ thông suốt như vậy, nàng liền thả lỏng tâm tình, cùng lắm thì không đi, mẹ cũng đừng hòng bắt nàng phải như trước kia, đánh không dám trả, mắng không dám hé răng, nàng chịu đủ rồi!
Vương thị có lẽ căn bản không ngờ, Thúy Hoa, đứa trẻ vốn luôn thật thà nghe lời, lại đột nhiên phản ứng kịch liệt như vậy.
"Không được! Con không đi, vậy bên chỗ biểu muội phải làm sao!" Vương thị không dám nói thẳng chuyện tiền bạc, chỉ có thể lấy lý do Ninh Mạt đang thiếu người làm thoái thác.
"Để nhị muội đi, chắc chắn em ấy làm tốt."
Thúy Hoa vừa dứt lời, Vương thị lập tức đứng phắt dậy, thật không thể được mà!
Vậy chẳng khác nào tiền từ túi mình, ngay lập tức lại rơi vào túi của nhị phòng. Số tiền đó không cần giao nộp cho bà lớn, dựa vào cái gì mà phải nhường cho nhị phòng chứ?
Vương thị tuy có chút ngu ngốc, nhưng vẫn biết mình nên lựa chọn thế nào, nhìn kỹ Thúy Hoa một lượt, rồi ôm mặt khóc oà lên.
"Mẹ làm vậy là vì ai chứ? Chẳng phải cũng là vì các con sao? Mẹ nghĩ gom góp chút tiền, để cưới vợ cho anh con.
Con cũng biết, nhà mình trước kia nghèo khổ ra sao mà, anh trai con tuy là người tốt, làm việc siêng năng, mỗi tội... Thôi, không nhắc nữa, nếu con thực sự không muốn, vậy thì thôi vậy.
Nhưng một năm năm lượng bạc, không thể bớt hơn được đâu, còn có các em con nữa. Chờ tụi nó lớn lên, còn có chỗ phải dùng tiền."
Vương thị vừa mới nói được vài lời nghe có vẻ ngọt ngào thì đã lập tức đá sang chuyện tiền bạc. Ninh Mạt nghe mà dở khóc dở cười.
Có cần phải lộ liễu vậy không? Mục đích quá rõ ràng, Thúy Hoa mà cảm động mới lạ đó.
Quả nhiên, tuy sắc mặt Thúy Hoa đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không có ý gì là cảm động cả, những lời này nàng đã nghe quá nhiều rồi, đã chai sạn cả rồi.
Trương thị lại càng không nhịn được mà bĩu môi, nói cứ như con cái của đại phòng đều do một tay bà ta nuôi nấng vậy.
Chẳng phải ăn của nhà, dùng của nhà mà lớn lên hay sao?
Đến khi đại lang cưới vợ, bản thân không bỏ ra một xu nào cả? Thật là biết cách giở trò.
"Tốt rồi, bàn xong thì lập giấy trắng mực đen đi, tránh sau này lại có vấn đề gì, bà ngoại ta tuổi cao rồi, không kham nổi mấy chuyện này."
Ninh Mạt nói thẳng toẹt, không để lại chút thể diện nào cho Vương thị.
Vương thị định phản đối, nhưng khi nhìn Ninh Mạt, lại không dám hé răng, chỉ còn nước nhìn Ninh Mạt viết giấy chứng.
Còn Thúy Hoa, như thể không hề nhìn thấy mẹ mình đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mình.
Hiện giờ nếu cô không gánh vác, sau này cô sẽ phải chịu khổ đấy.
"Tiện đây, hôm nay ta làm chứng cho các ngươi luôn, nếu sau này dì hối hận, cứ tìm ta, ta giúp giải quyết."
Ninh Mạt nói vậy, nhưng Vương thị chẳng hề tin tưởng lời đó. Bởi vì bà ta biết, cách giải quyết của Ninh Mạt chắc chắn không phải là cái kết quả mà bà ta mong muốn.
"Ha ha, không cần, không cần làm phiền cô."
Vương thị vừa nói vừa cười, còn Ninh Mạt chỉ biết cười nhạt.
Con người này cũng thật thú vị, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt cơ.
Mà trước đó, bên cửa sổ Ninh Tùng đang ngượng ngùng nhìn Ninh Đào.
Hắn... liệu có nên nói hắn không cố ý nghe lén hay không, tứ thúc có tin hắn không?
"Ta, tứ thúc, ta chỉ là quan tâm..."
Rốt cuộc là quan tâm ai chứ? Đến cả hắn cũng không dám nói ra nữa rồi.
Ninh Đào tò mò nhìn Ninh Tùng, sau đó mỉm cười.
Đứa trẻ này, lần trước gặp nhau vẫn còn là cậu nhóc, không ngờ gặp lại, đã đến tuổi cưới vợ sinh con rồi.
Hắn không hề nghi ngờ Ninh Tùng có ý đồ xấu, thằng bé này có thể tin được, hắn chỉ tò mò, rốt cuộc ai có thể khiến Ninh Tùng gạt bỏ cả thể diện, mà lén lút nghe trộm ở đây thế?
Ninh Đào nghe đến cuối, cũng đã nghe được đại khái câu chuyện.
Trong lòng thầm cảm thán, Ninh Mạt tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất có kiến thức và quyết đoán.
Đối diện với người nhà họ Lâm, cô có thể hào phóng sắp xếp công việc cho họ, trả tiền công cao. Nhưng cô lại không phải kẻ ngu ngốc hiếu thảo, ngay cả với dì ruột mình, nếu không vừa mắt thì cô cũng không nể nang gì cả.
Nhưng đối với bà ngoại mình, đối với các chị em họ thì cô lại rất tốt, điều này cho thấy cô là người trọng tình cảm, nhưng lại không để tình cảm trói buộc mình.
Người như vậy chắc chắn làm nên đại sự, Ninh Đào đã chắc chắn như vậy.
Hơn nữa hắn còn biết thân phận đặc thù của Ninh Mạt, e rằng đối với quân đội mà nói, cô con gái này còn quan trọng hơn cả hắn nữa.
Hôm nay đám quân y kia, thái độ của họ với Ninh Mạt là cung kính lễ phép, thực hiện theo lễ nghi của đệ tử.
Nghĩ tới đây, Ninh Đào cảm thấy áp lực nặng nề.
Bản thân muốn được mẹ con họ chấp nhận, xem ra phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Nên Ninh Đào ở ngoài chờ, không hó hé gì cả, khiến Ninh Tùng nhìn không hiểu gì.
Đây là ý gì vậy? Sao tứ thúc không vào trong?
Trong đó có phải là người ngoài đâu, với lại, còn có cả mẹ của tứ thẩm nữa.
Lúc này, với tư cách là con rể, chẳng phải nên tới chào hỏi mẹ vợ hay sao?
Ninh Mạt nhìn ra phía cửa sổ, bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng.
Vị Ninh tứ gia này thật là biết chừng mực, biết giả vờ không dám chủ động đòi gặp mặt bà ngoại. Nhưng liệu họ có thể không cho hắn gặp hay không chứ?
Hắn sống ở Ninh gia, cũng ở thôn này, người ta biết được chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thà nói rõ hết cho rồi, mọi người đều đỡ phải ngại.
Nói thật, đây đúng là một bất ngờ lớn, chí ít với các bà vợ chưa biết nội tình, đây chắc chắn là hỷ sự lớn nhất của năm nay rồi.
"Bà ngoại, mẹ, không phải mọi người định giấu bà ngoại chuyện này chứ?"
Ninh Mạt vừa nói, Lâm di nương lập tức có chút bối rối.
Thật tình mà nói, nàng còn chưa nghĩ xong chuyện này nữa.
Nhưng đây là nhà mẹ đẻ, dù sao cũng không dám quá đáng, trước mặt người nhà mẹ đẻ, bọn họ vẫn là người đã gả vào Ninh gia.
Cho dù sau này mối quan hệ giữa mình và Ninh Đào có ra sao, thì chỉ cần có thể khiến nhà mẹ đẻ an lòng, vậy cũng là chuyện tốt rồi.
"Ôi chao, tại mẹ mừng quá, đến giờ vẫn chưa kịp nói cho bà ngoại con nữa chứ."
Lâm di nương vừa nói, vừa đưa khăn lên lau nhẹ khóe mắt. Thực tế thì nàng đang lau mồ hôi.
Mà ở bên ngoài cửa sổ, Ninh Đào cũng ngay lập tức chỉnh lại quần áo, hắn đã mặc bộ quần áo chỉn chu nhất rồi.
"Mẹ à, vị hôn phu của con là Ninh Đào, hắn chưa chết đâu, hôm qua đã trở về cùng Chu tiểu tướng quân rồi."
Lâm di nương vừa dứt lời, liền đợi Trương thị phản ứng, bất kể là bà ta có ngất xỉu hay vui mừng đến chân tay luống cuống, bọn họ đều có phương án ứng phó hết cả.
Đặc biệt là Ninh Mạt, cô còn lấy cả dược ra rồi, nếu không chịu nổi mà hôn mê, sẽ có ngay thuốc để bà ngoại tỉnh lại.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận