Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới

Xuyên Qua Sau Ta Bằng Đọc Sách Cứu Vớt Thế Giới - Chương 284: Rút lui (length: 8525)

Tuy vậy Chu Minh Tuyên không thể không thừa nhận, Ninh Mạt thật sự quá lợi hại! Nàng dựa vào sức lực của một người, giữ được toàn bộ Khang thành.
Chu Minh Tuyên thậm chí nghĩ, nếu không phải Ninh Mạt nhìn thấu âm mưu của đối phương, bọn họ đã không giữ được Khang thành, mà bản thân hắn phỏng đoán cũng rất khó giữ vững An thành.
Đến lúc đó dù có điều động quân đội đến bắt, cũng không kịp.
Bọn chúng xuôi nam rất nhanh, phi tốc xuyên qua rừng núi, chỉ cần bảy ngày, là có thể đến kinh thành. Đến lúc đó an nguy của thánh thượng, an nguy của toàn bộ kinh thành, ai sẽ bảo vệ?
Cho nên Chu Minh Tuyên vẫn cảm kích, cảm kích Ninh Mạt thông minh, nhưng cũng tức giận, tức giận nàng gan dạ.
Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, chờ đến gặp mặt, nhất định phải hảo hảo dạy dỗ cái nha đầu này, hung hăng mắng một trận.
Nhưng ngoài việc mắng nàng một trận, hắn cũng không nghĩ ra biện pháp khác.
Trừng phạt ư? Điều đó không thể nào. Không nói đến việc nàng làm đúng hay sai, chính hắn cũng không nỡ.
Nhưng không trừng phạt, hắn cũng có thể đoán được, Ninh Mạt trước mặt hắn có hứa gì cũng không tính, lỡ đâu quay đầu nàng lại quên béng.
Một bên Chu Minh Tuyên đang xoắn xuýt, một bên Khang thành cũng thập phần náo nhiệt.
Binh lính trên tường thành đang nức nở. Sau khi dũng cảm giết địch, họ đã bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn đồng bào trước mặt mình, những người vừa mới còn sống, chớp mắt đã thành thi thể.
Trước đó họ không nghĩ nhiều, chỉ muốn giữ thành, muốn báo thù cho bọn họ. Nhưng bây giờ, đột nhiên họ cảm thấy đau lòng.
Bọn họ còn sống, nếu mọi người đều sống sót thì tốt biết bao!
"A, chúng ta còn sống! Còn sống thật tốt!"
"Lão Tứ ơi, ngươi đi rồi, ta phải ăn nói sao với mẹ ngươi đây!"
"Thật tốt quá, chúng ta thắng rồi, có nghe thấy không, chúng ta thắng rồi!"
Một đám gào khóc, một đám ngã xuống đất không đứng dậy được, bọn họ như thể mất hết sức lực, liền khóc òa lên.
Tiếng khóc này tựa như có thể lây lan sang người khác, người này khóc rồi người kia khóc, không chỉ có phụ nữ ôm con khóc, mà cả những người đàn ông trưởng thành cũng vậy.
Cảnh tượng này nhìn không tốt chút nào, nhưng Ninh Mạt cũng thế, binh lính cũng thế, dân thường cũng thế, họ đều cần một nơi để giải tỏa cảm xúc.
Mọi người khóc mệt rồi thì lau nước mắt đứng lên, khóc có ích gì chứ.
Người đã chết thì không sống lại được, hiện tại phải lo cho những người còn sống trước đã.
Những người bị thương thì phải chữa trị trước, thuốc thang nào dùng được thì cứ dùng, không thể để người chết nằm lại được.
Nếu có thể khống chế được vết thương, để sau này họ có thể khỏe mạnh như người bình thường thì tốt quá.
Ngoài ra, còn những đồ dùng còn dùng được thì đều nhặt về, dù là gỗ hay đá, xoong nồi bát đĩa đều là đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, thiếu chúng sẽ bất tiện lắm.
Nhưng mấy viên đá và khúc gỗ kia thì thực sự không dám dùng, chúng còn dính máu, không nhiều người muốn xách chúng về.
Ngay lúc mọi người đang thu dọn, họ thấy từng chiếc xe ngựa dừng lại, sau đó từ trên xe bước xuống từng vị phu nhân.
Những vị phu nhân này bình thường đều ăn mặc rất sang trọng, nhưng bây giờ, tất cả đều mặc đồ trắng, áo vải thô váy.
Mọi người chấn động trong lòng, các nàng vì sao lại như thế? Rốt cuộc muốn làm gì?
"Người đâu, phát vải trắng! Chúng ta muốn an táng các anh hùng!"
Lưu phu nhân vừa nói lời này, liền thấy tiểu tư và nha hoàn ôm từng đống vải trắng xuống. Các vị phu nhân các nhà cũng đang giúp đỡ.
Cảnh tượng này làm hơn vạn người ở cửa thành đều kinh ngạc, sau đó không biết ai là người bắt đầu, nước mắt rơi lộp bộp.
Họ cũng muốn dành thể diện cho các anh hùng, nhưng trước sinh tồn, những chuyện khác trở nên không còn quan trọng như vậy.
Bây giờ những vị phu nhân này đến, mang theo vải trắng, những binh lính đã chết vì giữ thành kia có thể được ra đi trong danh dự.
Lưu phu nhân mang theo hai bộ đồ tang bằng vải thô, một bộ cho Lưu tri phủ, và một bộ cho Ninh Mạt.
Ninh Mạt mặc vào, nàng từ đáy lòng cảm kích, cảm kích những binh lính đã hy sinh tính mạng để giữ thành. Họ dùng chính mạng sống của mình để cứu hàng vạn dân thường.
Lý tổng binh nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy mắt cay xè, cổ họng nghẹn lại.
Bọn họ liều chết giết địch ở phía trước là vì cái gì? Tự nhiên là vì bách tính Đại Cảnh được an cư lạc nghiệp, nếu có thể được người ghi nhớ thì càng chết có giá trị.
"Phu quân." Lý tổng binh phu nhân cất tiếng gọi, Lý tổng binh ôm chặt lấy nàng, không quan tâm có ai ở bên cạnh không.
Thật tốt, phu nhân vẫn khỏe mạnh, con trai cũng vẫn khỏe mạnh, cả nhà ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất. Quay về liền cho đuổi hết mấy thiếp thất trong phủ đi, tránh cho phu nhân khó chịu.
Việc Lý tổng binh đối xử như thế với Lý phu nhân khiến Lưu phu nhân và những người khác lộ ra nụ cười. Mấy ngày ở chung với nhau đã để lại tình nghĩa sâu đậm, mọi người đều hy vọng Lý phu nhân có thể có một kết quả tốt.
"Phu nhân, lần này có hai ngàn binh lính tử thương, ta nghĩ... ta muốn dùng tiền của nhà mình phát chút tiền trợ cấp, xem như chút lòng thành của chúng ta." Lưu tri phủ nhỏ giọng hỏi thăm dò.
Lưu phu nhân nghe xong lời này, lập tức gật đầu nói: "Tốt, đại nhân cứ làm theo ý mình là được!"
Lưu tri phủ thật bất ngờ, phu nhân lại ủng hộ? Ngoài ra cũng thấy rất vui mừng, có được phu nhân như thế hắn thật may mắn.
Ngoài Lưu tri phủ, Lý tổng binh cũng đưa ra hai vạn lượng bạc trắng. Hắn tham ô không ít, lần này gần như đã lấy ra hết, hy vọng có thể chuộc tội.
Còn Ninh Mạt thì đưa ra năm ngàn lượng, cũng không khoa trương ra danh tiếng gì.
Nàng làm như vậy một mặt là vì số tiền trợ cấp cho các binh lính đủ dùng, cũng đủ để lo liệu cho gia quyến của họ. Mặt khác là nàng nhớ tới cửa thành.
Cửa thành là do nàng ra lệnh đốt, không thể để trống không mãi được.
Nàng đưa ra một vạn lượng cho Lưu tri phủ, dặn hắn tuyệt đối không được làm qua loa, nhất định phải tìm một cái cổng thành kiên cố hơn.
Lưu tri phủ: ... Chuyện này đâu chỉ có tiền là làm được.
Trịnh ma ma cảm thấy Ninh Mạt làm thật chu đáo, huyện chủ như vậy thật đáng kính nể, chỉ là không làm cho người ta an tâm.
Ngày công thành mà lại không mang theo mình, một mình đứng trên tường thành, mỗi lần bà nghĩ lại đều thấy tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng nghĩ lại cô nương dũng cảm như vậy, so với những công chúa quận chúa kia còn dũng cảm hơn, lại là chủ nhân của mình, bà lại thấy mình có thể sống thêm được vài năm!
Còn Uông tổng quản lúc này đang viết thư, đây là bức thư đầu tiên mà ông viết trong mấy ngày qua.
Bức thư này mang theo chút tư tình, ông trong lòng hiểu rõ, mình hiện tại đã hoàn toàn đứng về phía Ninh Mạt, cho nên bức thư có chút nịnh nọt.
Nhưng biết làm sao được, đối với một cô nương có thể giữ thành, có thể giết địch, ông có thể không vui sao? Chu gia có thể không vui sao?
Cứ nghĩ đến nếu Ninh Mạt trở thành con dâu Chu gia thì thật là quá hợp! Con dâu nhà tướng môn thì nên như thế, anh dũng quả cảm, thông minh bác ái!
Cho nên câu mở đầu của ông là... Lão phu nhân, chắc ngài đang nóng ruột chờ phải không?
Chắc ngài đang trách mắng, cái thằng Uông tổng quản này làm ăn không ra gì, cái việc nhỏ thế này mà làm lâu như thế, hơn nửa tháng không hề có tin tức gì!
Lão phu nhân, ngài đừng giận, ngài phải nghe lão nô kể chi tiết đã.
Lão nô không viết thư báo cáo không phải do thiếu gia không cho, cũng không phải muốn khảo sát gì, mà là dạo này thật sự không thể xong việc được!
Chúng ta giữ thành, chúng ta đã đánh một trận với người phương Bắc, hơn nữa còn thắng!
Ngài có thể tưởng tượng được không? Trận chiến này có thể thắng đều là nhờ công lao của Ninh Mạt cô nương, tức Cảnh Phúc huyện chủ.
Ngài đừng nóng vội, để tiểu nô từ từ kể cho ngài nghe.
Lão nô và đại gia Chu Nhất nhà Chu gia, chúng ta cùng nhau đối đầu với người phương Bắc cùng với huyện chủ, chính mắt thấy tiểu nô mới dám tin, trên đời này lại có cô nương lợi hại đến vậy!
Nàng ấy, thậm chí không hề thua kém gì thiếu gia nhà mình đâu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận