Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 48: Sơn Tuyền thôn (length: 7784)

Ninh Mạt hai ngày nay chán quá, cũng không ra khỏi cửa, mà ở nhà múa bút viết lách, cũng không biết là viết cái gì. Vì ngoài nha hoàn nhỏ Xuân Hoa, không ai thấy Ninh Mạt đưa một trang giấy nào ra ngoài cả.
"Chữ của tiểu thư càng ngày càng tiến bộ."
Xuân Hoa khen vậy, Ninh Mạt cảm thấy mình thực sự không xứng, không nhịn được giật giật khóe miệng, như này mà gọi là tiến bộ á?
Tuy nàng viết chữ không quá đẹp, nhưng đánh giá một chút nhãn lực vẫn là có a, nét chữ này của nàng thực sự không tính là tốt, so với chữ mẫu hệ thống đưa cho mình, kém không phải một chút xíu.
"Chủ nhân, người đừng nản chí, chuyện luyện chữ là cả một quá trình dài, không thể một sớm một chiều. Chữ mẫu ta đưa cho người là chữ khải, nét bút của nhà thư pháp rất tự nhiên, ưu mỹ, phóng khoáng, chữ của người dù luyện thêm vài chục năm, e rằng cũng không sánh bằng."
" . . . Ngươi xác định đây là an ủi ta, chứ không phải đang đả kích ta?"
"Ha ha, đương nhiên là cổ vũ rồi."
"Ngươi không thể chọn loại chữ nào đơn giản hơn à? Đơn giản mà dễ dàng một chút."
"Chủ nhân, đây là đơn giản nhất rồi. Cổ nhân nói học sách râu trước giai pháp, viết chữ phải viết chữ lớn trước. Giờ người luyện tốt những chữ lớn này, sau này mới viết được chữ nhỏ."
"Thôi đi, đừng ba hoa nữa, đạo lý ai chẳng biết, ta thiếu là kiến thức lý luận chắc? Ta thiếu là cảm giác tay!"
Ninh Mạt thực sự muốn phát điên, sao cứ nhất định phải viết bằng bút lông thế? Không thể viết bằng bút than, bút chì được à? Bao nhiêu là tiện.
Cổ tay nàng đau, đầu cũng đau. Nhưng vì điểm tích lũy, chỉ có thể nhịn.
Lúc này vẻ mặt phiền muộn ấm ức của Ninh Mạt, trong mắt Xuân Hoa lại là dáng vẻ múa bút thành văn nghiêm túc.
"Tỷ tỷ, đại bá đến tìm tỷ." Ninh Duệ đi tới, nhìn Ninh Mạt rồi nhìn chữ nàng viết, cảm thán nói: "Chữ tỷ tiến bộ đấy chứ."
"Thật á? Tiến bộ ở chỗ nào?" Ninh Mạt cảm thấy được khích lệ lớn lao.
"Nét ngang ngay, nét sổ thẳng, chữ sai cũng ít. Chữ này với chữ em viết năm trước không khác biệt lắm." Ninh Duệ mặt thành khẩn khen ngợi.
Ninh Mạt: ... Cho nên ngươi tới để chê bai rồi tiện thể khoe khoang một chút hả?
"Câu trước đó ngươi nói cái gì?"
"Câu trước? Em bảo chữ tỷ tiến bộ."
"Không phải, lúc mới vào cửa ấy."
"À, đại bá tìm tỷ."
"Vậy thì phí lời rồi, không nên để đại bá đợi lâu." Ninh Mạt quăng bút đi, không viết nữa, viết hai ngày còn không bằng chữ Ninh Duệ viết năm trước.
Bất quá, đứa bé này lợi hại đấy, bốn tuổi đã biết chữ, năm tuổi viết chữ lớn đã có trình độ của mình, đây là tố chất của đứa trẻ tốt hay là người cổ đại ai cũng có năng khiếu viết chữ nhỉ?
Ninh Mạt đi tới, liền thấy đại lão gia mặt tươi cười.
"Đại bá."
"Mạt Nhi à, nghe nói con đang luyện chữ à? Ở chỗ đại bá có hai quyển chữ mẫu không tồi, lát để đại bá mẫu đưa cho con."
Ninh Mạt: ... Không, tốt nhất là nên khống chế phạm vi mất mặt ở trong gian phòng này thôi.
"Đại bá cao hứng vậy, có phải việc cất rượu có tiến triển gì không?" Ninh Mạt vội chuyển chủ đề.
"À, đúng, đại bá nhờ người hỏi thăm kỹ càng, hai chỗ này là thích hợp nhất để xây nhà máy rượu đấy!"
Đại lão gia đưa ra một tấm bản đồ giản dị, đánh dấu tình hình quanh Ổ Thành, chỉ ngón tay vào hai thôn trên đó.
"Một thôn là Sơn Tuyền thôn, một thôn là Ngô Gia trang. Hai chỗ này là xưởng rượu gần chúng ta nhất."
"Người thử nói xem, hai nơi này thế nào?"
"Ta nói về Ngô Gia trang trước, thôn đó cách chúng ta khá xa, mấy chục dặm đường không dễ đi. Nhưng ở đó, cứ mười nhà thì có năm nhà nấu rượu, rượu họ làm ra có chất lượng tốt, người Ổ Thành đều thích.
Ngô Gia trang có hầm rượu lớn nhất, đa phần mọi người đều làm việc ở hầm rượu này. Các hầm rượu nhỏ còn lại chẳng ai so được với nó, không kiếm được bao nhiêu tiền. Ta nghĩ, chúng ta muốn tìm sư phụ nấu rượu, nên tìm mấy nhà riêng biệt thế, dễ thương lượng hơn."
Ninh Mạt nghe không có lên tiếng, mà nói tiếp: "Vậy còn Sơn Tuyền thôn thì sao?"
"Sơn Tuyền thôn này thì gần chúng ta hơn một chút, đi nửa canh giờ là tới. Thôn của họ ở chân núi, số người nấu rượu không nhiều, nghe nói chỉ còn vài nhà.
Nhưng rượu thanh tuyền họ nấu không ngon lắm, chỉ người xung quanh uống, dạo gần đây lại càng không ai thích."
"Tên Sơn Tuyền thôn nghe cũng hay đấy, người ở đó thế nào? Dân phong thì sao?" Ninh Mạt hỏi vậy, đại lão gia liền cười.
"Chỗ đó cũng tốt, dựa núi kề sông phong cảnh đẹp, trên núi có Sơn Tuyền Tự, một số người ở Bình An trấn và Ổ Thành hay lên núi đạp thanh.
Bởi vậy, người trong thôn thường làm ít đồ thủ công nhỏ, ngày thường đem ra bán kiếm thêm chút tiền tiêu. Cho nên cuộc sống của người dân cũng tạm ổn, dân phong cũng thuần phác hơn.
Đúng rồi, nghe nói trên núi có một vũng nước thanh tuyền, người trong thôn họ nấu rượu cũng dùng nước suối ở đó."
Ninh Mạt hiểu ra, sau đó nói: "Đại bá, chúng ta đi Sơn Tuyền thôn xem thử đi."
"Sao lại là Sơn Tuyền thôn? Không đến Ngô Gia trang xem thử sao? Rượu thanh tuyền kia ta cũng uống rồi, quả thật là hương vị thanh nhã hơn chút."
Cái gọi là hương vị thanh nhã hơn chút, chắc chắn là cách nói giảm nhẹ, đoán chừng là chẳng có hương vị gì, nên mọi người không thích.
"Ngô Gia trang tuy giỏi nấu rượu, nhưng trong thôn có một tửu trang lớn, chúng ta mà tới giành cơm của người ta, tất nhiên không dễ chung sống.
Người ở trong thôn họ đều làm ở xưởng rượu, chắc chắn sẽ đoàn kết, một nửa sống nhờ vào việc nấu rượu, không dễ để chúng ta chen chân vào."
Lời này của Ninh Mạt khiến đại lão gia phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, ông chỉ thấy rượu Ngô Gia trang ngon, mà bị chữ "lợi" che mờ mắt.
"Cũng phải, Mạt Nhi nói phải!"
"Còn về Sơn Tuyền thôn này, người ở thôn họ không trông chờ vào việc nấu rượu mà kiếm cơm, nên ít có chuyện tranh giành lợi ích. Rượu của họ không nổi tiếng, như vậy thì càng dễ bàn chuyện hợp tác hơn.
Hơn nữa, rượu của họ là nấu bằng nước suối, nước suối này tốt nhất để nấu rượu, ta chỉ thấy lạ, nước suối tốt như thế, mà ta và họ lại không thể ủ ra rượu ngon."
Lời này của Ninh Mạt khiến đại lão gia cũng chìm vào suy tư, nếu như nước suối đúng là thích hợp để nấu rượu nhất, vậy chắc chắn là có nguyên nhân. Đại lão gia do dự một hồi rồi lên tiếng: "Mạt Nhi con thực sự chuẩn bị mở xưởng rượu sao? Cái này cũng tốn không ít tiền đấy."
"Đại bá đừng lo, dù sao thì chúng ta cứ đi xem trước đã. Cũng chưa chắc đã thành." Ninh Mạt nói vậy, đại lão gia liền gật đầu đồng ý.
Chỉ là Sơn Tuyền thôn tuy không xa, nhưng đi về cũng mất cả ngày, đại lão gia bèn quyết định sáng mai xuất phát. Ninh Mạt cũng tranh thủ chuẩn bị, xem ngày mai cần mang theo những gì, đến đó xem xét cái gì, nói những gì.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Mạt mang theo Chu Nhất xuất phát, Xuân Hoa cũng không dẫn theo. Ninh Duệ sáng ra đã níu tay cô không chịu buông, nhưng Ninh Mạt vẫn cự tuyệt.
Đường xá có chút xa, còn chưa rõ tình hình thế nào, không nên dẫn theo nhiều người thì tốt hơn.
Ninh Mạt bảo cậu giúp cô chăm sóc Lâm di nương, Ninh Duệ tuy không tình nguyện lắm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Còn đại lão gia thì dẫn Ninh Tùng, đây là trưởng tử của ông, việc gì quan trọng cũng mang theo bên cạnh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận